Duy ngã độc tôn

Chương 205: Băng Mộng Vân kiêng kỵ!


Thân thể Tần Lập đột nhiên giống như phồng lên, sau đó mạnh mẽ co rút lại, thoạt nhìn hết sức dọa người!

Tiếp đó, liền ngã lăn ra đất, người đã rơi vào hôn mê.

Băng Mộng Vân sắc mặt đỏ lên, trên trán tràn đầy mồ hôi hột trong suốt, hơi thở lại cũng có chút mất trật tự. Kiên trì thêm một hồi, chính nàng cũng sẽ chịu không nổi! Không chừng còn hộc máu! Trong lòng vô cùng hoảng sợ, nếu không phải mình vừa thành công đột phá tới cảnh giới Chí tôn, sợ rằng hôm nay đã ngã nhào trước tiểu tử này rồi!

Đối với một cường giả cảnh giới Chí tôn thực lực cực kỳ mạnh mẽ mà nói, chuyện này đã không thể tin nổi. Nên biết rằng, Tần Lập chẳng qua mới là võ giả Phá Thiên cảnh thôi!

Ánh mắt tràn đầy phức tạp nhìn thoáng qua Tần Lập, sắc mặt Băng Mộng Vân dần dần trở nên lạnh băng, nhàn nhạt nói:

- Ném vào trong địa lao sau núi, không có lệnh của ta, không ai được gặp hắn!

Thượng Quan Thi Vũ nhào tới trên người Tần Lập, lạnh lùng nhìn Băng Mộng Vân:

- Môn chủ! Ngài dựa vào cái gì phải nhốt hắn lại?

Lúc này Băng Mộng Vân đã điều hòa khí tức, nhìn thoáng qua Thượng Quan Thi Vũ có chút buồn cười, nhàn nhạt phân phó:

- Diệp Thiển Dục! Mang đồ đệ bảo bối của ngươi đi!

Diệp Thiển Dục đi tới, mạnh mẽ kéo Thượng Quan Thi Vũ ra. Thượng Quan Thi Vũ lớn tiếng quát:

- Môn chủ! Nếu như hắn có gì nguy hiểm, trừ khi ta chết, bằng không ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Thượng Quan Thi Vũ bị Diệp Thiển Dục dùng sức lôi đi, nhưng lời nói tràn ngập bi phẫn cùng vô cùng kiên quyết, vẫn ấn sâu vào lòng mỗi người. Băng Mộng Vân không chút đổi sắc, cũng không nói gì, thân thể nhẹ nhàng vừa động đã biến mất ngay tại chỗ.

Sau một khắc, Băng Mộng Vân xuất hiện ở giữa một mật thất, nơi này chỉ có lịch đại môn chủ Tứ Quý Môn mới có thể đi vào. Băng Mộng Vân vừa tiến vào liền đi thẳng đến giá sách đặt các ghi chép của các đời môn chủ, nhanh chóng di chuyển đến trên cùng, rút ra một quyển.

Sau đó lật đến một trang, nàng lại ngưng thần xem lại một lần nữa.

- Tu luyện gần ngàn năm, rốt cuộc tiến vào cảnh giới Chí tôn, cảm giác được được thiên hạ to lớn, không có nơi nào không thể đi. Đạt đến cảnh giới Nhân Tôn, liền tự nhận thực lực kinh thiên, thật sự là ếch ngồi đáy giếng.

- Huyền Đảo mùa đông năm ba bảy bảy sáu. Dò thám cấm địa Huyền Đảo, ngẫu nhiên gặp một người, chỉ có thực lực Phá Thiên cảnh nhưng lại đơn độc khiêu chiến một linh thú hóa hình thực lực siêu cường. Linh thú kia tiếng rống rung trời, khí thế kinh người, ta tự nhận không phải đối thủ.

- Nhưng người này ỷ vào một thân chiến kỹ vô cùng thần kỳ, chiến đấu cùng linh thú hơn trăm hiệp không rơi xuống hạ phong! Ta quyết định đi lên hỗ trợ, linh thú hóa hình kia cảm giác được nguy hiểm, vì vậy bỏ chạy. Ta hỏi tuổi người đó, trả lời hai mươi mốt tuổi! Ta hỏi chiến kỹ sử dụng, trả lời Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn!

Trong mắt Băng Mộng Vân lại lóe lên ánh sáng không thể tin nổi. Đoạn ghi chép này là do một vị tiên hiền Tứ Quý Môn viết lại từ thời đại thượng cổ, hiện giờ vị tiên hiền kia đã sớm qua đời không biết bao nhiêu năm. Lúc trước khi Băng Mộng Vân thấy đoạn ghi chép này, nàng từng cho rằng đây là vị tiên hiền môn phái nào đó nói bậy, trên đời này cũng có những người có thiên tư tuyệt hảo, mới có thể ở hơn hai mươi tuổi tu luyện đến cảnh giới Phá Thiên.

Nhưng mà làm sao có khả năng bằng thực lực Phá Thiên cảnh, lại đi liều mạng với một đối thủ mà cảnh giới Nhân Tôn cũng không thể chống lại? Đây không phải là nói bậy sao?

Tuy nhiên toàn bản ghi chép, hầu như đều viết về vị tiên hiền Tứ Quý Môn kia, cùng với chuyện xưa giữa vị này với người võ giả mang chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn.

Về sau, càng viết vô cùng kì diệu, đừng nói Băng Mộng Vân, dù ngay cả các đời môn chủ Tứ Quý Môn trước đó cũng đều không tin tưởng, cho rằng đó là lời nói vô căn cứ.

Không có gì để chứng minh, ngoại trừ bản ghi chép của vị tiên hiền kia tự tay viết lại ra, không có một tiên hiền Tứ Quý Môn nào nhắc qua chuyện này. Không biết là cố ý quên đi, hay là căn bản chuyện này là do vị tiên hiền Tứ Quý Môn kia tùy tiện bịa chuyện đùa giỡn.

Bởi vì ở trong các bản ghi chép của các tiền bối Tứ Quý Môn, có rất nhiều thứ căn bản giống như chuyện xưa du ký. Cho nên, những gì vị tiên hiền kia ghi lại, từ trước đến nay Băng Mộng Vân cũng xem như là chuyện xưa.

Thậm chí Băng Mộng Vân không tin trên đời này lại có một môn chiến kỹ Thần cấp. Cửu Thiên Thập Địa, Duy Ngã Độc Tôn? Giọng điệu này cũng quá đáng đi chứ?

Chỉ là mấy năm trước Diệp Thiển Dục đi vào thành Hoàng Sa, mang về Thượng Quan Thi Vũ tiên thiên linh thể, từng nhắc qua một lần Thượng Quan Thi Vũ có một vị hôn phu phế vật, tu luyện một môn chiến kỹ đã định trước không có khả năng thành công. Tên của chiến kỹ kia, gọi là Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn!

Lúc đó Băng Mộng Vân nghe xong, trong lòng chẳng qua chỉ hơi khẽ động, truy hỏi rõ vì sao chiến kỹ kia không thể tu luyện thành công. Đến khi Diệp Thiển Dục nói ra chỗ thiếu hụt của chiến kỹ Duy Ngã Độc Tôn, Băng Mộng Vân mới nhớ tới bản ghi chép của tiên hiền Tứ Quý Môn để lại. Hai thứ so sánh với nhau, cảm thấy có khả năng đây đúng là sự thật!

Trong bản ghi chép từng nhắc tới: Nếu như có hậu nhân Tứ Quý Môn gặp phải người tu luyện loại chiến kỹ này, nhất định phải lấy lễ đối đãi, ngàn vạn lần không được làm khó. Bởi vì phàm là người có thể tu luyện loại chiến kỹ này, bản thân có được cơ duyên cùng khí vận lớn lao, giết người như vậy thậm chí sẽ nhiễm phải nhân quả kinh khủng!

Cuối cùng, trên bản ghi chép viết lại một đoạn:

- Huyền Đảo năm thứ bốn sáu năm tám, đột phá đến cảnh giới cuối cùng thành cảnh mơ mộng viễn vông. Suốt đời ta, hơn hai ngàn năm giống như mộng ảo, ái mộ hắn hơn ngàn năm, thế nhưng hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Từ lâu hắn đã có người tương ứng trong lòng. Mỗi khi nhớ đến, thâm cảm đau khổ. Thật không ngờ có thể trước khi tọa hóa gặp lại người nọ, trong lòng thật thư thản.

- Mà lúc đó, cảnh giới của hắn đã vượt quá nhận thức của ta từ lâu. Thiên phú như vậy, thật sự làm ta cảm khái. Làm người ta than thở, hơn ngàn năm liền đột phá cảnh giới Chí tôn, Phá Toái Hư Không, cứ nghĩ chỉ cần có thể theo cùng hắn, đột phá đến cảnh giới này, làm bạn bên cạnh, song túc song phi! Thế nhưng, trống không hận, trống không hận!

Làm cho Băng Mộng Vân khắc sâu kiêng kỵ, cũng chính là một đoạn cuối cùng này. Nguyên bản nàng cũng không cảm thấy gì, hoặc cứ cho rằng đây là vị môn chủ Tứ Quý Môn thời đại thượng cổ kia tự mình ảo tưởng ra, bởi loại chuyện như thế này cũng không phải chưa từng xảy ra.

Nhưng mà đến khi Băng Mộng Vân chân chính kiến thức đến truyền nhân tu luyện chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, nàng khắc sâu cảm giác được một loại kiêng kỵ cùng sợ hãi!

Cho dù chỉ là một loại cảm giác như thế, lúc này Băng Mộng Vân đã hoàn toàn tin tưởng những ghi chép của vị tiên hiền kia, khẳng định là sự thật!

Bằng không, Tần Lập mới mười sáu mười bảy tuổi, lại là võ giả Phá Thiên cảnh, dựa vào cái gì có thể chống lại mười thành uy áp của cảnh giới Chí tôn?

Giết, hay là không giết?

Băng Mộng Vân đứng trong mật thất, thiên nhân giao chiến.

Đến cuối cùng, vẫn là kiêng kỵ chiến thắng sát tâm. Người này không thể giết, vạn nhất những gì viết trên bản ghi chép này đều là thật, mà người kia có lẽ còn là sư phụ của Tần Lập, mình giết đệ tử của hắn, còn có được kết cục tốt sao?

Giết không được, cũng không lưu được!

Cho đến giờ Băng Mộng Vân cũng không thật sự muốn giao Tứ Quý Môn cho một người ngoài. Bất cứ một môn phái lịch sử xa xưa nào cũng có những bí mật thuộc về môn phái mình. Những bí mật này không thể đánh giá hết giá trị, làm sao có khả năng giao cho một người ngoài chứ?

Nói với Tần Lập như vậy, chẳng qua chỉ là muốn người thanh niên Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ tạm thời ở lại nơi này, moi ra bí mật vô tận trên người Tần Lập mà thôi!

Tỷ như nói: Một môn chiến kỹ người khác tu luyện sẽ chết, vì sao hắn còn có thể tu luyện thành công?

Còn nữa, khí tức tử sắc trên người tiểu tử này là như thế nào? Bí mật trên người Tần Lập, quả thật giống như một mỏ vàng, điên cuồng hấp dẫn Băng Mộng Vân.

Làm cho nàng nằm mơ cũng muốn moi những thứ này ra, có lẽ sẽ có trợ giúp rất lớn cho nàng tu luyện. Đến lúc đó đột phá Địa Tôn, đột phá Thiên Tôn thậm chí đột phá cảnh giới Chí tôn đạt tới tầng cảnh giới cao hơn, cũng không phải là chuyện không có khả năng!

Nghĩ vậy, Băng Mộng Vân không khỏi tim đập mạnh, thậm chí có một chút khẩn cấp.

Phải bình tĩnh!

Trong lòng Băng Mộng Vân nghĩ: nếu không thể giết, hay là ta dùng phương pháp khác, moi ra bí mật của ngươi!

Đứng yên đó, lại hít sâu một hơi, Băng Mộng Vân mỉm cười. Từ trên giá sách ở mật thất rút ra một quyển sách cổ bìa ngoài ố vàng, bên trên viết mấy chữ thể cổ: Sưu Hồn!

Vẻ mặt Băng Mộng Vân thành kính, mở ra một trang đầu tiên của quyển sách cổ.

Tần Lập cảm giác thân thể của chính mình giống như không còn là của mình nữa, nhẹ nhàng bay bổng, không một chút trọng lượng. Tất cả dày vò đau khổ, đều rời xa bản thân.

Trước mắt hắn là một mảnh ánh sáng, bốn phía ấm áp, không cảm nhận được một chút đau đớn.

- Ta đang ở nơi nào?

Tần Lập nhíu mày, lẩm bẩm.

Ánh sáng rực rỡ nhưng không chói mắt chậm rãi ngưng kết thành một bóng người. Nhìn qua là một bộ dạng trung niên, anh tuấn nho nhã, phong độ phi phàm, trên người phảng phất tản ra một loại khí thế làm cho người ta muốn quỳ bái.

Tần Lập cảm giác người này hết sức quen thuộc, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, trên bức họa có vẽ Ô Quận Vương ở tại hồ Phượng Hoàng, không phải chính là người trước mắt sao?

- Sư phụ...

Tần Lập vô cùng kinh ngạc kêu một tiếng, nhanh chóng quỳ xuống, lớn tiếng hô:

- Đồ nhi Tần Lập! Bái kiến sư phụ!

Người trung niên nhàn nhạt nhìn thoáng qua Tần Lập, bỗng nhiên vung tay lên, lập tức hóa thành bộ dạng Tần Phong, trường kiếm đâm thẳng phía Tần Lập, trong miệng lớn tiếng rít gào:

- Tần Lập! Ngươi hại cả nhà ta! Ta muốn ngươi đền mạng!

Lời còn chưa dứt, lại biến thành hình dáng thái tử Triệu Tinh Hà, vẻ mặt Triệu Tinh Hà nhìn Tần Lập cười lạnh:

- Tần Lập! Ngươi dám giết trẫm, ngươi sẽ phải gặp báo ứng!

Lập tức, lại biến thành Thượng Quan Thi Vũ, vẻ mặt nhìn Tần Lập ôn nhu, ngữ khí mềm mại nhưng kiên định nói:

- Tần Lập! Ngươi đi đến đâu ta đi đến đó! Bất luận sinh tử, ta chỉ thuộc về một mình ngươi!

Hình ảnh lại chuyển lần nữa, tiểu hồ ly Lệnh Hồ Phi Nguyệt nhìn Tần Lập cười hì hì:

- Hì hì! Nhân loại, người ta cũng rất thích ở chung một chỗ với ngươi nha!

- A!

Tần Lập kêu to một tiếng, lập tức tỉnh táo lại. Đồng thời loại đau đớn kịch liệt toàn thân, khiến hắn không nhịn rên rỉ.

Trong miệng còn mắng:

- Băng Mộng Vân! Cái nữ nhân chết tiệt này, một ngày nào đó lão tử phải đòi lại món nợ này!

Tê!

Tần Lập có một loại ảo giác: thân thể của mình giống như một cái bóng cao su. Hắn biết đó là lực lượng do khí xoáy tụ tử sắc trong đan điền sản sinh, hơn nữa nguyên lực khổng lồ của Băng Mộng Vân cũng hòa lẫn vào thân thể của mình gây ra.

Tần Lập cắn răng, giãy dụa ngồi dậy. Trong hoàn cảnh tối tăm lạnh lẽo này, bắt đầu mặc niệm Tiên Thiên Tử Khí Quyết một lần nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status