Dụ dỗ đại luật sư

Chương 281: Trình độ của Khương Tuyết Nhu



Chương 281: Trình độ của Khương Tuyết Nhu

“Tôi cho là cô lo lắng tôi sẽ đoạt đi quyền thừa kế của tập đoàn Diệp thị” Khương Tuyết Nhu cười nhạt.

“Cô đúng là đồ nhà quê chưa trải sự đời” Diệp Minh Ngọc giống như là nghe được truyện cười vậy, quay đầu đối với Hoắc Anh Tuấn nói: “Đại thiếu gia, anh nói xem cô ta có phải đang có suy nghĩ hảo huyền hay không, tôi căn bản không đặt cô ta trong tầm mắt, không được học hành kĩ, không có trình độ học vấn, kiến thức nông cạn là người nhà quê.

Khương Tuyết Nhu liếc cô ta một cái, nếu như anh không biết Khương Tuyết Nhu, Hoắc Anh Tuấn sẽ ngầm thừa nhận lời giải thích của Diệp Minh Ngọc, nhưng Khương Tuyết Nhu rõ ràng người đứng đầu khóa tốt nghiệp của trường học ở nước ngoài, ở mảng kiến trúc và thiết kế nội thất cũng cầm được mấy giải thưởng lớn, so với Diệp Minh Ngọc loại thiên kim tiểu thư nhà giàu dùng tiền đi xuất ngoại du học này có bao nhiêu điểm mạnh.

Hết lần này tới lần khác Diệp Minh Ngọc vẫn còn không nhận ra được, càng hạ thấp Khương Tuyết Nhu, càng tỏ ra cô ta kiến thức thiển cận, ngu xuẩn, chẳng những như vậy, Khương Tuyết Như hôm nay cả người mặc bộ đồ nhung màu pastel, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh khiết, dù là nhìn Diệp Minh Ngọc nhiều thêm chút nữa, cũng chỉ cảm thấy mình thật mù mắt, nghĩ sao lại cảm thấy hai người này có nét tương tự.

” Dạ, tôi là nông thôn nhà quê, cô là trắng sáng treo ở trên trời, tôi chưa bao giờ dám so với cô” Khương Tuyết Nhu cười bình tĩnh dửng dưng, giống như một đóa bách hợp trắng tinh.

“Coi như là cô tự biết mình” Diệp Minh Ngọc cười mặt đầy kiêu căng.

“Được rồi, vào đi thôi…

Hoắc Anh Tuấn chỉ cảm thấy mất thể diện, xoay người đi vào cửa.

Diệp Minh Ngọc vội vàng đi theo lên.

Khương Tuyết Nhu lúc này mới lên xe nhỏ lái đi.

Trong phòng ăn, lại là một bàn phong phú thức ăn ngon.

Diệp Minh Ngọc ân cần gắp cho anh từng chút thức ăn, Hoắc Anh Tuấn càng xem gương mặt đó của cô ta càng thấy chướng mắt, trực tiếp đứng dậy: “Không có khẩu vị, tôi đi đây.”

“Đại thiếu gia…

“ Diệp Minh Ngọc không biết làm sao “Có phải tôi làm gì sai hay không?”

“Cô cảm thấy thế nào, chớ theo tôi.

“ Hoắc Anh Tuấn châm chọc kéo kéo môi, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

Diệp Minh Ngọc nhìn bóng lưng cao lớn anh tuấn của anh, gấp đến độ nước mắt cũng rớt ra.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì” Vệ Phương Nghi sốt ruột đi tới.

“Mẹ, con cũng không biết.” Diệp Minh Ngọc suy nghĩ một chút, đem chuyện lúc trước ở cửa đụng phải Khương Tuyết Nhu nói qua một lần.

“Con cái đồ ngu ngốc này” Vệ Phương Nghi mắng: ” Khương Tuyết Nhu mười sáu tuổi đã được trường đại học danh tiếng thế giới nhận, cô đi học đều là nhảy cấp lên, ở trên quốc tế còn đạt được hết mấy giải thưởng lớn mảng thiết kế nội thất và kiến trúc từ các lễ trao giải uy tín, người ta ở trường trung học cấp hai kia năm đã là đạt được giải học sinh xuất sắc nhất tỉnh, tốt nghiệp cũng là từ trường đại học danh tiếng nhất trên thế giới, so với người bỏ tiền mua bằng như con thì con hoàn toàn không thể so sánh được.”

Diệp Minh Ngọc trợn mắt hốc mồm, bây giờ nghĩ lại mới thấy những lời vừa nói kia của mình đơn giản là cực kỳ mất mặt: “Có thể đại thiếu gia hẳn là chưa biết.”

“Cũng không chắc, đại thiếu gia tay mắt thông thiên, nói không chừng trước khi lui tới với con, thông tin về nhà chúng ta đã bị cậu ta điều tra rõ ràng.” Vệ Phương Nghi nghiêm nghị: “Hơn nữa mẹ điều tra qua, Khương Tuyết Nhu này thật không đơn giản, cô ta mới ngồi lên vị trí chủ tịch tập đoàn Hồng Nhân kia không tới hai tháng, nhưng đã đem những vị quản lý cấp cao ép tới gắt gao.”

“Vậy… Vậy làm sao bây giờ” Diệp Minh Ngọc sắc mặt tái nhợt.

“Chuyện của cô ta, con bớt can thiệp vào, mẹ sẽ đối phó cô ta, con chỉ cần lộ ra dáng vẻ danh môn khuê tú là đủ rồi.” Vệ Phương ghi thật nhức đầu, đều do mình không giáo dục tốt, đứa con gái này thật là không có được ba phần bản lĩnh của bà lúc còn trẻ.

Mấy ngày kể tiếp, Khương Tuyết Nhu đi sớm về trễ, cũng không đụng Hoắc Anh Tuấn.

Một ngày nọ, Khương Tuyết Nhu hẹn Lâm Minh Kiều gặp mặt ở Kinh Đô.

Xế chiều hôm đó, cô hẹn Lâm Minh Kiều gặp mặt.

Hai người ở nơi đất lạ gặp nhau, Lâm Minh Kiều cố ý mang cô đi đến một nhà hàng tây sang phòng để dùng cơm.

“Tớ cũng là nhờ đồng nghiệp giới thiệu, nơi này có trứng cá tương ngon vô cùng, nhưng mà cũng vô cùng đắt, nhưng mà đãi bạn thì tớ đây chịu hết” Lâm Minh Kiều thật cao hứng, hai người có thể lần nữa gặp lại ở Kinh Đô.

Ghi món ăn xong, Khương Tuyết Nhu cẩn thận quan sát cô mấy lần, mặc dù gầy, nhưng khí sắc cũng không tệ lắm: “Cậu có khỏe không?”

“Tốt vô cùng, công ty đối với tớ rất tốt, nửa năm sau còn sẽ sắp xếp cho tớ xuất ngoại học bổ túc.” Lâm Minh Kiều cúi đầu khuấy đều cà phê trong ly: “Giang Quý Dương… Có tìm cậu không?”

“Không có”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status