Dụ dỗ nữ giám đốc

Chương 4





Chương 4 Chà Đạp

Những kí ức xưa cũ lại một lần nữa tìm về, thôi thúc mong muốn báo thù của Lý Cảnh Hào. Đêm nay, anh sẽ chà đạp Lâm Tuệ Nghi như chà đạp một con điếm rẻ mạt nhất. Nỗi đau mà cô ta đã gây ra cho anh, cho gia đình anh, anh bắt cô phải trả đủ.

Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi? Lâm Tuệ Nghi thật tình không rõ. Cô chỉ cảm thấy sao mà nó dài đăng đẵng. Gã đàn ông bẩn thỉu kia còn đợi gì nữa mà chưa ra tay chiếm đoạt cô đi?

Mặc dù trên thân thể vẫn còn hai mảnh nội y màu hồng phấn, nhưng với Lâm Tuệ Nghi lúc này, có cũng bằng không. Đôi bầu ngực vun cao đầy đặn cùng cái đàn bà bên dưới của cô, bản thân cô tự biết chúng hấp dẫn tới độ nào. Nửa che nửa hở như vầy, có khi lại còn cám dỗ bọn đàn ông hơn...

Cạch!

Giữa căn phòng yên ắng, tiếng li rượu đặt lên mặt kính nổi rõ mồn một. Lý Cảnh Hào đứng dậy, đi đến bên giường.

Tới rồi!

Thân thể Lâm Tuệ Nghi run lên. Cô thu người lại; bên dưới, đôi chân càng khép chặt.

Sau chiếc vest đen cổ điển, Lý Cảnh Hào tiếp tục cởi bỏ cà vạt, rồi hàng khuy đính trên áo sơ mi màu trắng. Một thân thể cường tráng hiện ra. Vóc dáng này, khẳng định có vô số gã đàn ông mong muốn sở hữu, còn với phụ nữ, dám cá cũng khối người tơ tưởng hằng đêm.

Lâm Tuệ Nghi nào có thấy được. Tới giờ phút này cô vẫn cứ nghĩ đang hiện diện trước mặt mình là Trương Tú, cho hình ảnh vừa được phơi bày ra đây là một cái bụng béo tròn với những lớp mỡ cuồn cuộn như sóng biển, vô cùng tởm lợm. Cô thậm chí không dám mường tượng thêm những gì sẽ lộ ra bên dưới, trong chiếc quần của gã. Nó làm cô sợ hãi.

Lý Cảnh Hào thấy rõ – cái bấu tay vào da thịt của người phụ nữ trước mặt mình. Bộ dạng của Lâm Tuệ Nghi hiện giờ sao mà yếu đuối, sao mà đáng thương.

Là thật? Hay cô ta chỉ đang giả đò?

Lâm Tuệ Nghi mà anh từng biết vốn rất có năng khiếu đóng kịch. Cô ta diễn giỏi lắm. Giỏi tới mức khiến cho anh phải nhiều lần tự hỏi là tại sao cô ta lại không theo đuổi cái nghề diễn viên chuyên nghiệp luôn đi. Nếu đóng phim, dám cá tên tuổi cô ta sẽ nổi như cồn.

Ý nghĩ trả thù chẳng chút lung lay, Lý Cảnh Hào tháo bỏ thắt lưng, kế đó mở chiếc khuy quần rồi kéo phẹc-mơ-tuya xuống thấp.

Lâm Tuệ Nghi khẽ rùng mình khi bên má trái bị một bàn tay xa lạ chạm vào. Theo phản xạ, cô nghiêng đầu muốn tránh đi.

Nhưng không được. Những ngón tay lạnh lẽo ấy đã ngay lập tức bóp giữ miệng cô, buộc cô phải mở ra răng ngà.

Lý Cảnh Hào cúi xuống, cứ vậy mà hôn cô. Quyết đoán, thô bạo, và rất đỗi tham lam. Đôi môi, chiếc lưỡi, hay thậm chí nước bọt của cô, hơi thở của cô, tất cả đều bị anh cường ngạnh xâm chiếm.

Lâm Tuệ Nghi kinh hoảng. Cô cố hô hoán, vùng vẫy. Song miệng cô đã bị lấp kín, còn đôi tay thì cũng đã bị trói chặt. Bộ phận khả dĩ nhất mà cô còn có thể trông cậy là cặp chân thon phía dưới. Thế nhưng với chút hơi sức của một người đàn bà yếu đuối, cô làm sao chống lại được Lý Cảnh Hào kia chứ?

Rốt cuộc, Lâm Tuệ Nghi vẫn chỉ đành cam chịu để cho người đè lên. Đến miệng mình, cô thậm chí còn vô phương khép lại.

Cảm giác nhục nhã ê chề chiếm trọn tâm trí Lâm Tuệ Nghi. Cô bắt đầu thấy hối hận. Nghĩ đến điều ghê tởm sắp sửa xảy ra, nước mắt cô lại thi nhau tuôn chảy.

“Không!”.

Nhân lúc miệng vừa được trả tự do, Lâm Tuệ Nghi hét lên. Cô lấy hết sức bình sinh đạp mạnh gã đàn ông trên bụng, kế đó lao nhanh xuống giường.

Nhưng chạy được đi đâu? Khi mà tay cô đã bị trói, mắt cô đã bị bịt, còn cánh cửa phòng thì cũng đã đóng chặt từ lâu?

Lý Cảnh Hào nhanh chóng phản ứng. Anh chồm người nắm lấy mái tóc xoăn rối của Lâm Tuệ Nghi, kéo cô trở lại giường.

“A! Buông ra! Buông tôi ra!”.

Lâm Tuệ Nghi dùng đôi tay bị trói đánh liên tiếp lên người Lý Cảnh Hào, trong khi bên dưới hai chân cũng không ngừng đá, đạp.

Ích gì chứ? Cô có làm gì đi nữa thì Lý Cảnh Hào vẫn chẳng chịu buông tha. Anh đè cô xuống giường, vung tay tát cho cô một cái như trời giáng.

Chát!

Lâm Tuệ Nghi điếng người, nhất thời bất động. Có điều cũng chỉ một vài giây, vừa hoàn hồn là cô lại tiếp tục la hét, vẫy vùng. Cô thật sự... thật sự hối hận rồi.

Đáng tiếc, đã quá trễ. Lâm Tuệ Nghi cô chẳng có quyền lựa chọn nữa. Lý Cảnh Hào mới là người định đoạt. Anh bắt lấy đôi tay bị trói của Lâm Tuệ Nghi, đưa lên khỏi đầu cô, giữ chặt.

“Buông tôi ra! Tôi không muốn! Tôi không muốn!”.

Mặc. Lý Cảnh Hào chả thèm để ý. Tại sao anh phải thương hại Lâm Tuệ Nghi kia chứ? Cô ta chỉ là một con đàn bà giả dối và ác độc. Nếu không tại cô ta thì bố anh đâu phải chết...

Sớm hạ quyết tâm báo thù, Lý Cảnh Hào bỏ hết ngoài tai những lời kháng nghị, van xin. Anh giật phăng chiếc áo lót màu hồng phấn ra khỏi người cô. Ngay lập tức, đôi bầu ngực căng tràn nhựa sống phơi rõ mồn một trước mắt anh.

“Không...!”.

Bên dưới, Lâm Tuệ Nghi càng ra sức giãy đạp nhiều hơn.

Vô dụng. Cô chả có cách nào ngăn được. Phía trên, Lý Cảnh Hào tiếp tục hành động. Anh chuyển mục tiêu xuống bộ vị bên dưới của Lâm Tuệ Nghi.

Sau khi đã đem chiếc quần lót viền đăng ten kéo tuột, Lý Cảnh Hào tách hai chân Lâm Tuệ Nghi ra, dùng thân mình án ngữ ngăn không cho cô khép lại.

“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Buông tôi... ư...!”.

Tiếng la hét đột nhiên im bặt. Trên giường, Lâm Tuệ Nghi đã thôi giãy giụa. Tấm thân trong sạch của cô bị xâm hại mất rồi. Cô thấy giữa hai chân mình đau rát, nỗi chua xót dâng ngập cõi lòng. Nếu hôm qua cô vẫn là một đóa sen thanh thuần thì bây giờ, đóa sen ấy đã vừa mới bị dìm xuống dưới bùn nhơ.

Đời... khốn nạn quá...

Đau đớn, nhục nhã, Lâm Tuệ Nghi triệt để buông xuôi để gã đàn ông trên người tùy ý chiếm đoạt tấm thân. Cô nằm đấy, giống như một cái xác không hồn. Có còn gì nữa đâu mà níu kéo, giữ gìn...

Lâm Tuệ Nghi chẳng thiết kêu la, hay là vùng vẫy. Lúc này cô chỉ muốn chết đi, hoặc giả biến thành một hòn đá vô tri, một khúc cây vô giác để không phải cảm nhận những điều kinh tởm đang diễn ra.

Lý Cảnh Hào thì lại không thích như vậy – dày vò một cái xác. Anh cần Lâm Tuệ Nghi phải “sống”, buộc cô nếm trải nỗi ô nhục này. Anh muốn cô nghĩ rằng mình đang bị Trương Tú – một con lợn hôi hám bẩn thỉu – chà đạp tấm thân.

Để làm người phụ nữ dưới thân mình sống dậy, Lý Cảnh Hào há miệng ngậm lấy một trong hai hạt đậu hồng đang đung đưa trước mặt, cắn mạnh.

“A...!”.

Bộ vị mẫn cảm bị tấn công đột ngột khiến Lâm Tuệ Nghi giật nẩy mình kêu lớn. Từ ngực, cảm giác đau đớn truyền về não bộ; nhưng đồng thời, một loại cảm xúc khác cũng nhanh chóng chạy dọc sống lưng cô.

Lâm Tuệ Nghi bàng hoàng nhận ra là mình vẫn đang còn “tỉnh”. Cô vẫn biết đau, biết nhục, trí óc vẫn cứ biết nghĩ suy. Cô sợ hãi khi cơ thể mình xuất hiện những phản ứng khác lạ mà đã rất lâu rồi cô không có.

Vì Trương Tú – một lão già dâm ô – một con lợn đực?

Lâm Tuệ Nghi thấy ghê tởm chính mình.

Một lần nữa, cô lại la hét, vùng vẫy, nước mắt thấm ướt hết mấy lớp dây, tràn cả ra má.

Lý Cảnh Hào càng xem trong lòng càng khoái trá. Lâm Tuệ Nghi cô cần phải như thế – thật “sinh động” vào.

Anh tiếp tục ghì siết, giẫm đạp hết thảy mọi tôn nghiêm, danh dự của cô...

Chưa bao giờ Lâm Tuệ Nghi lại khổ sở tới mức này. Cái gọi là “muốn sống không được, muốn chết không xong” hẳn chính là như vầy đi.

Thương tâm, ai oán, giãy giụa, kêu gào... Lâm Tuệ Nghi đều đã trải qua. Thậm chí có lúc cô phải quỵ lụy van xin, khẩn cầu gã đàn ông trên người đừng quá thô bạo với cô. Lâm Tuệ Nghi cô cũng chỉ là người, một con đàn bà yếu đuối, làm sao chịu đựng nổi những trò dâm ô bệnh hoạn ấy chứ? Đây nào phải làm tình, rõ ràng là một cuộc hành xác. Gã đàn ông này căn bản không xem cô là người.

Quả vậy. Lý Cảnh Hào chẳng xem cô là người. Nếu bảy năm trước, với anh Lâm Tuệ Nghi là nữ thần, một báu vật vô giá thì bây giờ, anh chỉ coi cô như một con điếm rẻ rúng đáng khinh.

Khóc lóc kêu gào? Thống thiết van xin? Lạ quá. Bảy năm trước cô ta trơ tráo, ác độc biết nhường nào. Thời gian đã làm cô ả thay đổi rồi ư? Hay chính chồng và đứa con kia đã cảm hóa được ả?

Dù có là gì đi nữa thì cũng không thể ngăn được ý muốn trả thù của Lý Cảnh Hào. Anh đã đợi ngày này suốt bảy năm rồi.

Đêm ấy, Lý Cảnh Hào hóa thân thành một con thú dữ. Anh vồ lấy Lâm Tuệ Nghi, xem cô như miếng mồi ngon mà cắn xé. Anh bắt cô phải co chân, quỳ gối, bày đủ mọi tư thế đáng xấu hổ trước mặt mình. Anh khiến cô cảm thấy bản thân giống như một con chó cái dâm đãng hèn hạ nhất. Còn đâu tiết hạnh, còn đâu phẩm giá của một người đàn bà.

Một đêm? Hay Lâm Tuệ Nghi cô đã trải qua cả một đời rồi?

...

Lâm Tuệ Nghi không biết mình ngất đi lúc nào, cũng chả rõ nguyên do – là bởi thân thể quá đau hay vì linh hồn chết lịm. Lúc cô tỉnh dậy thì mặt trời đã lên được tầm sải tay; trong phòng, gã đàn ông dày vò cô đến chết đi sống lại vào đêm qua, bây giờ đã chẳng còn thấy nữa.

Gã đã rời đi. Trước khi đi, gã có lưu lại một tin nhắn cho cô. Nội dung rất ngắn gọn, chỉ bảo hôm nay cô hãy đến ngân hàng gặp gã để hoàn tất thủ tục.

Phải, đây vốn dĩ là một cuộc giao dịch. Lâm Tuệ Nghi cô dâng tấm thân cho Trương Tú, rồi gã sẽ kí duyệt cho cô vay. Dùng tình để đổi lấy tiền.

Lâm Tuệ Nghi ơi Lâm Tuệ Nghi, thật không ngờ mày lại có lúc trở nên hèn hạ tới như vầy, vì tiền mà bán rẻ thân xác cho một lão già đốn mạt đáng tuổi bố mình, để lão ta cưỡi lên thân mày chà đạp...





Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status