Dược thần

Chương 141: Đại hội Tông tộc


Chờ đến khi đại hội Tông tộc khai mạc còn một ngày, Lôi Áo liền bào Cách Lôi Sâm đến thông tri cho Kiệt Sâm ra khỏi phòng thí nghiệm. Kiệt Sâm đã vài ngày không tắm đầu tóc rối tung, y phục dơ bẩn xuất hiện trước mặt Cách Lôi Sâm, giống như một dã nhân dọa Cách Lôi Sâm nhảy dựng lên.

Khi nghe Cách Lôi Sâm nói ngày mai tham gia Đại hội Tông tộc, Kiệt Sâm chỉ ừ một tiếng, sau đó đóng cửa phòng thí nghiệm lại tiếp tục phối chế Linh Dược tề.

- Ta nói nhị ca này vì sao lại cường đại như vậy, thì ra là tu luyện khắc khổ a!

Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, hai mắt Cách Lôi Sâm tỏa sáng, tâm thần kích động, tâm trí của hắn không kiện định cư nhiên đi về tu luyện suốt một ngày đêm. Điều này khiến Lôi Áo giật mình không ngớt, không biết tiểu tử này đã xảy ra chuyện gì.

Biết ngày hôm nay phải tham gia Đại hội Tông tộc, Kiệt Sâm đi từ sáng sớm, hắn dành ra chút thời gian chỉnh lý dung nhan một chút. Dù sao Thác Đức gia tộc cũng là đại quý tộc của vương quốc Áo Lan Đa, dung nhan xấu xí ở Đại hội Tông tộc cũng không nên.

Còn có người cấp bách hơn Kiệt Sâm chính là lão Lôi Nặc, tuy rằng La Tư Đặc đã đặc biệt đồng ý cho Kiệt Sâm trở thành đệ tử gia tộc thế nhưng dù sao vẫn chưa từng tuyên bố qua trong dòng họ. Lôi Nặc điều trị thân thể thật tốt đã sớm chờ ngày này.

Sau khi chỉnh lý xong, Kiệt Sâm và Lôi Nặc đi tới đại sảnh của Thác Đức gia tộc.

Nói là Đại hội Tông tộc, thật ra chỉ cố định trong một ngày, các nhân vật trọng yếu của toàn tộc đều tụ hội về cùng một chỗ, đàm luận một ít chuyện tình trọng yếu của gia tộc, còn cấp lễ thành niên cho các đệ tử trực hệ trong gia tộc. Đối với mỗi một đệ tử gia tộc mà nói đây là chuyện cực kỳ trọng yếu.

Nguyên bản Kiệt Sâm chi rằng chính mình đã đi sớm nhưng đến khi tới phòng khách liền phát hiện bên trong đại sảnh đã có không ít người. Tất cả đều là đệ tử trực hệ của gia tộc, nếu như đệ tử chi thứ, ngày hôm nay cũng sẽ có yến hội nhưng địa điểm sẽ không ở trong đại sảnh của gia tộc.

- Nhị bá:

Thấy Lôi Nặc, Địch Khắc và Cách Lôi Sâm bật người tiến lên, ngày đó Lôi Nặc cấp Linh Dược tề cho Địch Khắc, để Địch Khắc trở thành đối tượng được mọi người ước ao trong toàn tộc.

Hơn mười vạn linh tệ một lọ Linh Dược tề, đây chính là bảo bối do cha chú bọn hắn đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được a. Đối với đám đệ tử đời ba này mà nói, tuy rằng sinh ra trong Thác Đức gia tộc thế nhưng cũng không dám nghĩ đến.

Theo đoàn người gia tộc lục tục tiến đến, rất nhanh, toàn bộ đại sảnh đã có không ít người, theo thời gian trôi qua, không ít người đều ngồi xuống vị trí của chính mình.

Trong đại sảnh là một dãy bàn ăn thật dài, tổng cộng có bảy cái ở trong phòng khách, bảy bàn ăn kia cũng vô cùng quy củ, hiển nhiên theo thân phận cao thấp mà ngồi xuống.

Lôi Nặc đối với chuyện này rất tinh tường Kiệt Sâm là nhân vật hạch tâm của gia tộc tự nhiên sẽ không ở cùng một chỗ với đám đệ tử đời ba bình thường. Vị trí của hắn là thủ vị của bàn đầu tiên, mà Lôi Nặc dẫn Kiệt Sâm ngồi xuống xong, chính hắn cũng tự tìm một chỗ ngồi xuống, Kiệt Sâm muốn ngồi cùng một chỗ với hắn nhưng dù thế nào Lôi Nặc cũng không đồng ý, rơi vào đường cùng, Kiệt Sâm đành phải trở về vị trí của chính mình.

Quy củ trong đại gia tộc cực kỳ nghiêm ngặt, chỗ ngồi của Kiệt Sâm cũng không phải tùy tiện là có thể ngồi, bằng không sẽ không hợp lễ nghĩa. Hiện giờ Lôi Nặc thầm nghĩ nhị tử của chính mình có thể thay thế chính mình quay lại gia tộc, như vậy hắn đã cảm thấy vô cùng mỹ mãn rồi.

Nguyện vọng nho nhỏ này, hắn đã đau khổ chờ đợi suốt mười tám năm nay, ngày hôm nay rốt cuộc cũng thành công.

Đợi cho toàn bộ đại sảnh đều đầy, năm lão giả tóc hoa râm mặc trường bào của gia tộc tiến lên, trong đó Khắc Lao Đức và Tạp Lan thuộc đám người này. Sau khi tiến vào phòng khách, năm người ngồi phân biệt tại năm vị trí thủ tịch.

Nhìn Kiệt Sâm, Khắc Lao Đức lộ một tia cười nhạt, sau nhìn thoáng qua Lôi Nặc ngồi một góc, trên mặt lại lộ dáng vẻ tươi cười quỷ dị, không biết đang nghĩ đến chủ ý ác độc gì.

Cuối cùng đi vào chính là tộc trưởng Thác Đức gia tộc Lôi Áo cùng với La Tư Đặc có địa vị tối cao trong gia tộc. La Tư Đặc là nhân vật cấp tổ tông, hội nghị bình thường hắn sẽ không tham gia. Nhưng hôm nay là Đại hội Tông tộc trọng yếu nhất gia tộc, nhất định hắn sẽ tham gia.

Kiệt Sâm ngồi ở vị trí thủ tịch, ngồi bên cạnh hắn là một trung niên tuổi tác khá lớn, trong ánh mắt mỗi người đều lóe lên tinh mang, trên người tản ra uy thế, thậm chí mấy người còn khoác áo giáp, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều phát ra ánh sáng, khí thế mười phần.

Thác Đức gia tộc là một võ huân thế gia, đại bộ phận để tử gia tộc tu luyện thành công xong đều tòng quân, đóng ở biên cương vương quốc. Ở phương diện này không phải là một vài tướng quân vương quốc mà là một ít đại nhân vật có quyền thế, thậm chí là đội trưởng lãnh đạo một đội quân nho nhỏ, đương nhiên lớn nhất phải kể đến Lôi Áo – quân vụ đại thần của vương quốc, bộ trưởng thống lĩnh.

Trong những người này thực lực thấp nhất cũng là Tông Linh sư ngũ giai, thậm chí có hai người, Kiệt Sâm cảm giác được có khả năng đã đạt đến Tôn Linh sư lục giai, những người này đều là đệ tử hạch tâm của gia tộc. Dưới tình huống bình thường sẽ không ra mặt, chỉ thủ ở trong dòng họ, như hôm nay bọn họ đều bớt chút thời gian từ biên cương trở về gia tộc. Đây cũng là lần đầu tiên Kiệt Sâm nhìn thấy thực lực của gia tộc, hắn không khỏi âm thầm kinh hãi.

Trong lúc Kiệt Sâm còn đang giật mình, Lôi Nặc lại cảm thán trong lòng, từ những người này Lôi Nặc có thể nhìn ra thực lực hiện giờ của gia tộc và năm đó kém nhau rất nhiều. Lôi Nặc vẫn nhớ ký năm đó khi Đại hội Tông tộc xảy ra, thành viên trọng yếu của Thác Đức gia tộc nhiều hơn hiện giờ rất nhiều.

Hơn nữa Đại hội Tông tộc năm đó, bởi vì thành viên trung tâm nhiều cho nên các đệ tử đời ba không có đủ năng tham gia Đại hội Tông tộc, chỉ có một vài đệ tử đời ba nổi bật, tài năng và may mới mới có thể tiến vào, lúc đó cường giả như mây, uy phong vô cùng không gì sánh được.

Trong lúc Kiệt Sâm đang đánh giá thành viên gia tộc, đồng thời những thành viên của gia tộc cũng hiếu kỳ đánh giá Kiệt Sâm, rõ ràng thiếu niên này không hợp tuổi với bọn họ.

Thành viên trung tâm của gia tộc có không ít người cùng thời với Lôi Nặc, đối với thiên tài đệ nhất của gia tộc đều vô cùng kính nể. Chỉ là sau khi gia tộc gặp tao ngộ khiến một vài người tràn ngập oán niệm trong lòng đối với Lôi Nặc.

Lần này trở lại Đại hội Tông tộc, nghe nói Lôi Nặc mang theo nhi tử Kiệt Sâm của chính mình trở về, đồng thời trên luận võ trường, Kiệt Sâm kia còn muốn đánh bại đệ nhất nhấn trong đám đệ tử đời ba – tam giai cao cấp Linh sư Khải Lợi. Điều này khiến cho tất cả những thành viên trung tâm của gia tộc đều hiếu kỳ nhìn về phía Kiệt Sâm.

Nguyên bản trong tưởng tượng của bọn họ, thiếu niên tên gọi Kiệt Sâm bị họ nhìn sẽ chắc chắn không biết làm sao, thần sắc khẩn trương. Dù sao bon họ đều là những người cầm trọng binh của vương quốc, ra lệnh một tiếng, có nghìn vạn binh sĩ nghe lời, mỗi người đều có khí thế không giận mà uy.

Nhưng khiến cho bọn họ giật mình chính là Kiệt Sâm ngồi ở kia cảm thụ ánh mắt của bọn họ, trên mặt lại không lộ ra biểu tình hoảng hốt lo sợ gì. Ngược lại vô cùng trấn định, thậm chí còn nhìn lại bọn họ, thần sắc vô cùng đạm nhiên.

Càng khiến cho bọn họ giật mình chính là những người bọn họ đều là đám từng trải, biểu hiện lúc này của Kiệt Sâm không phải là giả bộ trấn định, mà giống như nhãn thần của tướng quân đang nhìn binh sĩ của chính mình, thừ hỏi một vị tướng quân sao có thể khẩn trương trước mặt binh sĩ của chính mình đây?

- Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, vậy bắt đầu đi thôi!

La Tư Đặc ngồi bên cạnh Lôi Áo nhìn thoáng qua, sau khi thấy La Tư Đặc gật đầu liền nói to.

Ngay vào lúc này, đột nhiên…

- Chậm đã…

Một thanh âm truyền từ vị trí cách Lôi Áo không xa, nhất thời mọi ánh mắt đều tập trung lên người nọ, đó chính là nhị trưởng lão Khắc Lao Đức.

- Nhị trưởng lão, ngươi có chuyện gì sao?

Lôi Áo nhíu mày, nhìn Khắc Lao Đức, mà La Tư Đặc ngồi ở chỗ kia, khóe miệng cũng chợt nhếch lên một tia bất mãn.

- Lôi Áo tộc trưởng, từ lúc nào Đại hội Tông tộc của chúng ta lại cho phép người ngoài tùy ý tham gia?

Khắc Lao Đức đứng dậy nhìn Lôi Áo cất cao giọng nói.

- Nhị trưởng lão, ngươi có ý gì?

Lôi Áo nhíu chặt đầu lông mày lại, đáy lòng cảm thấy có chút không ổn.

- Lôi Áo tộc trưởng, xin hỏi người ngồi ở góc phòng khách là ai? Vì sao ta lại không biết gia tộc của mình từ lúc nào có người như vậy?

Khắc Lao Đức lộ ra dáng vẻ tươi cười quỷ dị, ngón tay lập tức chỉ lên người Lôi Nặc.

Mọi người trong đại sảnh đều chuyển ánh mắt sang phía Lôi Nặc, tiếng nghị luận bắt đầu vang lên, nguyên bản Lôi Nặc đang ngồi trong góc, chờ đợi thời khắc Lôi Áo tuyên bố Kiệt Sâm được trở lại gia tộc chợt trở nên tái nhợt.

Khắc Lao Đức nhìn khuôn mặt biến hóa của Lôi Nặc, đáy lòng cười nhạt:

- Hừ, Lôi Áo a Lôi Áo, ta muốn xem ngươi đuổi Lôi Nặc kia ra khỏi gia tộc như nào, xem sau này ngươi còn uy vọng gì để quản lý gia tộc được nữa.

- Khắc Lao Đức, Lôi Nặc là nhị đệ của ta, đồng dạng cũng là phụ thân của đệ tử hạch tâm Kiệt Sâm, vì sao không có tư cách ngồi ở chỗ này?

Lôi Áo lạnh lùng nói, hắn thật không ngờ Khắc Lao Đức cư nhiên cắt đứt Đại hội Tông tộc để nhắc đến chuyện này.

- Lôi Áo tộc trưởng, ngươi nói người nọ là Nhị đệ của ngươi? A, thật là khôi hài.

Khắc Lao Đức lộ một tia cười nhạt:

- Lôi Áo tộc trưởng, nhị đệ của ngươi sớm đã bị trục xuất khỏi gia tộc từ mười tám năm trước nên đã không còn là thành viên gia tộc, thậm chí còn là tội nhân gia tộc. Ngươi nói người nọ là nhị đệ Lôi Nặc của ngươi sao? Loại tội nhân gia tộc này vậy mà có thể tham dự Đại hội Tông tộc, ha ha, nếu như vậy, Thác Đức gia tộc của chúng ta sẽ bị toàn bộ vương quốc chế nhạo.

- Đúng vậy, tội nhân gia tộc mà có thể quang minh chính đại tham dự Đại hội Tông tộc sao? Sai lầm, quả thật là sai lầm!

Tạp Lan ngồi ở bên cạnh Khắc Lao Đức cũng căm giận nói.

- Lôi Áo tộc trưởng, đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra, ngươi cần phải cấp cho ta một câu nói.

Một trưởng lão khác giao hảo tốt với Khắc Lao Đức cũng cười lạnh nói.

Nhìn một màn hoang đường này, toàn bộ tộc nhân trong đại sảnh nhất thời như ong vỡ tổ, đối với thân phận Lôi Nặc, hầu như mọi người ở đây đều biết. Thế nhưng đều chỉ là mắt nhắm mắt mở, không ngờ tới Khắc Lao Đức này cư nhiên cản trở Đại hội Tông tộc bắt đầu. Trực tiếp nói thẳng ra như vậy, hơn nữa còn chĩa mâu vào Lôi Áo tộc trưởng, rõ ràng là định làm khó Lôi Áo tộc trưởng.

Tất cả mọi người đều biết thế lực trong gia tộc chia làm hai phái, phân biệt là Lôi Áo tộc trưởng cùng với bọn nhị trưởng lão.

Nhất thời, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Lôi Áo, xem hắn chuẩn bị nói thế nào.

- Khắc Lao Đức, hiện giờ ta đi.

Không đợi Lôi Áo nói, Lôi Nặc đứng dậy định đi ra ngoài.

- Hừ, Thác Đức gia tộc của chúng ta sao có thể người ngoài thích vào Đại hội Tông tộc thì vào, thích ra thì ra, nếu vậy bộ mặt của Thác Đức gia tộc chúng ta sẽ ở đâu.

Khắc Lao Đức không buông tha.

- Khắc Lao Đức, ngươi muốn thế nào?

Lôi Áo trầm giọng nói.

- Ta nghĩ thế nào sao? Ha ha, Lôi Áo tộc trưởng, lời này ngươi nói sai rồi, ta chỉ suy nghĩ vì gia tộc mà thôi, Lôi Áo ngươi mới là tộc trưởng, chuyện này tựn hiên do ngươi xử lý.

Khắc Lao Đức lộ một tia âm hiểm trên khuôn mặt.

- Khắc Lao Đức, ngươi đừng khinh người quá đáng.

Kiệt Sâm không thể kiềm chế đứng phắt dậy quát lên, từ khi mình đến Thác Đức gia tộc, Khắc Lao Đức mỗi lần đều quá phận lên. Nhiều lần gây khó dễ phụ thân chính mình, Kiệt Sâm đã triệt để nổi giận, con mắt híp lại thành một đường.

Nếu như kiếp trước có người quen thấy bộ dáng này của Kiệt Sâm, tuyệt đối sẽ sợ không dám nhúc nhích. Kiếp trước Kiệt Sâm chỉ cần nheo con mắt lại thì đại biểu cho người bị hắn giận sẽ có kết cục rất bi thảm.

- Tiểu tử, ngươi thì tính là gì, có tư cách gì nói ở chỗ này.

Một trung niên ngồi gần đó đứng dậy chỉ vào Kiệt Sâm mắng, người này chính là con trai Khắc Lao Đức – Á Bá, thống lĩnh Thành vệ quân, ở trong vương quốc cũng coi như là một nhân vật.

- Có tư cách hay không phải ngươi định đoạt, ta nói chuyện ngươi chõ mồm vào cái gì, cút đi cho ta?

Kiệt Sâm lạnh lùng nói.

- Ngươi…

Á Bá tức giận không nói nên lời.

- Tiểu tử kia, khi nói phải chú ý một chút, lời đó không phải một tiểu hài tử nói được.

Một lão giả ngồi ở vị trí thứ tịch đứng dậy, nhìn Kiệt Sâm cậy già lên mặt.

- Ngươi là ai?

Kiệt Sâm liếc nhìn lão nhân này, ngày hôm nay là Đại hội Tông tộc, mọi người ở đây đều mặc y phục, đều là áo bào của gia tộc. Bên trên có tộc huy Thác Đức gia tộc, mà lão nhân này lại mặc một bộ áo bào Linh Dược sư.

- Lão phu Y Cách Luân.

Lão đầu ngạo nghễ nói.

- Y Cách Luân? Chưa nghe bao giờ, không nhận ra, ngươi không phải người của Thác Đức gia tộc, vì sao lại ở chỗ nào?

- Ha ha.

Khắc Lao Đức cười ha hả:

- Kiệt Sâm, Y Cách Luân là Linh Dược sư cung đình, tạo nghệ về Linh Dược học đã đạt đến cấp bậc trung cấp Linh dược Thiên sư, là Linh Dược đại sư tiếng tăng lừng lẫy, ngày hôm nay Thác Đức gia tộc chúng ta cố ý mời tới, ngươi há có thể nói vậy?

- Thì ra là một tên Linh dược Thiên sư chó má, ta còn tưởng là đại nhân vật nào chứ.

Kiệt Sâm khinh thường nói.

- Ngươi…

Nguyên bản Y Cách Luân đang vui vẻ bỗng nhiên giận tới mức râu mép đều vểnh lên.

- Làm càn!

Khắc Lao Đức chỉ vào Kiệt Sâm nói.

- Quá thật không còn gì để nói, quả thật không còn gì để nói.

Đám người Tạp Lan cũng tức giận lắc đầu liên tục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status