Dữ quỷ vi thê

Quyển 3 - Chương 264: Xuất trận

Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

*Đã beta (viết vậy để sau này đỡ phải ngồi mò lại)

Cảm giác được âm khí nồng đậm chung quanh cuồn cuộn đến, mà những người bệnh nằm ở trên giường cũng đột nhiên có động tĩnh, sắc mặt Ngụy Thời đại biến, âm khí nặng như vậy có thể khiến cho người sống trực tiếp biến thành người chết, người chết trực tiếp thành xác chết vùng dậy, vốn Ngụy Kim Thành đang đứng đó cuối đầu sám hối cũng chợt im ắng, thân thể giống như bị sốt, bước trước bước sau loạng choạng, lúc ẩn lúc hiện, bùm một tiếng ngã dài xuống đất, tay chân run rẩy vài cái, liền không động đậy nữa.

Ngụy Thời không thèm liếc mắt đến ông lấy một cái, nâng chân lên, đá thân thể nặng nề của ông qua một bên.

Anh lo lắng nhìn mẹ Ngụy nằm ở trên giường, bà ngược lại không động đậy như những người bệnh kia, vẻ mặt vẫn an tường ngủ ở đó.

Ngụy Thời thở phào một hơi.

May mắn, may mắn, vì để ngừa vạn nhất, tấm phù cùng trận pháp anh vẽ trước khi rời đi đã phát huy tác dụng, âm khí phát tác tạm thời còn chưa ảnh hưởng đến mẹ Ngụy, nhưng mà, Ngụy Thời ngẩng đầu, nhìn những “người bệnh” từ trên giường đứng xuống, sắc mặt một đám người như than chì, đôi mắt trắng dã, miệng mở ra, vô thức nhìn về phía trước.

Đôi mắt Ngụy Thời đột nhiên trở nên mơ mơ hồ hồ, giống như trong chớp mắt bị cận thị cao độ vậy, cái gì cũng không thấy rõ lắm, anh vươn tay dùng sức xoa xoa mắt, lại dùng sức chớp chớp, khóe mắt chảy ra một chút nước mắt sinh lý, tầm mắt cuối cùng rõ ràng trở lại.

Nhưng mà, Ngụy Thời tình nguyện bản thân giống như hồi nãy, cái gì cũng không thấy rõ lắm.

FML*, âm khí màu đen đậm đặc tràn ngập tại bốn phía trước mắt này là cái gì? Quả thực là không chỗ không ở, âm khí đó chui vào trong thân thể những người bệnh nọ, sinh khí trên người người bệnh bị rút đi, không khí nặng nề, còn có bệnh khí màu vàng hòa lẫn với âm khí màu đen, cái này, mẹ nó, là đang diễn thử tận thế sao?

*FML= F*ck my life = chết mợ con rồi = tèo rồi.

Ngụy Thời nhìn những “người bệnh” nọ đã biến thành cương thi, cứng ngắc xoay người, Ngụy Kim Thành bị Ngụy Thời một cước đá đến bên tường cũng chậm rãi đi tới, máu đen chảy trên trán ông ta, nhe răng ra, lắc lư vài cái, cũng cùng những “người bệnh” đó, đi về phía Ngụy Thời.

Ngụy Kim Thành cũng bị âm khí ảnh hưởng, đã chết, biến thành cương thi.

Nhìn gương mặt anh đã từng quen thuộc kia, giờ lại trở nên dữ tợn đáng sợ, tâm tình Ngụy Thời có chút phức tạp.

Nhưng mà anh rất nhanh thu hồi loại cảm xúc này lại, tình huống hiện tại đã không để cho anh có thời gian nghỉ nhiều.

Anh phải mau chóng mang mẹ Ngụy rời đi khỏi bệnh viện gần sắp biến thành “Quỷ Vực” này.

Nhưng mà, trước khi đi, anh còn phải làm một chuyện.

Ngụy Thời mặt không đổi sắc lấy ra một tấm “âm phù”  từ trong lòng ngực, loại phù này chỉ dùng để ngụy trang người chết, thường thì dùng những đồ vật mang tính âm để vẽ, ví dụ như nhựa cây mận, thứ này cũng rất thông âm, hoặc là nước cách đêm, nhưng dù là nhựa cây mận hay là nước cách đêm, cũng không có tác dụng bằng máu hoặc dịch từ thi thể ( nhất là những thi thể chết bất ngờ), dùng “âm phù” làm từ nhựa cây mận hoặc nước cách đêm trong tình huống âm khí nặng như bây giờ, chỉ sợ cố không quá năm giây sẽ mất đi tác dụng.

Cho nên, Ngụy Thời vẻ mặt cảm khái nhìn tấm “Âm phù”trên tay mình, lúc ấy chịu đựng mùi hôi cùng ghê tởm, dùng máu người chết vẽ ra một tấm “âm phù” để dự bị cho bản thân, quả thật là nhìn xa trông rộng mà. Ngụy Thời  dán tấm “âm phù” xuống lòng bàn tay trái.

Sau đó, Ngụy Thời dùng một tấm “âm phù”  khác vẽ từ nước cách đêm, dán tại lòng bàn tay phải của mẹ Ngụy, mẹ Ngụy vốn bị bệnh, trước đó không lâu lại bị xuất hồn một lần, cho nên sinh khí trên người bà vốn rất mỏng manh, lúc  này dùng tấm “âm phù” không có tác dụng mấy này ngược lại đạt được hiệu quả cũng không tệ lắm.

Chuẩn bị tốt hết thảy mọi thứ, Ngụy Thời cõng mẹ Ngụy trên lưng.

Nhóm cương thi vốn bị sinh khí người sống trên người Ngụy Thời hấp dẫn tới, giờ đây cả đám đờ đẫn đứng tại chỗ đó, Ngụy Thời cõng mẹ Ngụy, len lỏi đi qua đám bọn chúng, lúc bước ngang qua Ngụy Kim Thành, bước chân của anh tạm dừng trong chốc lát, sau đó, lại không chút do dự tiếp tục đi về phía trước.

Hành lang yên tĩnh, phía trước nhìn chẳng khác gì những buổi tối bình thường khác.

Chỉ có Ngụy Thời biết, mọi thứ không còn như cũ nữa, những người bệnh nằm trong phòng đã không còn ai sống nữa, những bác sĩ cùng y tá, toàn bộ đều chết hết, qua khỏi đêm nay, ngày mai sẽ trở thành một thảm kịch đặc biệt to lớn kinh động toàn quốc, lúc này Ngụy Thời vẫn có thời gian nghĩ tới, đến lúc đó nguyên nhân thảm kịch rốt cuộc sẽ bị nói thành cái gì? Rò rỉ khí độc? Bệnh truyền nhiễm không biết tên?

Đột nhiên, Ngụy Thời ngừng lại.

Anh đi lâu như vậy, hẳn đã sớm đến đầu kia rồi mà không ngời lại trở về cửa phòng bệnh 409 nơi mẹ Ngụy nằm, Ngụy Thời nheo mắt lại, âm khí phía trước giống như một cái động đen cắn nuốt hành lang, anh gặp phải “quỷ đả tường”.

Trên trán Ngụy Thời toát đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt chảy xuống xuống dưới, thấm ướt tóc lẫn quần áo của anh, mồ hôi kề cận tóc, khiến mặt anh có chút ngứa, Ngụy Thời xốc mẹ Ngụy lên một chút, cõng một người đi lâu như vậy, Ngụy Thời cũng có chút mệt mỏi.

Muốn thoát khỏi “quỷ đả tường” là chuyện rất đơn giản, chỉ cần vuốt tường là có thể ra ngoài, nhưng là trên lưng còn cõng theo một người, còn phải đi ra khỏi nơi âm khí nặng như vậy, thì có chút khó khăn, Ngụy Thời cảm thấy yết hầu có phần ngứa, anh nhịn không được ho khan một tiếng, sau khi do dự một chút, anh cắn chặt răng, bỏ nhỏ lấy lớn, làm.

Ngụy Thời hạ thấp giọng, gọi, “Quỷ con, đi ra!”

Không động tĩnh.

Lại gọi, “Quỷ con, đi ra!”

Vẫn là không thấy gì.

Ngụy Thời cau mày, có chút không quen, trước kia chỉ cần gọi một tiếng thì quỷ con liền tung tăng nhảy nhót xuất hiện, bây giờ lại không thấy tăm hơi đâu, “Quỷ con, có ở đó hay không, có thì mau ra đây!”

Nhưng mà, mặc kệ Ngụy Thời gọi như thế nào, quỷ con vẫn không xuất hiện.

Ngụy Thời mắng một tiếng “Mẹ, chỉ biết không đáng tin cậy mà”.

Ngụy Thời đối với ý tưởng triệu hồi ra quỷ con, tuyệt vọng.

Cửa phòng bệnh chung quanh lục tục mở ra, người bệnh đã biến thành cương thi từ bên trong đi ra, trong âm khí nồng đậm, nhìn hơi lờ mờ, như người như quỷ. Ngụy Thời bị kẹp trong đám cương thi này, trên người cương thi phát ra mùi hôi cùng mùi máu tươi, khiến anh nhịn không được muốn ói, càng khiến người khó chịu chính là, những cương thi này chắc là do mới vừa biến thành cương thi, nên đi đường không ổn lắm, nghiêng nghiêng ngả ngả, thường thường, tay đánh Ngụy Thời một chút, chân đạp Ngụy Thời một đạp, thân thể nhích lại người Ngụy Thời thêm chút, trên người cương thi còn có máu đen cùng dịch mủ tí tách chảy, Ngụy Thời quả thực tránh cũng không thể tránh, mẹ nó, vẻ mặt Ngụy Thời như máu.

Mấy thứ này cũng quên đi, Ngụy Thời vẫn còn có thể nhịn.

Cái hiến Ngụy Thời bất an chính là, này đó cương thi giống như phát hiện mẹ Ngụy.

Chúng nó càng lúc càng có hứng thú với Ngụy Thời cùng với mẹ Ngụy trên lưng Ngụy Thời, Ngụy Thời rõ ràng cảm giác được, càng ngày càng có nhiều cương thi “cố ý” hướng về phía bọn họ, thế cho nên anh bây giờ hành động càng khó khăn hơn, một tay Ngụy Thời vuốt tường, lo lắng đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Đầu Ngụy Thời chạm mặt tường, từng bước từng bước dịch về phía trước.

Trước mặt, đằng sau, bên phải, tất cả đều là cương thi than chì.

Một con cương thi bị đám cương thi đằng sau đẩy ra, đụng phải người Ngụy Thời, vốn không còn nhiều sức lắm, Ngụy Thời nhẹ buông tay, mẹ Ngụy liền ngã ra đất, phát ra tiếng bịch nhỏ, cương thi chung quanh đột nhiên bắt đầu ồn ào, cái cổ cứng ngắc vặn vẹo, đôi mắt trắng dã tất cả đều nhìn về phía mẹ Ngụy.

Sắc mặt Ngụy Thời trắng bệch nhìn “âm phù” trong lòng bàn tay phải mẹ Ngụy bong ra từng mảng, rớt ở trên mặt đất. Lá bùa màu vàng, như tường thấm phải nước, xuất hiện vết loang lổ, biến thành màu đen, đã mất đi tác dụng.

Tay Ngụy Thời run lên một chút, xé “âm phù” trong lòng bàn tay trái mình xuống, dán vào tay phải mẹ Ngụy, cổ ngữ có câu “Nam tả nữ hữu”,  trong Mao sơn thuật, cũng có đạo lý như vậy, nhóm cương thi đang hướng tới mẹ Ngụy chợt dừng động tác lại, sau đó cái cổ cứng ngắc xoay xoay, đồng loạt nhìn qua chỗ Ngụy Thời, thoạt nhìn còn kích động hơn vừa rồi nhiều lắm.

Cũng đúng thôi, sinh khí trên người Ngụy Thời hiển nhiên nhiều hơn nhiều so với mẹ Ngụy ốm yếu.

Ngụy Thời hít một hơi, cái “Địa mạch tụ âm trận” thật hung mà, chỉ cần phát tác, sẽ cắn nuốt hết sinh khí vật sống bên trong trận pháp, nói cách khác mặc kệ là người hay là  động vật, cho dù chỉ là một con gián cũng thế, sinh khí không còn, chỉ còn lại có âm khí, cũng chính là tử khí. Mà hiện tại cái “Địa mạch tụ âm trận” này bởi vì áp chế lâu dài, nên càng phát tác dữ dội, càng lợi hại.

Mặt mày Ngụy Thời âm u, không phải chỉ là một cái mạng sao, bất cứ giá nào, liều mạng.

Anh dùng tốc độ nhanh nhất dán một tấm “âm phù” hiệu quả không tốt lắm lên trên người mình, kéo dài thời gian một chút, sau đó từ ba lô trên người lấy ra hơn mười cục xương gà, mỗi cái bọc trong một tấm bùa vàng, sau đó cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu xuống mỗi một bọc vàng, đây là bản giản đơn của “Tá dương trận”, tác dụng của trận pháp này chính là chia sinh khí cùa người thi thuật đến mười mấy bọc giấy kia, thứ nhất là để là phân tán lực chú ý của cương thi chung quanh, để Ngụy Thời có thể đục nước béo cò, thứ hai làm như vậy sẽ khiến bản thân mình mất đi một lượng sinh khí lớn, bình thường mà nói thì tuyệt đối là ích nhiều hơn hại, nhưng tình huống bây giờ thì nhất định là hại nhiều hơn lợi.

Nếu mệnh cũng bị mất, thì còn có cái gì để nói nữa.

Ngay trước lúc Ngụy Thời đi quăng mấy cái bọc vàng đã chuẩn bị tốt ra bốn phía, anh vẫn chưa từ bỏ ý định kêu thêm một lần “Quỷ con, quỷ con, nếu mày mà còn không chịu ra nữa thì sẽ không gặp được tao đâu đấy, FML, mày rốt cuộc là có ra được hay không?”, nhóm cương thi chung quanh lại bắt đầu xôn xao một trận, lông mày Ngụy Thời đã gần thít chặt lại, đêm nay chuyện bực mình đã đủ nhiều, sẽ không còn sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ? Vẻ mặt Ngụy Thời rối rắm nhìn theo phương hướng khiến cho cương thi dị động.

Toàn bộ hành lang chật ních cương thi, đột nhiên xuất hiện một con đường.

Từ đầu bên kia hành lang, có một người đi tới.

Ánh mắt Ngụy Thời không nhìn xuyên qua được âm khí nồng đậm, chỉ cảm thấy người nọ, bóng dáng ấy, nhìn qua có chút quen thuộc, chậm rãi đến gần, mắt Ngụy Thời càng mở càng lớn, anh không thể tin được nhìn người đi đến gần trước mặt, đây chắc không phải là đang nằm mơ chứ? Không ngờ anh ở trong này, giữa đám cương thi này, tại cái “Địa mạch tụ âm trận” này, gặp được Ngụy Hân!

Ngụy Hân sống, Ngụy Hân còn sống sờ sờ! Đứng ở trước mặt anh!

Đôi mắt Ngụy Thời muốn dựng thẳng lên, miệng hết đóng lại mở, nói không ra lời.

Tuy rằng đã nhiều năm không gặp, nhưng Ngụy Thời liếc mắt một cái vẫn nhận ra Ngụy Hân, bộ dáng cậu bây giờ chẳng biến hóa mấy so với năm đó, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng mà lại hơi hơi có chút màu máu, cánh môi đỏ sẫm, nhìn qua có vẻ không vui lắm, cằm vẫn nhọn như thế, thân thể vẫn gầy yếu như thế, vóc dáng —— Ngụy Thời nhìn một chút, vóc dáng dường như cao hơn một chút, xêm xêm với mình, khí thế trên người vừa âm trầm vừa lạnh thấu xương, không có cảm giác hư vô giống như trước kia.

Vô luận nhìn từ góc độ nào, Ngụy Hân cũng giống như một người sống.

Nhất là khi cậu duỗi tay mình ra, Ngụy Thời trừng tay Ngụy Hân, thon dài, gầy gò, lạnh như băng mà lại có lực, kéo anh từ dưới đất lên.

Đến gần, Ngụy Thời ngửi thấy được từ trên người Ngụy Hân tản mát ra một mùi hương rất nhẹ.

Trong không khí hôi thối nồng nặc, mùi hương này lại quanh quẩn không đi. Có chút giống nước, mát lạnh trong trẻo lại mang theo chút tanh tanh.

Thằng nhãi này, vẫn giống như trước kia, chẳng biết tôn kính huynh trưởng gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status