Dữ quỷ vi thê

Quyển 3 - Chương 281: Phóng sinh



Nói làm liền làm, Ngụy Thời gãi gãi tóc, suy nghĩ cách “câu” khỉ nước lên.

Anh nói với Ngụy Hân một tiếng để cho cậu chờ ở chỗ này, còn mình chạy trở về nhà, cầm vài cái lưỡi câu, còn có một miếng thịt heo tươi mới, hứng thú quay đầu chạy trở về bờ sông.

Anh lôi kéo Ngụy Hân, đi dọc theo bờ sông, một đường tìm kiếm.

Động tác của Ngụy Hân rất chậm, Ngụy Thời cũng theo đó bước chậm lại, côn trùng chim chóc bốn phía kêu vang, nước chảy róc rách, từng tảng từng tảng bèo trôi xanh biếc trước mắt  khiến lòng người thanh thản, tâm tình vui vẻ hẳn lên, Ngụy Thời vốn đang có chút nóng nảy, cũng yên tĩnh trở lại.

Theo bước chân, bụi cỏ phát ra tiếng vang xào xạc, nhánh cỏ bị dẫm trên mặt đất, phủ phục trong chốc lát, rồi lại vươn thẳng người lên, một ít hoa dại bị giày nghiền nát, đóa hoa dính vào trên giày, sau đó, lẫn vào trong bụi cỏ.

Người đi qua, liền lưu lại một đường dấu chân rõ ràng.

Cùng Ngụy Hân sóng vai đi tới, Ngụy Thời không hiểu vì sao lại nhớ đến một câu nói rất chua xót, cũng không biết từ chỗ nào nghe được—— “Nguyện năm tháng an lành, kiếp này yên ổn”. Anh nhớ tới đây là chữ ký QQ của một người bạn nữ học cùng đại học, dùng bốn năm, kiên trì, cho nên anh mới có ấn tượng.

Đi một hồi, Ngụy Thời rốt cục cũng tìm được nơi mình muốn tìm.

Nơi này nước cạn, sóng biếc dập dìu, cá lội tung tăng, bèo rong khẽ trôi, bên bờ cũng có đầy những hòn đá cuội tròn vo, phía trên chỗ nước cạn, có mấy cây cổ thụ sinh trưởng rậm rạp ở một chỗ, cành mọc lan tràn, lá cây trùng điệp, chen chen chúc chúc, không có lấy một tia nắng mặt trời xuyên thấu qua.

Cái chỗ này khiến người có cảm giác đầu tiên chính là u tĩnh; cảm giác thứ hai chính là tĩnh mịch.

Cho dù trong mặt nước có cá, nhưng dường như lại chẳng có sức sống gì cả.

Ngụy Thời vừa đi đến nơi đây, thấy lạnh cả người, nháy mắt truyền khắp toàn thân, giống như tiến vào một khe nứt, khiến người không khỏi rùng mình vài cái. Ngụy Thời để Ngụy Hân đứng xa ra một chút, đem thịt heo, lưỡi câu, dây câu, bùa vàng, đồng tiền, lấy từng cái từng cái ra, đặt ở trên mặt đất ở bên cạnh, chờ chuẩn bị xong xuôi mọi thứ rồi mới bắt đầu thực hiện.

Miếng thịt heo tươi mới kia còn đang nhỏ máu từng giọt.

Ngụy Thời lấy đồng tiền lại đây, mặt có chữ viết, cũng chính là âm, còn mặt không có chữ viết thì chính là dương, hướng lưng đồng tiền lên trên, cũng chính là mặt có chữ viết kia, bày ra khắp tám hướng dựa theo chính nam, chính bắc, chính đông, chính tây, đông bắc, đông nam, tây nam, tây bắc, lại đốt ba dây hương, vái ba vái, lấy lá bùa vàng nọ đặt ở ngay chính giữa tám đồng tiền kia, cắn ngón tay của mình, nhỏ xuống mỗi lá bùa đúng ba giọt máu, không nhiều không ít.

Ngụy Thời nhẹ giọng niệm.

“Trời là chính, mà đất là phụ, tứ thần các phương; người là dương, quỷ là âm, tự thuở khai sinh đã thế.”

Một luồng gió thổi lại đây, thổi tắt ba dây hương kia, mà tám đồng tiền đặt trên mặt đất, đồng thời nhảy dựng lên, đảo lộn một chút, mặt lưng hướng về phía trước giờ biến thành mặt dương.

Ngụy Thời lại hướng về tứ phía lạy ba lạy.

Qua ba hay năm phút sau, mới cẩn thật cất kỹ tám đồng tiền trên mặt đất kia, cầm lấy lá bùa vàng, máu nhỏ trên bùa đã thấm vào bên trong giấy, Ngụy Thời cũng cẩn thận thu lấy lá bùa, bỏ lại vào trong ba lô.

Anh lại nở một nụ cười quen thuộc trước khi làm phép, quay đầu hướng về phía Ngụy Hân nói, “Cho em xem bản lĩnh của anh.”

Ngụy Thời dùng dây câu buộc lưỡi câu cho tốt, tiếp, móc khối thịt kia lên lưỡi câu, lại dùng dây câu bọc vòng quanh miếng thịt mấy bận, lúc này mới dán lá bùa đã chuẩn bị tốt lên trên miếng thịt heo kia.

Sở dĩ phải làm nhiều bước phiền phức như vậy là bởi vì loại âm vật khỉ nước này là dựa vào cảm ứng âm khí trên người vật còn sống để phán đoán sự vật, mà vừa rồi Ngụy Thời bày trận kia, chính để tấm bùa đó có  tác dụng “Tiếm dương”, nói cách khác tấm bùa nọ có thể bắt chước sinh khí trên thân người, mê hoặc những âm vật không rõ chân tướng đó.

Về phần vì sao không lấy thân vượt hiểm giống như vừa nãy, đương nhiên là “quân tử không đứng cạnh tường sụp”*… Lý do này nói ra, chỉ sợ những người hiểu biết Ngụy Thời nhất định sẽ phì một tiếng, mắng câu “Thằng nhóc bây lừa quỷ đi”, Ngụy Thời đương nhiên sẽ không thừa nhận là nụ hôn môi vừa nãy của Ngụy Hân khiến anh có bóng ma tâm lý.

*Ý chỉ người đàn ông nên làm theo lý trí và phương pháp chứ không làm theo cảm tính.

Nếu lần này xảy ra cái gì ngoài ý muốn, thằng nhóc Ngụy Hân kia lại thêm một lần…

Ngụy Thời nghĩ tới đó, mặt mày xanh mét.

Ngụy Thời ném miếng thịt heo có dán lá bùa vào trong nước, văng lên một mảng bọt nước, nước gợn dập dềnh một hồi lâu sau mới yên tĩnh lại, Ngụy Thời đứng ở bên bờ, nước sông trong suốt thấy đáy, miếng thịt heo kia rơi vào giữa đám bèo, thịt heo đỏ tươi, bèo rong xanh biếc, cá bơi bị kinh hãi, Ngụy Thời ngồi xổm bên bờ, giống như hồi bé ngồi canh chừng cần câu, kéo lưới mò cá, buồn tẻ khó chịu.

Anh lấy một gói thuốc lá từ trong túi tiền, rút ra một điếu.

Còn chưa có rít được một hơi nào, một bàn tay từ phía sau lưng đưa tới, bắt lấy điếu thuốc trên tay anh, cũng mặc kệ điếu thuốc còn đốt, đã dùng tay vo thành một cục, ném xuống mặt đất, Ngụy Thời kinh ngạc ngẩng đầu, lùi về phía sau một chút, nhìn thấy Ngụy Hân vốn đứng xa xa, nay đã ở ngay sau lưng anh.

Ngụy Thời không hiểu sao cảm thấy cảnh trước mắt này có chút quen thuộc.

Một tay anh bắt được tay Ngụy Hân, nhìn thoáng qua lòng bàn tay của cậu, điếu thuốc đỏ rực cũng không lưu lại bất kỳ vết bỏng nào trong lòng bàn tay cậu, Ngụy Thời yên lòng, bỏ tay cậu ra xong, giận dỗi sờ sờ hộp thuốc lá trong túi áo một chút, rốt cuộc vẫn không rút điếu thuốc nào ra nữa.

Không có thuốc hút, cũng không có thứ gì có thể giết thời gian được.

Đang chán muốn chết, Ngụy Thời đành phải suy nghĩ lại chuyện của Ngụy Hân.

Anh kéo Ngụy Hân đến bên cạnh một thân cây ngồi xuống, tay cậu lạnh như băng, nhưng mà cơ bắp cũng không cứng lắm, lại có chút mềm mại, tay không dò được mạch đập, Ngụy Thời từ trong túi áo lấy ra một con dao nhỏ, liếc mắt nhìn Ngụy Hân một cái xong, giương dao nhẹ nhàng cứa một đường nhỏ ngay trên cổ tay cậu.

Tay Ngụy Hân ngay cả run cũng không run một tý.

Một vết cắt rất nhỏ, từ trong máu thịt đỏ sậm từ từ chảy ra một chút máu tươi màu đậm gần giống màu đen, trên làn da tái nhợt, rất nhanh đã ngưng thành một giọt máu rất nhỏ.

Ngụy Thời vươn móng tay ra, vớt lấy giọt máu này, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi.

Lúc anh làm điều này, một bộ dáng hoàn toàn như thể là chuyện đương nhiên, ông muốn làm cái gì thì làm cái đấy, Ngụy Hân cũng không so đo với anh, giống như anh muốn làm cái gì cũng đều được.

Ngụy Thời ngửi xong, còn cảm thấy không đủ, lại vươn lưỡi ra liếm giọt máu trên móng tay mình. Anh không biết, lúc anh làm như vậy, Ngụy Hân bên cạnh dùng ánh mắt gì để nhìn anh, nếu anh biết, nhất định sẽ thẹn quá thành giận, nổi trận lôi đình, sau đó lại cùng Ngụy Hân tiến hành một hồi nói chuyện thâm tình thông suốt giữa hai anh em.

Lúc Ngụy Thời làm xong những chuyện này, sẽ không quản Ngụy Hân ở bên cạnh.

Thường thường thi thể tử vong tương đối lâu, máu trong thân thể đã đọng lại, có cắt da thịt thì cũng không chảy máu, cho dù dó là cương thi bình thường hay là xác sống được người dưỡng thì cũng giống nhau, thân thể chúng nó tuy rằng không có thối rữa nhưng mà đã chết rồi.

Thế nhưng Ngụy Hân hiển nhiên không cùng một dạng với chúng nó.

Cậu có chảy máu, tuy rằng máu của cậu không giống người sống, nửa người nửa thi, Ngụy Thời cho ra kết luận này, anh ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Ngụy Hân, đã biết được điểm này, suy nghĩ duy nhất trong đầu Ngụy Thời chính là ngàn vạn lần muốn giấu Ngụy Hân cho thật kỹ, không thể bị người dưỡng thi Mã gia hay là những người dưỡng thi khác biết được, nửa người nửa thi giống như Ngụy Hân, đối với người dưỡng thi mà nói, cũng giống như quỷ chết đói nhìn thấy đồ ăn, quỷ háo sắc nhìn thấy đàn bà…

Ngụy Thời nhìn Ngụy Hân, nghiêm túc mà nói với cậu, “A Hân, về sau muốn ra khỏi thôn nhất định phải nói với anh một tiếng, nghe không?”

Ngụy Hân ngoan ngoãn gật gật đầu.

Nhìn em trai mình nghe lời như vậy, Ngụy Thời đưa tay sờ sờ tóc cậu.

Lại đợi trong chốc lát, ngay lúc Ngụy Thời gần hết kiên nhẫn, cho rằng hôm nay chắc là đợi không được nữa hoặc là khỉ nước không có ở trong nước, thì rốt cục lại có động tĩnh, một thứ tối đen như mực xuất hiện giữa đám bèo rong, chậm rãi đi qua thử thăm dò miếng thịt heo kia.

Ngụy Thời kéo kéo quần áo Ngụy Hân, ý bảo cậu nhìn trong nước.

Ngụy Thời kéo dây câu lên, chậm rãi tha miếng thịt heo về gần bờ, khỉ nước kia nhìn miếng thịt heo động, liền lui về núp trong đám bèo rong, một lát sau, lại đuổi theo, bắt lại thịt heo.

Ngụy Thời không nhanh không chậm kéo dây lên.

Khỉ nước cũng dùng sức, muốn kéo miếng thịt heo đó lại vào trong nước, hai phe đọ sức, sức lực khỉ nước rất lớn, Ngụy Thời cảm giác một trận đau nhức trên tay mình, đó là bị dây câu chằn xuống, lúc này, Ngụy Hân đi tới, một tay bắt được dây câu.

Sức lực Ngụy Hân hiển nhiên mạnh hơn nhiều so với khỉ nước, khỉ nước kéo không nổi cậu.

Càng lúc càng ra khỏi nước, khỉ nước nóng nảy, muốn buông tay ra, nhưng mà Ngụy Thời âm hiểm cười một tiếng, thằng khốn, ông đây mất nhiều sức như vậy, mới làm ra một miếng thịt heo như thế, mày tưởng muốn vùng khỏi là vùng khỏi được sao? Vậy ông đây mất sức làm cái gì chứ.

Khỉ nước càng giãy dụa, thì thịt heo cuốn lấy càng chặt.

Chỉ chốc lát sau, con khỉ nước kia đã bị tha ra khỏi mặt nước.

Đó là một con vật có hình dáng giống khỉ, nhưng mà bộ dạng khó coi hơn khỉ nhiều lắm, cả người ướt sũng, nước tanh hôi không ngừng chảy xuống, phát ra tiếng “Xèo xèo xịt xịt” kỳ quái, vừa ra khỏi nước, liền nằm gục ở đó. Khó trách tên nó là khỉ nước.

Vẻ mặt Ngụy Thời tò mò nhìn nó.

Thứ này lúc ở trong nước hoàn toàn khác hẳn, thời điểm ở trong nước, nó giống như không có thực thể, lên đến mặt đất, lại biến thành cái dạng này, nhìn qua cũng không hung hãn như ở trong nước, giống như không có gì uy hiếp vậy.

Ngụy Thời lấy ra một chai xăng chuẩn bị tốt từ sáng sớm, cái chai chứa khoảng 5L, dùng để thiêu chết con khỉ nước này hẳn là vừa đủ, Ngụy Thời cũng không tính toán làm lễ cúng bái gì cho nó, dù sao cũng không biết thứ này đã hại bao nhiêu người, lại nói, anh cũng không có bản lĩnh siêu độ gì.

Ngụy Thời tưới xăng lên người khỉ nước, lấy ra một cái bật lửa đang tính quẹt lửa lên.

Đúng lúc này, phía sau anh truyền đến vài tiếng bước chân dồn dập, còn kèm theo vài tiếng ho khan kịch liệt thấu tim thấu phổi, tiếng ho kia Ngụy Thời rất quen thuộc, toàn bộ thôn Ngụy cũng chỉ có thân thể Ngụy Thất gia là mang dạng này, đồng thời, còn có tiếng kêu to gọi với theo, “Ngụy Thời, cháu mau dừng tay cho ta, mau dừng tay!”

Bật lửa của Ngụy Thời cũng đã quẹt lửa lên, cách này con khỉ nước này không đến nửa thước.

Anh đứng thẳng lưng, tắt bật lửa đi, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía người tới, hai cụ già vội vã đã chạy tới, một người chống một cây trượng, một người đang đập ngực thuận khí, là ông cụ nhà Ngụy cùng Ngụy Thất gia, cụ nhà Ngụy hiện tại là cụ ông có bối phận cao nhất trong thôn Ngụy, là người lớn tuổi nhất còn sống trong đám người đồng lứa với Ngụy Thất gia, cho nên người thôn Ngụy liền gọi ông là cụ Ngụy, mà tộc trưởng Ngụy gia bởi vì đứng hàng thứ bảy tại trong đám anh em đồng trang, cho nên được gọi là Ngụy Thất gia.

Gọi Ngụy Thời, chính là cụ Ngụy.

Ngụy Thời không nghĩ tới tới người chính là cụ Ngụy, tính tình cụ Ngụy khá nóng, tuy rằng bối phận cao, nhưng rất ít quản chuyện trong thôn Ngụy, cụ Ngụy thở hồng hộc bước lại, “Cái thằng không hiểu chuyện này, giữa ban ngày, cháu không ở lại trạm xá giúp người bệnh khai đơn, chạy đến nơi này  làm kẻ buôn nước bọt làm gì* cháu tưởng là mấy lão gia bất tử chúng ta không dám đánh cháu hay sao? Cháu nhìn cháu mà xem, nhìn cháu mà xem, đã làm ra chuyện gì, may mắn mấy lão già chúng ta chạy tới, chạy tới kịp, không thôi ta xem cháu phải làm thế nào!”

*kẻ buôn nước bọt = người làm chuyện vô dụng

Ngụy Thời bị cụ Ngụy mắng đầy đầu.

Anh làm cái gì? Làm cái gì! Không phải chỉ là tính thiêu chết một con khỉ nước vì dân trừ hại thôi sao? Sao lại giống như anh đã làm ra chuyện gì kinh động trời đất, có lỗi với tổ tông vậy?

Vẻ mặt Ngụy Thời không nói nên lời nhìn con khỉ nước nằm trên mặt đất không biết chết hay là sống.

Anh cảm giác thật sâu khoảng cách không thể vượt qua giữa mình và lớp người già trong thôn.

Cái này không chỉ đơn giản là sự khác nhau, mà là cách nhau cả một biển Mali.

Ngụy Thất gia nhìn qua còn trấn định so với cụ Ngụy một chút, ông kéo kéo cụ Ngụy, khuyên nhủ cụ, “Được rồi, được rồi, nó chỉ là một đứa trẻ, lại không biết những chuyện đó, ông nổi nóng với nó làm cái gì, nổi nóng rồi nó cũng không hiểu, bây giờ phải giải quyết xong chuyện nó làm rồi mới nói tiếp.”

Cụ Ngụy dộng dộng cây trượng trên mặt đất vài cái, Ngụy Thời run lên mấy lần, vì sao anh lại cảm thấy cụ Ngụy là muốn đập cây trượng ấy xuống người anh, cụ Ngụy liếc nhìn Ngụy Thời đầy vẻ xem thường, “Cháu còn đứng đó làm gì, còn không mau…” cụ chỉ chỉ con khỉ nước nằm trên mặt đất, “Bắt nó thả lại trong nước đi! Nhanh lên, nhanh lên, động tác mau lên, cháu còn chần chờ gì nữa, ta nói cháu có nghe không.”

Vẻ mặt Ngụy Thời không dám tin mà nhìn cụ Ngụy cùng Ngụy Thất gia.

Anh sợ bọn họ không biết thứ này là cái gì, “Cụ Ngụy, Thất gia, đây khỉ nước hại người đó! Tại sao có thể thả đi, con vất vả lắm mới bắt được nó.”

Cụ Ngụy cầm lấy cây trượng làm bộ muốn đánh người, “Cái thằng nhóc này, chẳng lẽ ông già ta còn không biết thứ này là cái gì, cần bây nói cho ta biết, ta nói bây thả nó đi, bây có nghe hay không, không nghe ông đây liền đập!”

Ngụy Thời không muốn bị đánh, cho nên chỉ có thể mang vẻ mặt không tình nguyện đi qua đi, xách con khỉ nước trên mặt đất, ném nó vào trong nước.

Khỉ nước chìm thẳng xuống đáy nước, vẫn không nhúc nhích.

Ngụy Thời nhìn nó, có chút vui sướng khi người gặp họa, xem đi, hai lão già đến chậm, khỉ nước đã sớm chết rồi! Không đợi anh vui mừng xong, con khỉ nước kia giật giật, sau đó hoảng hốt lủi sâu xuống mặt sông, sau đó, liền chẳng biết đi đâu, mặt Ngụy Thời đen giống như đáy nồi, anh nghĩ như thế nào cũng không thông vì sao hai cụ già lại bắt buộc anh phải thả con khỉ nước này đi, hôm nay nếu không cho anh một lời giải thích thuyết phục, thì chuyện này không thể nào cứ bỏ qua như vậy được.

Cho nên, Ngụy Thời nghiêm mặt, nhìn cụ Ngụy cùng Ngụy Thất gia.

Cụ Ngụy cùng Ngụy Thất gia nhìn con khỉ nước kia bỏ chạy, sắc mặt cổ quái, như là bi thương cũng như là chần chờ.

Ngụy Thời hỏi cụ Ngụy, “Cụ à, tại sao lại để thứ hại người như vậy chạy?”

Cụ Ngụy liếc mắt nhìn Ngụy Thất gia một cái, hai người tôi xem ông, ông nhìn tôi, Ngụy Thời vừa thấy chỉ biết, hai ông già này đang thương lượng.

Cuối cùng, cụ Ngụy đã mở miệng, “Cũng là hẳn nên cho cháu biết một chút việc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status