Dụ dỗ đại luật sư

Chương 67



Chương 67

Hoắc Anh Tuấn cong môi cười, nhanh như vậy mà cô đã ghen rồi: “Đây em gái của Hạ Văn Trì.”

“Cô ta vậy, sao lại gọi tên anh thân mật như thế Vẻ mặt của Hạ Như Ái cực kỳ khó chịu.

Khương Tuyết Nhu nhếch đôi môi đỏ mọng lên, mỉm cười và nói: “Cô Hạ, xin chào, tôi bạn gái của anh ấy. Có thể cô chưa từng nhìn thấy tôi lần nào nhưng chắc hẳn cũng đã nghe qua tên tôi. Được mệnh danh người đẹp đứng đầu trong giới con gái nhà quyền quý của thành phố Thanh Đồng, Khương Tuyết Nhu.”

Bởi da mặt dày của cô nên khóe miệng

Hoắc Anh Tuấn co giật nhẹ.

Hạ Như Ái trợn tròn mắt, không thể tin được người phụ nữ này lại mặt dày đến vậy, giễu cợt: “Ha ha, thực xin lỗi, tôi chưa từng nghe nói đến người đẹp đứng đầu gì đó nhưng tôi đúng là đã nghe nói qua về Khương Tuyết Nhu đến từ nhà họ Khương của thành phố Thanh Đồng, vậy mà lại ngu ngốc đến mức khiến một cô chị gái tới từ nông thôn đến cướp mất quyền thừa kế rồi còn bị đuổi ra khỏi nhà. Tôi còn lâu mới tin anh Hoắc lại tìm tới một người phụ nữ sắp chết đần độn như vậy.”

Khương Tuyết Nhu như thể vừa bị ngàn mũi tên bắn qua, xuyên thủng cơ thể: “…”

“Như Ái.” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn nặng nề: “Chú ý giữ chừng mực, cô ấy đúng là bạn gái của anh.”

“Làm sao có Sắc mặt của Hạ Như Ái trở nên tái nhợt: ta căn bản không xứng với thân phận cao quý của anh.”

Khương Tuyết Nhu không phục, lên tiếng: “Tại sao lại không xứng? Tôi rất xinh đẹp mà. Tôi đứng bên cạnh anh ấy là trở thành một cặp trai tài gái sắc, sau này những đứa con mà chúng tôi sinh ra nhất định sẽ mang dáng dấp và ngoại hình như thần tiên.”

Hạ Như Ái bĩu môi, không hề nể nang châm biếm: “Thôi cho tôi xin, cô sẽ kéo thấp chỉ số thông minh của các thế hệ sau đấy

Mắt thấy hai người phụ nữ dùng môi như súng mà đánh nhau, Hoắc Anh Tuấn đau đầu, xoa xoa giữa hai đầu lông mày: “Được rồi, Như Ái, anh phải đến mừng thọ ông nội em, em mau đi trước đi.”

Anh nói xong, cũng không đợi Hạ Như Ái trả lời thì đã sải bước dẫn theo Khương Tuyết Nhu đi về phía lầu chính.

Dọc trên đường đi, Khương Tuyết Nhu vẫn luôn phồng má và không lên tiếng.

Gần đây, cô được ăn ngon lại ngủ tốt, da thịt trên mặt cũng mập lên một chút, thế nên thoạt nhìn trông rất đáng yêu.

Hoắc Anh Tuấn không nhịn được duỗi tay ra bẹo má cô: “Như Ái vẫn còn nhỏ tuổi, lại được nuông chiều từ bé. Lúc nhỏ đã là như vậy rồi, em đừng tính toán với cô ấy.”

Hoắc Anh Tuấn im lặng thì còn đỡ, anh cứ nói một cái là Khương Tuyết Nhu lại cảm thấy tức muốn ói máu.

Ý gì hả, giọng điệu này của anh có phải là anh muốn nói giúp cho Hạ Như Ái không.

Khương Tuyết Nhu cười một tiếng: “Anh yên tâm, tôi sẽ không so đo với Như Ái của anh đâu.”

Hoắc Anh Tuấn nhưởng lông mày nói: “Đây là giọng điệu không muốn so đo của cô u?”

“Anh và cô ta thân thiết như thế, lúc trước sao anh không tìm cô ta giả làm bạn gái của anh đi. Dù sao thì cô ta cũng là Như Ái, còn tôi cũng chỉ là bảo mẫu thôi, đến cả Tuyết Tuyết, Nhu Nhu tôi cũng không bằng nữa mà.”

Hoắc Anh Tuấn: “Thế nên cô nói mãi cũng chỉ vì tôi gọi cô ấy là Như Ái mà không gọi cô là Tiểu Khuynh Khuynh à?”

“Sao có thể thể được chứ, tôi là một người nhỏ nhen đến thế sao?”

Khương Tuyết Nhu nở nụ cười giả tạo.

Hoắc Anh Tuấn tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Lúc nhỏ Hạ Như Ái thường đi theo sau tôi và Hạ Văn Trì chơi đùa, tôi coi cô ấy giống như em gái vậy.”

Khương Tuyết Nhu ngớ người ra, anh đang giải thích cho cô sao?

Lúc này đã tới tầng chính rồi.

Ông Hạ mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, tinh thần phấn chấn vẫy tay.

“Anh Tuấn cháu thật là, cháu đến thành phố Thanh Đồng rồi mà đến bây giờ mới tới thăm ông, có phải là cháu chê ông già này nhiều tuổi rồi đúng không.

“Sao có thể như thế được ạ, ông Hạ trông rất trẻ trung.” Hoắc Anh Tuấn tặng quà sinh nhật.

Ông Hạ nhìn về phía Khương Tuyết Nhu, Hoắc Anh Tuấn giới thiệu: “Đây là bạn gái của cháu ạ.

“Ôi chao, cuối cùng thì cây vạn tuế như cháu cũng đơm hoa rồi, thật đáng tiếc, hôm nay ông còn định làm mối cho cháu nữa đấy. Thành phố Thanh Đồng này của ông có nhiều cô gái tốt lắm đấy.” ông Hạ nói xong thì lất một bao lì xì dày cộm đưa cho Khương Tuyết Nhu: “Cô gái nhỏ, đây là quà ra mắt, cuộc đời này Anh Tuấn đã phải chịu không ít khổ sở rồi, cháu hãy quan tâm chăm sóc nó nhiều hơn nhé.”

Khương Tuyết Nhu được quan tâm mà lo sợ, cô nhận cũng không được mà không nhận thì hình như không được hay cho lắm.

“Em cứ nhận lấy tấm lòng của ông Hạ đi.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu với cô.

Lúc này Khương Tuyết Nhu mới nhận lấy bao lì xì, Hoắc Anh Tuấn vỗ nhẹ sau lưng cô: “Em tới tiền sảnh đợi tôi.”

Chắc là Khương Tuyết Nhu cũng không còn tác dụng gì nữa, cô thức thời gật đầu, lúc xuống tầng thì lại gặp được Hạ Như Ái.

“Cô Hạ đang cố tình đợi tôi sao?”

Cô mỉm cười, cũng không bất ngờ lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status