Đuôi nhỏ thật ngọt (Chiếc đuôi nhỏ ngọt ngào)

Chương 72: Thế thì lớn nhanh lên, rồi gả cho anh sớm chút


editor: envi

Đường Ôn kéo tay Hứa Hành Niên chạy một mạch về phòng, khóa trái rồi quay người dán sát vào khung cửa, thở phào vỗ ngực: "May là chị em xuất hiện đúng lúc, không thì chẳng biết giải thích sao nữa."

Nói đoạn, cô cởi quá phao và khăn quàng ra vắt lên giá áo.

Hứa Hành Niên đứng trong phòng cô ngắm nghía một lượt, nắm tay ho nhẹ, bỗng thấy hơi buồn cười.

Thấy vai anh cứ rung lên khe khẽ, Đường Ôn ngẩn ra, ngờ vực đi tới trước mặt anh, vươn ngón trỏ ra chất vấn: "Có phải chị em biết chuyện anh muốn tới đây không hả?"

Dưới ánh đèn vàng vọt ấm áp, Hứa Hành Niên nhìn cô chăm chú, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn mấy phần, rồi anh đưa tay bao trọn nắm tay cô gái, nhẹ nhàng tách ra những đầu ngón tay đang cuộn tròn, vẽ một dấu tích trong lòng bàn tay cô.

Lòng bàn tay cô rất trắng, mềm như thạch trái cây vậy, lại thêm những đường vân rõ ràng lại sạch sẽ.

Tối hôm cô đi du lịch, hai người gọi điện, Đường Ôn mệt nên ngủ thiếp đi, Hứa Hành Niên cầm di động lặng nghe tiếng cô hít thở cả nửa ngày mà chẳng nỡ cúp máy, mãi đến khi điện thoại cô được ai đó lấy đi, sau mấy tiếng sột soạt, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ mềm mại.

"A lô, em vẫn đang giữ máy à... Ôn Ôn ngủ rồi."

Do ở khách sạn nên chẳng cần nghĩ anh cũng biết người đang ở với cô là Đường Cửu Niệm.

"Vâng, em biết." Hứa Hành Niên trầm giọng bảo.

Đường Cửu Niệm đứng trên ban công, gió lạnh phe phẩy qua mái tóc dài chấm eo, chị tùy tiện vén tóc ra sau tai cho gọn, nghiêng người nhìn thoáng qua Đường Ôn đang nằm trên giường.

Cô chép miệng trở mình, cuộn chặt chăn, thấp giọng lẩm bẩm: "Niên Niên, bánh ngàn lớp ở Los Angeles ăn ngon lắm."

Đường Cửu Niệm cười khẽ, tựa lên thành lan can: "Con nhóc đấy, ngủ mà cũng cứ nhắc tên cậu suốt, hôm nay lúc đi dạo phố cũng toàn đi tìm xem quà nào tốt để tặng cậu."

Hứa Hành Niên khựng lại, nhíu mày: "Chắc em ấy mệt lắm, nếu buổi sáng Đường Ôn chơi mệt quá thì buổi tối ngủ chắc sẽ đá chăn đấy ạ."

"Thế à?" Gió đêm lạnh quá, chị dùng hõm vai kẹp di động, kéo dây buộc tóc đeo trên cổ tay ra cột lại mái tóc dài, "Đêm nay chị sẽ xem chừng em nó."

Chị nhìn lên đồng hồ treo tường qua cửa sổ sát đất, bảo: "Đúng rồi, chị nhớ cậu có phương thức liên hệ của chị rồi nhỉ, nhỡ mà không liên lạc được với con bé thì cứ tìm chị nhé... Cậu cũng biết rồi đấy, con nhóc này lâu lâu lại như người trên mây vậy(*)."

Gốc là 小迷糊(tiểu mơ hồ)

Nghe thấy cách gọi này, trong đầu anh bất giác hiện lên dáng vẻ mơ mơ màng màng của Đường Ôn, bật cười khe khẽ.

"Được ạ," anh nói, "Cảm ơn chị."

Đường Ôn nghe xong đầu đuôi, mày khẽ nhăn, cứ có cảm giác mình bị bán đi vậy: "Thế là sau đó anh... nhờ chị em đặt vé máy bay hộ, còn hỏi em đang ở đâu nữa?"

"Ừm," anh thẳng thắng thừa nhận, vươn tay nhéo mặt cô, "Vui mừng ngạc nhiên không?"

Đường Ôn liếc qua tay anh, cuống quýt lùi về sau hai bước: "Đừng nhéo mà, nhỡ là mơ thì em không muốn tỉnh lại đâu."

Hứa Hành Niên cười khẽ, không nói chuyện.

Cô nàng liếm cánh môi, ngẩng mặt nhỏ lên hỏi: "Hôm nào anh về?"

"Ngày kia."

"Sớm thế ạ?"

Anh cho tay vào túi: "Sắp 30 tháng chạp rồi, phải về nhà ăn cơm tất niên."

Nhà họ Hứa hai trai một gái, cứ đến dịp Tết Âm Lịch là mọi người lại từ tứ xứ về đoàn tụ.

"À..." Cô gục đầu xuống, ỉu xìu đáp lời, tính ra thì lâu lắm rồi cô không ăn tết với nhà họ Hứa nên thấy có hơi tiếc nuối.

Anh đã nhìn ra được tâm trạng cô thay đổi, nhấc mi hỏi: "Muốn ăn cơm tất niên cùng nhau hả?"

Cô thành thật gật đầu.

Hứa Hành Niên vươn tay xoa xoa đỉnh đầu cô, giọng điệu dịu dàng: "Thế thì lớn nhanh lên, rồi gả cho anh sớm chút."

Lần đầu tiên nghe anh nói những lời kiểu này, vành tai cô phiếm hồng, thẹn thùng đưa mắt lảng tránh: "Cái đấy... cái đấy còn chưa chắc đâu."

"Gì?"

Cô nàng lại bắt đầu nói hươu nói vượn: "Hôm qua bố còn hỏi em có muốn suy xét cho kĩ không đấy, giờ hối hận vẫn còn kịp..."

Nghe xong những lời này, Hứa Hành Niên lập tức xoay người, chạy mấy bước ra mở chốt cửa, động tác liền mạch lưu loát như nước chảy mây trôi.

Nghiễm nhiên là điệu bộ muốn đi tìm bố Đường tính sổ.

Đường Ôn hết hồn, nhanh như chớp nhào tới ôm chặt eo anh, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể để giữ anh lại, sốt sắng bảo: "Em em em em đùa anh thôi mà."

Anh không nói nửa lời, vẫn tiếp tục mở cửa.

Thấy cửa đã dời ra được 10 cm, Đường Ôn cuống tới mức vươn cả đùi phải ra cuốn lấy đầu gối anh không cho nhúc nhích, chân trái giữ cửa, sốt ruột kêu lên——

"Em sai rồi em sai rồi em sai rồi mà......"

Không uổng công hồi nhỏ tập múa, độ dẻo ở hai chân lúc này được dịp phát huy tác dụng.

Nhưng động tác này lại quá mất sức, chẳng bao lâu sau cô đã thở hổn ha hổn hển, bộ ngực theo hô hấp phập phồng lên xuống.

Không biết vì sao, cô tinh ý nhận ra lưng Hứa Hành Niên chợt cứng đờ, lực tay đang mở cửa cũng hơi buông lỏng.

Không đợi Đường Ôn kịp phản ứng, anh đã ôm eo cô, nhấc cả người cô lên, đóng cửa lại, để cô dựa lên ván cửa, một tay chống cửa, cong lưng nhìn chằm chằm vào mắt cô, khe khẽ thở gấp.

Đường Ôn mở to mắt nhìn anh, không hiểu nổi, rõ ràng là cô mệt mà, anh thở gấp gì thế.

Nhưng ánh mắt anh lại nóng rực hơn bao giờ hết, dưới cái nhìn chăm chú của anh, cô cảm giác cả trái tim mình loạn nhịp, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao.

Bàn tay cô kề sát trên cạnh cửa, ngón tay bối rối cuộn chặt đến nỗi bệch ra.

Thế là Hứa Hành Niên ghé đầu, môi mỏng như vô ý cọ qua tai cô, chỉ dừng lại trong một chớp mắt rồi lùi ra ngay, đột nhiên anh bật cười, hơi thở nóng rực: "Vậy em có hối hận không?"

Giọng anh vốn đã dễ nghe, giờ phút này lại gần cô đến thế, khiến Đường Ôn cảm tưởng cả người mình như muốn nhũn ra, trong óc rối tinh rối mù, cuống quít lắc đầu: "Không đâu."

Vừa dứt lời, eo anh lại cong thêm, cúi đầu hôn lên một bên cần cổ thon dài của cô, dùng sức mút vào.

Đường Ôn trừng to mắt, cả người như bị điện giật, đến lòng bàn chân cũng mềm ra.

Nhiệt độ trong phòng bỗng chốc tăng cao, nóng đến nỗi cô suýt thì không thở nổi.

Đúng lúc này, dưới tầng truyền đến tiếng gào thánh thót như chuông lớn của bố Đường, xuyên qua ván cửa rành rọt rót vào tai cô: "Ôn Ôn ——"

Tim cô lập tức nhảy lên cổ họng, run rẩy khẽ đẩy anh ra một chút, giọng nói cũng mềm thành nước: "Bố... Bố gọi em."

Hứa Hành Niên khựng lại, chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn không ra biểu cảm.

Đường Ôn đỏ mặt xoay người mở cửa rồi đóng lại cái bụp như đang chạy trốn, hít vào từng ngụm không khí, ôm mặt để bình ổn lại nhịp tim của mình.

"Ôn Ôn?" bố Đường không nghe thấy tiếng cô đáp lại nên thử gọi lần nữa.

"Con đây ạ!" Cô nàng vỗ vỗ mặt, vội vàng bước từng bước xuống lầu, đi vào phòng khách.

Bố Đường vẫy tay với cô, dắt cô vào phòng bếp.

"Nay lúc hai đứa ra ngoài chơi bố xem công thức rồi làm bánh ngọt cho mấy đứa đấy, lại nếm thử xem ngon không."

Chiếc bánh kem được trang trí khá đơn giản, chỉ có một lớp bơ và ít trái cây, nhưng không khó để nhìn ra sự dụng tâm của người tạo ra nó.

Đường Ôn xuýt xoa nịnh nọt: "Bố con giỏi ghê nhỉ."

Tim cô vẫn đang đập bùm bùm, nhịp thở cũng không đều, tuy đã tận sức che dấu nhưng vẫn bị bố Đường nhìn ra.

Ông nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đường Ôn rồi lưỡng lự hỏi: "Con nóng lắm à?" Dứt lời, ông lại tự nhẩm thêm hai câu: "Máy sưởi trong phòng mở vừa phải mà nhỉ..."

Đường Ôn cuống quít xua tay: "Không phải không phải đâu, tại con vừa chạy bộ trong phòng nên thấy hơi nóng thôi ạ."

Vừa nói vừa lấy tay quạt quạt mấy cái phụ họa.

Bố Đường hơi nheo mắt, rồi lại dí sát vào nửa phần: "Thế cái vệt đỏ trên cổ con là sao đây?"

Đường Ôn: "?????"

Một loại dự cảm không lành nổi lên trong lòng, cô rè rặt nghiêng đầu, nhìn lên cửa tủ lạnh, một lát sau, trố mắt...

*

Hứa Hành Niên cởi áo lông ba-đờ-xuy ra, treo cạnh áo phao màu hồng phấn của cô, rồi lại giúp cô vuốt lại nếp uốn trên khăn quàng cổ, sau đó xoay người.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh vào phòng của Đường Ôn ở Mỹ.

Trên bàn sách đặt một bức ảnh của hai người họ, là hình hồi Hứa Hành Niên tốt nghiệp mẫu giáo, anh mặc quần yếm màu đen, sơ mi trắng, còn thắt cà vạt nữa.

Anh vẫn không quên, cà vạt hôm đó là Đường Ôn thắt cho anh.

Hôm đó có rất nhiều bạn nhỏ phải rời trường mẫu giáo, cô nhóc buồn bã ngồi bên gốc cây lau nước mắt, cầm nhánh cây vẽ lung tung lên mặt đất.

Hứa Hành Niên vừa ra khỏi lớp đã thấy hình bóng quen thuộc kia lủi thủi nơi góc phòng, bả vai run lên từng đợt, đầu nhỏ như sắp chúi xuống đất tới nơi.

Cậu nhóc nhíu mày, cúi đầu nhìn cà vạt đã được thắt gọn gàng của mình, đưa tay tháo ra rồi nhàn nhã đi tới trước mặt cô bé.

Trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da nhỏ đen bóng, Đường Ôn nâng mắt lên, nhìn mặt cậu một giây rồi lại đưa mắt sang chiếc cà vạt cậu cầm theo.

Cậu hỏi: "Cái này thắt thế nào vậy?"

"Anh không biết thắt ạ?" Cô bé phủi tay đứng dậy, chau mũi, cầm lấy cà vạt trong tay cậu.

May là dạo gần đây cô mới được mẹ dạy thắt cà vạt, hôm nay lúc ra ngoài còn chủ động thắt hộ bố nữa.

Đường Ôn túm nhẹ hai đầu cà vạt, khuôn mặt nhỏ sáp lại rất gần, đầu ngón tay giữ chặt mảnh vải quấn từng vòng một, nghiêm túc thắt lại.

"Được rồi đấy." Cô khẽ nâng tông, giọng nói mang theo chút thỏa mãn.

Cậu nhìn hốc mắt ửng đỏ của cô, bỗng nhiên nói: "Em muốn chụp ảnh không?"

"À... Không phải anh phải chụp với mọi người sao?"

Vừa rồi cô có hỏi riêng giáo viên rồi, chỉ có học sinh tốt nghiệp ăn vận trang trọng mới được chụp ảnh.

Hứa Hành Niên nhàn nhạt nói: "Bọn mình có thể chụp riêng."

Nói xong, anh kéo cô đến trước mặt thợ chụp đang chỉnh máy: "Chú ơi, chú chụp cho hai bọn con một tấm được không ạ?"

Đường Ôn cũng rất thành khẩn: "Đi mà chú."

Nhiếp ảnh gia thấy hai nhóc nắm tay nhau, xem chừng quan hệ rất tốt, chú cười cười, cố ý làm khó bọn họ: "Khó đấy, vừa nãy nhiều bạn nhỏ cũng tới xin chú chụp ảnh cho lắm, nhưng chú đều từ chối hết."

Đường Ôn quýnh lên, lại bắt đầu nói hươu nói vượn: "Bọn con không giống thế đâu ạ, sau này con phải gả cho anh ấy!"

editor: xin lỗi các bạn vì ngâm truyện tận hơn 1 tháng. Từ giờ mình sẽ đẩy nhanh tiến độ để sớm hoàn truyện nhé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.2 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status