Dược thần

Chương 120: La Tư Đặc


- Nữ nhân của gia tộc Đạo Tư?

Kiệt Sâm cảm thấy nghi hoặc, trong lúc Lôi Nặc cùng Khắc Lao Đức nói chuyện với nhau đã không chỉ một lần xuất hiện từ gia tộc Đạo Tư, rất rõ ràng, gia tộc Đạo Tư và việc Lôi Nặc mười tám năm trước bị gia tộc trục xuất có quan hệ rất lớn, hơn nữa từ đối thoại của hai người, Kiệt Sâm nghe được ra, nữ nhân thuộc gia tộc Đạo Tư đó có thể chính là mẹ của mình.

- Mẫu thân?

Danh từ này vô luận là kiếp trước hay là kiếp này, cũng không có xuất hiện ở trong trí nhớ của Kiệt Sâm, đối với danh tự kì quái này, hắn chỉ có sự lạ lẫm.

- Kiệt Sâm có được huyết mạch gia tộc 50% trở lên, hơn nữa đã đột phá Linh đồ.

Ngay tại thời điểm trong lòng Kiệt Sâm đang còn suy nghĩ thì Lôi Nặc nhìn sang Khắc Lao Đức thản nhiên nói.

- Cái gì? Điều đó không có khả năng.

Trên mặt Khắc Lao Đức lộ ra một tia thần sắc giật mình, thân là trưởng lão gia tộc, Khắc Lao Đức tự nhiên biết rõ, ở trong lịch sử gia tộc, chưa từng có một ai có được huyết mạch gia tộc 50% trở lên mà đột phá được Linh đồ. Đây đối với một đại gia tộc mà nói, không thể không nói là một sự châm chọc.

Thần sắc trên mặt Khắc Lao Đức biến ảo, bất quá sau một lát liền lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm trước đó, hắn thản nhiên nói:

- Cho dù là Kiệt Sâm hắn có được huyết mạch gia tộc 50%, đột phá Linh đồ thì sao, tuy rằng tình huống của hắn rất đặc thù, nhưng ta tin tưởng gia tộc tuyệt đối sẽ không đồng ý cho một kẻ tội nhân làm tổn hại lợi ích của gia tộc, quay trở lại gia tộc. Huống chi, tiểu tử này lúc trước còn hung hăng càn quấy như thế, dám đả thương hộ vệ trong tộc của Gia tộc Thác Đức, quả thực là trong mắt không có vương pháp, người như vậy, cho dù như thế nào gia tộc cũng không đồng ý hắn trở lại gia tộc.

- Có ai không?

Nói đến đây, trên mặt Khắc Lao Đức lộ ra một tia cười hung ác:

- Đem hai tên này đánh gãy một chân rồi vứt ra khỏi đây, dám động thủ làm tổn thương người của Gia tộc Thác Đức ta thì phải có giác ngộ bị giáo huấn.

- Khắc Lao Đức ngươi. . .

Nghe được Khắc Lao Đức nói, Lôi Nặc tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nói không ra lời, mà năm tên tráng hán vây quanh Kiệt Sâm cùng Lôi Nặc cũng bắt đầu có động tác.

Ánh mắt Kiệt Sâm gắt gao gắt gao nhìn chằm chằm vào năm người này, không nghĩ tới lúc này đây đi theo phụ thân hồi gia tộc lại có thể diễn biến thành như vậy, nếu như đơn thuần là tự mình một người bị vây thì trong lòng Kiệt Sâm không có chút nào e ngại, nhưng là phụ thân của mình Lão Lôi Nặc cũng ở bên trong mục tiêu công kích của năm hộ vệ, điều này làm trong lòng Kiệt Sâm không khỏi có một tia lo lắng.

- Mặc kệ, tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương.

Đáy mắt Kiệt Sâm lên một tia tinh mang, Linh lực trong cơ thể lập tức sôi trào lên.

Đúng lúc này, một thanh âm tức giận kêu lên:

- Dừng tay!!!

Kiệt Sâm ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trung niên quần áo hoa lệ, bộ dáng cùng Lôi Nặc có phần có vài phần tương tự từ trong cửa đi ra, đằng sau có một đám người đi theo.

Chứng kiến năm tên hộ vệ mặt lộ vẻ hung mang đem hai người Kiệt Sâm cùng Lão Lôi Nặc vây vào giữa, trên mặt nam tử trung niên lập tức lộ ra thần sắc phẫn nộ, hắn quát to:

- Mấy người các ngươi muốn làm gì? Đây chính là em ruột của ta, mấy người các ngươi chẳng lẽ muốn tạo phản sao? Tất cả lui xuống cho ta, lui ra!

- Đại ca!!!

Chứng kiến người tới, Lôi Nặc nguyên bản bởi vì phẫn nộ mà trở nên mặt đỏ bừng lúc có chút kích động.

Người tới chính là đại ca của Lôi Nặc, đương kim tộc trưởng Gia tộc Thác Đức, đại Công Tước Lôi Áo Quân vụ đại thần Vương Quốc.

- Nhị đệ!!!

Lôi Áo cũng đầy kích động đi tới, đẩy một hộ vệ ngăn trước mặt mình ra, hắn ôm chặt lấy thân hình già nua của Lôi Nặc.

Năm hộ vệ thì ngươi nhìn ta, ta xem ngươi, cuối cùng đem ánh mắt rơi vào người Khắc Lao Đức có chút do dự lui ra.

- Nhị đệ, mười tám năm rồi, hai huynh đệ chúng ta, suốt mười tám năm chưa từng gặp mặt rồi, đệ . . . đệ vẫn khỏe chứ?

Lôi Áo nhìn sang Lôi Nặc, trong hốc mắt mang theo một tia ướt át, lập tức ánh mắt rơi vào trên người Kiệt Sâm:

- Nhị đệ, đây chính là nhi tử của đệ và Vưu Lợi Á sao? Tốt, tốt, quả nhiên có phong phạm năm đó của Nhị đệ ngươi.

Lôi Áo nhìn sang Kiệt Sâm, trong mắt tràn đầy thần sắc yêu thương, mà Kiệt Sâm cũng nhìn sang vị đại ca trong miệng của cha mình, đại bá của hắn, đại Công Tước quyền cao chức trọng của vương quốc.

Trong ấn tượng của Kiệt Sâm, thân là người cầm lái của một trong tam đại gia tộc Vương quốc Áo Lan Đa, đại bá chính mình là một trong quý tộc có quyền thế nhất vương quốc hẳn là một nhân vật tràn ngập uy thế, hung mãnh.

Nhưng mà Kiệt Sâm giờ phút này nhìn qua, đại bá so với cha mình không lớn hơn mấy tuổi, hai đầu lông mày nhìn về phía cha mình Lôi Nặc gặp phải đột biến, một thân thực lực toàn bộ phế hết, nghèo rớt mùng tơi gần hai mươi năm, vẻ tiều tụy già nua hiện rõ.

- Lôi Áo, ngươi thân là tộc trưởng vì gia tộc làm việc đại biểu cho Gia tộc Thác Đức chúng ta. Lôi Nặc tuy nói là Nhị đệ của ngươi, bất quá đó cũng là chuyện trước kia rồi, từ lúc mười tám năm trước, Lôi Nặc đã bị trục xuất gia tộc, không còn là đệ tử của Gia tộc Thác Đức. Chuyện năm đó, chính là bệ hạ cũng bị giận tím mặt, hôm nay hoàn cảnh gia tộc còn phải lo toan, ngươi hãy tự mà suy nghĩ cho tốt, đừng để cho bệ hạ lại tức giận .

Khắc Lao Đức một mực không nói gì Đức ở một bên cười lạnh nói.

- Đúng vậy a Lôi Áo, Lôi Nặc hiện tại đã không phải là người của Gia tộc Thác Đức chúng ta rồi, phải chú ý thân phận cùng hành vi của ngươi.

Vào lúc này, một lão nhân mặc y phục gấm từ trong đám người đi ra, trong hai mắt tinh quang nhấp nháy, tràn đầy uy nghiêm, xem ra cũng là người có uy thế trong Gia tộc Thác Đức.

- Hơn nữa Lôi Áo ngươi xem Lôi Nặc vừa về đến liền trực tiếp đả thương một gã hộ vệ của gia tộc, cho dù người này chỉ là một gã hộ vệ, nhưng đó cũng là một phần tử của gia tộc. Ngươi thân là tộc trưởng gia tộc nên xử lý như thế nào, không cần chúng ta phải dạy ngươi chứ? Người của Gia tộc Thác Đức chúng ta, lúc nào có thể tùy ý " ngoại nhân " khi dễ.

Hai từ "ngoại nhân" , Khắc Lao Đức tận lực gằn từng từ một.

Hộ vệ Tạp Đặc bị Kiệt Sâm đả thương thấy nhiều người quyền cao chức trọng trong gia tộc tới, hắn sớm đã sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám rồi. Tuy rằng hắn bình thường có chút hung hăng càn quấy, nhưng mà nhìn ra được thân phận của Lôi Nặc, nghe được Khắc Lao Đức nói đến chính mình, hắn liền ngậm miệng không nói tiếng nào.

Hắn chỉ là một hộ vệ nho nhỏ của gia tộc, nếu đâm đầu vào tranh đấu của gia tộc thì chỉ sợ lát nữa ngay cả mình tại sao chết cũng không biết.

- Nhị thúc, lời nói lúc trước của Lôi Nặc ta đã đa nghe được, Kiệt Sâm có được huyết mạch gia tộc đạt 50 phần trăm trở lên, hơn nữa tấn giai đến Linh đồ, việc này đối với gia tộc có ý nghĩa trọng đại, cho dù là để cho hắn trọng hồi gia tộc cũng không phải là chuyện không thể.

Lôi Áo lạnh nhạt nói.

- Hừ, chuyện này ta không đồng ý, trong gia quy có quy định rõ ràng, không thể nào thông qua Trưởng lão đoàn đồng ý được.

Khắc Lao Đức tiếp tục cười lạnh nói.

Ở bên trong, một đại gia tộc, tộc trưởng mặc dù là nhất gia chi chủ, nhưng mà Trưởng lão đoàn cũng là một cỗ lực lượng không thể bỏ qua, có quyền quyết định hỏi đến các hạng sự vụ trong gia tộc. Tại Gia tộc Thác Đức, tổng cộng có năm vị trưởng lão, ngoại trừ một tên trưởng lão toàn lực ủng hộ Lôi Áo ra thì bốn tên trưởng lão khác thường xuyên xử lí sự tình đối nghịch với Lôi Áo, nếu như bốn người bọn họ liên hợp lại, tuyệt đối có quyền lợi để cho quyết định của Lôi Áo hết hiệu lực.

- Chuyện này ta tự mình cáo tri thúc công, do hắn làm chủ.

Lôi Áo dứt lời, lôi kéo Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm quay người đi vào phủ đệ.

Tại Gia tộc Thác Đức, ngoại trừ tộc trưởng Lôi Áo cùng với năm vị trưởng lão ra còn có một nhân vật tổ tông tên là La Tư Đặc, đó chính là Tam thúc trong miệng Lôi Áo.

Tối Cường Giả của toàn bộ Vương quốc Áo Lan Đa là hộ vệ thống lĩnh cung đình, Đế Lâm Hoàng Linh Sư thất giai đê cấp, mà với tư cách võ huân thế gia Gia tộc Thác Đức của vương quốc. Tối Cường Giả ngoài tộc trưởng Gia tộc Thác Đức, Lôi Áo Tôn Linh Sư lục giai cao cấp, trên thực tế bối phận cao nhất là La Tư Đặc, thực lực đã đạt đến cảnh giới Hoàng Linh Sư thất giai trung cấp, bởi vậy địa vị của La Tư Đặc tại Gia tộc Thác Đức cực cao, chuyện hắn quyết định, cho dù là Lôi Áo tộc trưởng hoặc là Trưởng lão đoàn cũng không quyền phản bác.

- Nói cho Tam thúc?

Đám người Khắc Lao Đức vốn là sững sờ, lập tức nhao nhao kêu lên:

- Tốt, vậy thì nói cho Tam thúc, để cho Tam thúc làm chủ.

Lập tức, một đám người đại quy mô hướng phía trong phủ đệ đi đến, toàn bộ phủ đệ Gia tộc Thác Đức rất lớn, ngoại trừ người bên ngoài quanh năm bên ngoài xử lý sản nghiệp gia tộc thì đại đa số đệ tử hạch tâm bên trong gia tộc tất cả đều ở trong phủ đệ, hôm nay chứng kiến một đám người như vậy, trong đó có cả năm đại trưởng lão cùng với tộc trưởng thì lập tức nghị luận nhao nhao.

Có không ít đệ tử lúc trước đuổi tới cửa, biết rõ nội tình rất nhanh đem tin tức truyền vào mấy tên đệ tử bình thường trong gia tộc. Kết quả là một truyền mười, mười truyền một trăm, toàn bộ đệ tử trong phủ đệ của Gia tộc Thác Đức toàn bộ cũng biết Lôi Nặc trở lại.

Tuy rằng tuyệt đại đa số đệ tử gia tộc bởi vì gia tộc phong bế tin tức nên những sự kiện và bí mật đó không biết nhiều lắm, nhưng mà mười tám năm lúc trước ảnh hưởng trọng đại tới Gia tộc Thác Đức vẫn vụng trộm truyền lưu trong những đệ tử bình thường, đại bộ phận tộc nhân đối với chuyện này đều cơ hồ có nghe thấy.

Dưới sự dẫn dắt của Lôi Áo, rất nhanh một đoàn người đại quy mô liền đi tới chỗ sâu nhất trong phủ đệ của gia tộc. Tận cùng bên trong nhất phủ đệ gia tộc là một cái sân nhỏ hoang vu, chiếm diện tích không nhỏ là hòn non bộ loạn thạch, không ít địa phương còn gieo trồng một ít thực vật không biết tên, trong sân nhỏ có một hồ nước, ở giữa là một toàn lâu đình có niên đại khá lâu. Kiến trúc này ở tận trong cùng, cửa ra vào lót đá cuội, bên cạnh con đường nhỏ có một cái bàn đá cùng với mấy băng ghế đá.

Mọi người đi vào cửa ra vào của sân nhỏ, sau khi dừng lại, Lôi Áo một mình một người đi vào sân nhỏ, sau đó dừng lại ở một gian nhà lớp ngói trên đường nhỏ.

Sân nhỏ thoạt nhìn không có người quét dọn lộ vẻ điêu tàn, đây là một trong những cấm địa của Gia tộc Thác Đức. Trong tình huống không có gì đặc biệt, ngoại trừ tộc trưởng đương đại của gia tộc ra thì bất luận kẻ nào cũng không được tự tiện đi vào.

- Thúc công, gia tộc tử tôn Lôi Áo có chuyện cầu kiến thúc công.

Lôi Áo đứng ở bên ngoài cửa phòng hành lễ với bên trong nói.

Cửa ngôi nhà ngói mở ra, Lôi Áo chậm rãi đi vào.

- Đừng để cho Lôi Áo thuyết phục được thúc công.

Khắc Lao Đức đang chờ cửa ra vào của sân nhỏ, mắt nhìn Lôi Nặc, trong lòng có chút lo lắng, tuy rằng hắn có thể lợi dụng quyền hành của Nhị Trưởng lão tranh thủ quyền lợi Trưởng lão đoàn bác bỏ quyết định của Lôi Áo, nhưng mà nếu nói chuyện này lên thúc công thì Khắc Lao Đức lại không có biện pháp nào.

Lúc này Lôi Nặc nhìn cửa phòng phía xa đóng lại, trên mặt không chút biểu tình, nhưng trong lòng thì dị thường kích động, tuy rằng chuyện tình mười tám năm trước cũng không phải mình sai, nhưng mà Lôi Nặc cũng biết, bị trục xuất gia tộc thì không thể trở về gia tộc. Những năm gần đây này tâm nguyện duy nhất của hắn liền để cho nhi tử Kiệt Sâm của mình trọng hồi gia tộc. Hôm nay hi vọng đang ở trước mắt, hắn làm sao mà không kích động cho được.

Ở thời điểm này, mỗi một giây qua đi, trong lòng Lôi Nặc như trải qua một thời gian dài dằng dặc và đều lộ ra vẻ thấp thỏm không yên.

Sau một lát, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, một lão giả mặc trường bào màu xám từ trong phòng đi ra, mà Lôi Áo lúc trước đi vào tức thì theo sát sau lưng lão giả kia, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Bước chân lão giả này giống như người bình thường, hành vi cách nói chuyện cũng không nhìn ra cái gì khác đặc biệt, nhưng mà Kiệt Sâm kiếp trước được chứng kiến vô số cao thủ, trong lòng mạnh mẽ nhảy dựng, một loại áp lực vô hình từ trên người lão giả kia không ngừng phát ra, để cho trong lòng Kiệt Sâm không tự chủ được cảm giác một tia nguy cơ, phảng phất giờ phút này chính mình đối mặt cũng không phải là một lão giả tuổi xế chiều, mà là một đầu Linh Thú hung mãnh.

"Thúc công! " "Thái Thúc công! " "Tam thúc!"

Trong đám người lập tức vang lên âm thanh ân cần thăm hỏi liên tiếp.

Lão giả này không có trả lời, trực tiếp đem ánh mắt rơi vào Lôi Nặc cùng Kiệt Sâm trong đám người trước mặt.

Lôi Nặc do dự một chút, cuối cùng thi lễ một cái, âm thanh của hắn cứng ngắc:

- Vãn bối Lôi Nặc, bái kiến La Tư Đặc tiền bối.

Trước kia, lão giả này cũng là thúc công của mình, nhưng mà mình bây giờ, thì chỉ có thể xưng hô một tiếng La Tư Đặc tiền bối, Lôi Nặc nói dứt lời xong mà trong lòng trào lên tư vị đắng chát vô cùng.

- Lôi Nặc, không cần đa lễ.

Chứng kiến Lôi Nặc, La Tư Đặc cũng có chút cảm khái, đối với người từng là thiên tài số một của gia tộc, La Tư Đặc trước kia tương đối thưởng thức hắn. Chỉ tiếc đã xảy ra sự kiện kia, tuy rằng gia tộc rất không nỡ, nhưng mà đối mặt rất nhiều áp lực, chỉ có một con đường đưa hắn trục xuất gia tộc.

- Vị này là nhi tử của ngươi Kiệt Sâm a. Không tệ, Linh lực ba động trên người hắn, quả nhiên đã đột phá Linh đồ, đến đây đi, để cho ta kiểm tra nồng độ huyết mạch của hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status