Duy ngã độc tôn

Chương 906: Thì thầm!


- Này, huynh sẽ không phải giận thật đấy chứ?

Hoa Phượng Hoàng cong môi nhỏ, dùng vai khẽ đụng vào Tần Lập một chút, sau đó nói:

- Xin lỗi mà, người ta cũng không phải cố ý muốn gạt huynh. Bên cạnh huynh cả một đoàn hồng nhan như vậy, nếu như muội lại dùng diện mạo sẵn có gặp huynh, nói không chừng các nàng lại nghĩ gì đó nữa. Đừng nhỏ nhen như thế, có được không?

Hoa Phượng Hoàng nói rồi, bản thân nàng cũng cảm giác kinh dị và đỏ mặt, ngữ khí này...rõ ràng là...là đang làm nũng mà.

Tần Lập khe khẽ thở dài:

- Còn tưởng là ngươi là Hoa Phong đệ đệ, không ngờ lại trở thành Hoa Phượng Hoàng muội muội. Nhất thời hình tượng của muội trong lòng ta có chút không thay đổi kịp.

- Vậy ở trong lòng huynh, muội là dạng người gì?

Hoa Phượng Hoàng sắc mặt ửng đỏ, nghiêng đâu nhìn Tần Lập, đôi mắt sáng trong bầu trời đêm lấp lánh sáng ngời.

- À, nói sao đây.

Tần Lập hiện ra vẻ khó xử.

- Nói thẳng!

Hoa Phượng Hoàng nhe răng trợn mắt, bày ra mấy tia hàn quang.

- Ha ha ha ha, được rồi, được rồi mà...

Tần Lập cười ha ha.

- Nói!

Hoa Phượng Hoàng hàng mi cực đẹp khẽ dựng lên.

- Giống như...như bây giờ, ha ha ha ha!

Tần Lập rồi, cũng không nhịn tiếp nữa, thoải mái cười to.

Vốn là một cô gái hiếu động tinh quái, không nên già thành thục nữ làm gì, có mệt không chứ?

- Huynh...đáng ghét!

Hoa Phượng Hoàng phản ứng lại, Tần Lập là đang đùa giởn nàng, mặt cười nổi lên một tầng phấn hồng nhàn nhạt, hung hăng trợn trắng mắt trừng Tần Lập, ngực khẽ phập phồng, không phải tức giận, mà là vui mừng.

Nàng cũng như thế, đã lâu không thoải mái như vậy.

Từ khi trở lại Vực Nội, cả ngày phải đối mặt với khuôn mặt anh tuấn của Hà Đan Đằng, nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy là một bộ mặt đối trá. Hoa Phượng Hoàng không chút nào thích Hà Đan Đằng, không hề có cảm giác đối với hắn, nhưng phụ thân lại cứ khăng khăng đem con gái của mình gả cho hắn, làm Hoa Phượng Hoàng cực kỳ bất đắc dĩ.

Kỳ thật trong lòng Hoa Phượng Hoàng rất rõ ràng điểm này, phụ thân làm như thế cũng là đang bảo hộ nàng, đặc biệt là sau khi một người di nương của mình mang thai, chuyện mình phải gả cho Hà Đan Đằng gần như là ván đã đóng thuyền.

Bởi vì coi như là Giáo chủ Lang Gia Thần Giáo, Hoa Anh Hùng cũng cần phải có minh hữu vững chắc ủng hộ mình. Nếu không, chờ tương lai khi đệ đệ mình trưởng thành, muốn tiếp nhận chức Giáo chủ, tất cả người cao tầng đều phản đối, vậy dù tính là Hoa Anh Hùng thực lực cái thế, cũng không có cách nào.

Cũng không thể giết sạch hết người phản đối được?

Làm Giáo chủ một đại phái như thế, chuyện cần suy xét rất nhiều, cũng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.

Tóm lại, mình gả cho Thánh tử, đó là một điểm cân bằng thế lực các phía tốt nhất. Nhưng loại cảm giác không thể nắm giữ số phận trong tay mình, thật là...rất không thoải mái!

Hai người sóng vai ngồi bên bờ hồ, Tần Lập yên lặng nghe, cũng không xen lời. Hoa Phượng Hoàng chỉ là cần một đối tượng nghe nàng tâm sự, không cần hắn phải nói gì.

Cứ thế, bất tri bất giác đã trôi qua hơn một canh giới, chiếc cổ thon nhỏ của Hoa Phượng Hoàng nhẹ nhàng tựa trên vai Tần Lập, sắc mặt mệt mỏi nói:

- Tần huynh, muội thật sự quá mệt mỏi, những ngày đi nơi Thần Vực cùng Giới Hạ, là thời gian mà muội vui vẻ nhất. Lúc đó muội đã nghĩ, nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại thì thật là tốt.

- Người luôn sẽ có rất nhiều bất đắc dĩ, cho dù là ta, cũng vậy thôi.

Tần Lập khẽ giọng nói, tuy rằng Hoa Phượng Hoàng dựa trên vai mình, nhưng trong lòng Tần Lập lại không có một tia dục niệm. Đây chỉ là một cô gái bề ngoài kiên cường nhưng nội tâm yếu đuối, tạm thời cần một chỗ dựa vào mà thôi.

- Đúng rồi, chỉ nghe muội tố khổ, còn chưa hỏi nữa, huynh sao lại đến Vực Nội? Không phải thật là muốn đánh khắp thiên hạ không địch thủ chứ? Nói thật chứ, thực lực hiện giờ của huynh, sợ rằng còn hơi thiếu một chút. Chẳng qua muội dám khẳng định, coi như là Giáo chủ siêu cấp đại phái cũng không phải đối thủ của huynh! Bao gồm cả phụ thân muội! Nhưng huynh đừng quên, bên trong Lang Gia Đại Lục mạnh nhất không phải là những người ở mặt ngoài, mà là những hoá thạch sống lánh đời không ra!

Tần Lập gật đầu:

- Là các cường giả thời đại siêu cổ lưu lại phải không?

Hoa Phượng Hoàng gật đầu, nói:

- Bên trong Lang Gia Thần Giáo đã có một lão tổ tông, kỳ thật thời đại siêu cổ đến nay cuối cùng đã trải qua bao nhiêu năm, sợ rằng không ai biết được. Nhưng một lão tổ tông này, thọ mệnh khẳng định đã quá một trăm vạn năm, đối với người thường thế tục mà nói, chúng ta kỳ thật đã tính là thần tiên rồi, nhưng so sánh với lão tổ tông, chúng ta không tính là gì cả! Ngài ấy mới là thần tiên chân chính!

Hoa Phượng Hoàng yếu ớt nói:

- Lúc muội còn bé, chơi đùa ở sau núi, trong lúc vô ý gặp được một lão đầu như một cái bóng. Khi đó muội còn rất nhỏ, không biết cái gì gọi là sợ, cũng chạy tới chơi đùa cùng lão nhân kia. Ngài ấy rất thích muội, cho muội không ít linh dược, còn có một số mật quyển xa xưa. Cho nên thực lực của muội đến nay đều luôn tăng lên nhanh nhất trong đời trẻ tuổi Lang Gia Thần Giáo. Bọn họ đều nói muội đã gặp phải lão tổ tông, chẳng qua muội cũng không thể khẳng định, bởi vì tiền bối hoá thạch sống trong toàn Lang Gia Thần Giáo thật là nhiều lắm. Nội tình Lang Gia Thần Giáo đến cùng sâu đậm tới cỡ nào, e rằng phụ thân muội là Giáo chủ cũng không thể nắm giữ hoàn toàn!

Tần Lập không nhịn được hít một hơi lạnh, thầm than loại môn phái này mới chân chính là siêu cấp đại phái. So sánh với nó, bất luận là gia tộc Thần Vương nơi Thần Vực, hay là bộ tộc Lâm thị Thông Thiên Đại Đế sau này, quả thật kém quá xa, giống như đom đóm đời tranh sáng với ánh trăng!

Môn phái như thếm căn bản, không phải võ lực có thể chinh phục!

Còn loại cường giả tiền bối hoá thạch sống này, ở trong cả Vực Nội, có không biết bao nhiêu. Đây, mới là chỗ đáng sợ chân chính của Vực Nội!

Bỗng nhiên Tần Lập nhớ tới lão tổ gia tộc Thần Vương, Bất Tử Chân Thần Ô Trường Thiên, nhẹ giọng hỏi:

- Được rồi, muội có nghe qua cái tên Ô Trường Thiên hay không? Muội đi qua nơi Thần Vực, hẳn là lão tổ tông gia tộc Thần Vương ở nơi Thần Vực năm xưa, mười mấy vạn năm trước thăng cấp cảnh giới Bất Tử Chân Thần, đi qua truyền tống trận Thập Địa nơi Thần Vực, hẳn là đã đi đến Vực Nội, nhưng vẫn không có tin tức. Sư phụ Ô Quận Vương của huynh có lẽ cũng đã tìm tới chỗ này, nhưng huynh cũng không có được tin tức của bọn họ.

- Ô Trường Thiên? Ô Quận Vương?

Hoa Phượng Hoàng khẽ nhíu đôi mi mòng xinh đẹp, bắt đầu trầm tư. Một lát sau, nàng chậm rãi nói:

- Muội dường như nhớ tới, Ô Quận Vương, cái tên này rất xa lạ, chẳng qua Ô Trường Thiên, dường như trên một lần Lang Gia Đại Bỉ mười mấy vạn năm trước, ở trong Đại Bỉ trinh tự lão niên đã bỗng nhiên nổi tiếng. Không ai biết lai lịch của hắn, nhưng đánh bại bốn Giáo chủ siêu cấp đại môn phái, đồng thời đánh bại không ít cường giả cấp bậc hoá thạch sống, lúc đó gây ra oanh động rất lớn. Chẳng qua sau lần Đại Bỉ đó, Ô Trường Thiên nhận phần thưởng phong phú, từ đó về sau mai danh ân tích, không còn ai biết tin tức về hắn nữa. Muội biết chuyện này, là do cha muội kể cho muội nghe, nói rằng năm đó Giáo chủ Lang Gia Thần Giáo thua trong hắn, cùng với ba siêu cấp đại môn phái khác cũng muốn chào mời hắn, nhưng dường như không ai thành công, người kia đã biến mất.

Hoa Phượng Hoàng nói rồi, đầu khẽ giật giật, để cho mình dựa được thoải mái hơn nói tiếp:

- Giáo chủ Lang Gia Thần Giáo thua trên tay Ô Trường Thiên, là gia gia của muội. Cha muội vừa nhậm chức Giáo chủ không đến một ngàn năm, còn gia gia từ sau khi từ nhiệm Giáo chủ, nói từ nay về sau bế quan, chỉ cần Lang Gia Thần Giáo không gặp tai ương ngập đầu, ngài ấy sẽ không đi ra.

Hoa Phượng Hoàng khẽ thở dài một tiếng:

- Tất cả nhân vật lão thành, gần như đều có tâm tính này. Một khi từ nhiệm, liền lập tức bắt đầu bế quan tu luyện, hoàn toàn không để ý tới thế sự nữa.

Tần Lập khẽ cười nói:

- Đúng thế, nếu như ở Lang Gia Đại Bỉ tùy tiện đi ra một tiền bối hoá thạch sống, e rằng sẽ quét ngang mất.

- Đúng là thế, trong lịch sử cũng nghe nói chuyện như vậy đã xảy ra mấy lần, chẳng qua mấy vị tiền bối hoá thạch sống gây náo động kia dường như kết cục đều không tốt lành gì. Bởi vì sẽ có tiền bối hoá thạch sống càng mạnh hơn ra tay ngăn cản bọn họ!

Hoa Phượng Hoàng khẽ cười nói:

- Huynh tới Vực Nội, lẽ nào là vì tìm kiếm bọn họ?

Tần Lập gật đầu, lại nhẹ nhàng lắc đầu:

- Tìm kiếm bọn họ chỉ là một mục đích trong đó. Đến gặp muội cũng là mục đích, chỉ là không ngờ tới, Hoa Phong huynh đệ năm đó đã biến thành Hoa Phong muội muội. Ta tới nơi này còn có một chuyện càng trọng yếu hơn, nói ra sợ rằng muội không tin

Hoa Phượng Hoàng nghe được Tần Lập nói một trong những mục đích đến Vực Nội là vì gặp nàng, không biết vì sao trong lòng lại mọc lên một cỗ vui sướng ngọt ngào. Mặc dù nàng biết, Tần Lập đến gặp là hắn, là mỹ nam tử Hoa Phong kia, mà không phải Hoa Phượng Hoàng, nhưng trong lòng của nàng vẫn rất ngọt ngào.

Bởi vì "hắn""nàng", cùng là một người mà!

- Trọng yếu hơn? Chuyện gì? Tranh giành thiên hạ đệ nhất?

Hoa Phượng Hoàng khẽ mỉm cười nói, giống như có chút sợ lạnh, cánh tay ngọc trắng nõn như ngó en vòng qua tay Tần Lập, dựa vào càng chặt hơn.

- Không, là xác nhập bổn khối siêu cấp đại lục một lần nữa!

Tần Lập khẽ than một tiếng:

- Vực Nội, Vực Ngoại, Giới Thượng, Giới Hạ...Nhiệm vụ của huynh là đem bốn khối siêu cấp đại lục này, một lần nữa hợp lại một chỗ, khôi phục thế giới thời kỳ siêu cổ!

- Cái gì? Huynh...huynh nói chơi gì vậy chứ?

Hoa Phượng Hoàng cũng không cố cảm nhận khí tức ái muội hiếm có này, thoáng cái nhảy dựng lên, đôi mắt như nước nhìn chăm chăm vào mặt Tần Lập, khóe miệng khẽ co giật mấy cái, vẻ mặt không thể tin nổi nói:

- Điều đó không thể nào! Đừng nói là huynh coi như là một ngàn một vạn tiền bồi hoá thạch sống hợp lại một chỗ, cũng không làm được loại chuyện này!

Tần Lập cười khổ nói:

- Nếu như chuyện này mà dễ dàng, ta cũng sẽ không đau đầu nữa.

- Huynh nói, là thật sao?

Hoa Phượng Hoàng rốt cuộc xác định Tần Lập không phải đang nói giờn với nàng, chọc nàng vui vẻ, đôi mắt mở to tràn ngập màu sắc kinh hãi:

- Ai bảo huynh đi làm chuyện này? Người kia điên rồi sao? Đừng nói hợp lại bốn khối siêu cấp đại lục, coi như là Giới Thượng cùng Giới Hạ cũng không thể nào hợp lại một chỗ. Trước tiên không nói mỗi khối đại lục lớn cỡ nào, chỉ nói khoảng cách giữa chúng, đó là cách biệt rất nhiều tinh vực đó!

Nhìn bộ dáng rung động của Hoa Phượng Hoàng, Tần Lập mỉm cười. Đây mới là Hoa Phong mà mình quen biết, dù là biến thành Hoa Phượng Hoàng, cũng phải bộ dạng này mới làm người ta cảm thấy thân thiết.

Vừa nảy giữa hai người ái muội như có như không, làm Tần Lập thật sự có chút không biết làm sao, hắn không biết phái đối mặt thế nào, vẫn là bộ dạng hiện giờ, làm hắn càng thêm tự tại.

- Huynh biết muội lo lắng, chẳng qua muội yên tâm. Chỉ cần người Vực Nội đồng ý. Huynh có thể tùy lúc...Hợp lại bốn khối đại lục này!

Lúc Tần Lập nói những lời này, trên người bùng lên một cỗ tự tin mạnh mẽ, làm người tin phục, làm lòng người ta say mê...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status