Dụ dỗ đại luật sư

Chương 387: Một buổi chiều nhẹ nhàng



Chương 387: Một buổi chiều nhẹ nhàng

“Bố, bố nghĩ quá tốt đẹp, nếu con không tranh, một khi ông ngoại bà ngoại rời đi, con cũng sẽ bị anh ta đuổi ra công ty, tập đoàn Hoắc thì chỉ có thể có một người, chính là con.” Hoắc Phong Lang hừ lạnh nói.

“Được rồi, tôi cũng hy vọng Hoắc Phong Lang trông coi tập đoàn Hoắc thị, Hoắc Anh Tuấn hôm nay còn cưới cái đồ Khương Tuyết Nhu đó, tâm tư lại không ổn định, lần trước thiếu chút nữa làm bị thương Hoắc Văn, tôi càng ngày càng không thích nó.”

Hoắc Nhã Lam lắc đầu một cái, nếu có thể quay lại, cô ban đầu chắc chắn sẽ không sinh Hoắc Anh Tuấn, Sau buổi cơm trưa.

Từng trận gió ấm êm ái thư thái từ ngoài cửa sổ cuốn vào, thổi vào người lười biếng, Khương Tuyết Nhu nhắm mắt lại ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác có người hôn lên mặt cô.

Là ai ?

ghét Trên người đối phương bay tới một mùi hương quen thuộc, hương vị quen thuộc mát lạnh của cây tùng khiến cho cô không thể Một đôi con người đang buồn ngủ chậm chạp mở ra, Khương Tuyết Nhu thấy rõ gương mặt tuấn tú, anh nhìn mình tựa hồ so với trên ti vị còn chất lượng hơn nhiều.

“Tỉnh rồi à, nhỏ con heo lười, em ngủ đến hai giờ chiều rồi đó.” Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng bóp bóp lỗ mũi cô, giống như trúng độc dược tình nhân vậy, giọng cưng chìu.

Khương Tuyết Nhu hoảng hốt một chút, cho là bây giờ đang ở thành phố Thanh Đồng.

Nhưng coi như ở thời điểm thành phố Thanh Đồng, anh cũng rất ít ôn nhu cưng chìu như vậy.

“Anh đến đây lúc nào?”

Cô vội vàng ngồi dậy, vừa vặn, cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.

“Không lâu, một giờ trước, đúng dịp thấy dáng vẻ em ngáy” Hoắc Anh Tuấn nhìn đồng hồ trên tay một chút trêu ghẹo.

“Anh nói bậy, tôi căn bản không ngáy” Khương Tuyết Nhu tưởng tượng một chút bộ dạng hình ảnh kia, lập tức phản bác.

“Em đang ngủ, làm sao biết được mình có đánh ngáy khò khò hay không” Hoắc Anh Tuấn rất lâu không thấy bộ dáng này của cô, cố ý trêu tức cười cô.

“… Được rồi, thật ra thì ngày cũng tốt vô cùng, ít nhất sau này sẽ không có người hỡ chút là lại gần cùng tôi ngủ.” Khương Tuyết Nhu liếc anh một cái.

“Em là vợ anh, anh không cùng em thì ngủ với ai” Hoắc Anh Tuấn cười híp mắt nhìn cô chớp chớp mắt.

“Đủ rồi, Hoắc Anh Tuấn, chúng ta đã sớm ly dị, tôi không biết anh từ đầu lấy được giấy đăng kí kết hôn giả hại người… “

“Ai nói nó là giả, chính em nhìn đi” Hoắc Anh Tuấn trực tiếp đem hai quyển sổ đăng kí kết hôn cùng móc ra, trong đó có một cái là thời điểm cô ký giấy ly dị giao cho anh.

Khương Tuyết Nhu đoạt lại nhìn một cái, thật đúng là cùng giống nhau như đúc”Chúng ta… Chúng ta không phải ly dị rồi sao.”

“Xác thực mà nói, chẳng qua là ký giấy ly dị, còn chưa kịp đi làm”

Hoắc Anh Tuấn liếc cô một cái: “Chúng ta ký tên thời điểm lúc ấy đã cuối năm, cục dân chính cũng nghỉ, vốn là suy nghĩ qua hết năm sau đi làm, nhưng ai biết em nhanh như vậy đã tới Kinh Đô rồi chúng ta lại gặp. À mới xa nhau hơn mười ngày, em ngay cả vị hôn phu cũng tìm xong rồi”.

“..” Khương Tuyết Nhu xấu hổ, như vậy nói cô mới là lạc lối bên trong cái đám cưới đó?

“Anh cũng không kém, bạn gái cũng tìm xong rồi.” Cô rất nhanh phản bác tắp lự: “Xong rồi sau đó, còn trực tiếp chối cùng người ta không có bất kì mối quan hệ nào, tôi là chính mắt nhìn thấy các người tay nắm tay ân ái đi gặp bố mẹ đang gái, tôi thiếu chút nữa thì kêu một tiếng em rể rồi.”

“Ghen à” Hoắc Anh Tuấn nhéo lấy chóp mũi cô, hiếm thấy dáng vẻ nghịch ngợm này của cô, tâm tình phá lệ vui thích.

“Suy nghĩ nhiều, tôi sẽ không ghen” Khương Tuyết Nhu quay mặt qua một bên, đừng nói cô hận anh, cái bộ dáng này của cô cũng không có tư cách ghen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status