Em là cả thế giới của anh

Chương 187: Mãi mãi em vẫn là vợ của anh


- Vậy được, em muốn sinh con!

Lâm Hạo kinh ngạc nhìn vào mắt Phương Ly, anh không tin nổi những gì mình mới nghe thấy.

- Em mới nói gì? - Anh lúc này còn cho rằng những lời vừa rồi là giấc mơ của anh

Phương Ly cúi đầu cắn chặt môi dưới, dù sao người ta cũng là con gái, anh nghĩ cô da mặt dày không biết xấu hổ hay sao mà còn bắt cô lặp lại mấy lời đó.

Nhưng cũng hết cách rồi.

Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt tâm trạng mới ngẩng đầu nhìn thẳng anh, nhìn người con trai mà cô yêu nhất, hai gò má ửng hồng, đôi mắt trong veo như biển cả

- Em muốn sinh con…con của chúng ta…

Con của chúng ta…

Câu nói chứa đựng niềm tha thiết mong mỏi biết bao nhiêu…

Giọng điệu và gương mặt tuy có vẻ bình tĩnh là thế, nhưng trong lòng Phương Ly lúc này là muôn ngàn con sóng đang đánh mạnh vào, hai chân muốn mềm nhũn ra.

Từ lúc cô tỉnh lại và bước chân về đây làm vợ anh, ngoại trừ cái đêm hôm đó suýt nữa xảy ra chuyện kia thì những đêm còn lại nếu không phải cả nhà ba người cô ngủ chung giường thì cũng là anh ở phòng bên cạnh làm việc rồi ngủ quên đến tận khi trời sáng.

Có thể là anh đang trốn tránh gần gũi với cô, cũng có thể là cô đã suy nghĩ quá nhiều…

Nhưng mà cô bắt buộc phải nói ra điều này vì chuyện sinh con không phải một mình cô có thể làm được!!!

- Chúng ta…có Lạc Lạc rồi đấy thôi! - Một lúc sau Lâm Hạo chậm rãi nói, cổ họng anh hơi nghẹn lại.

Dù thằng bé không phải con của anh và cô nhưng anh xem nó chẳng khác con ruột của mình, và lúc này đây anh chỉ nghĩ được cách duy nhất chính là lợi dụng việc cô mất trí nhớ mà đem điều đó ra làm cái cớ để từ chối “đề nghị” của cô.

Thật ra ban đầu anh đã định nói “sinh con sẽ rất vất vả” nhưng anh biết chắc chắn Phương Ly sẽ bảo rằng “em không ngại vất vả”. Cũng phải thôi, cuộc đời này còn cơ cực đau thương nào cô chưa từng trải qua.

- Nhưng em muốn gia đình chúng ta trọn vẹn hơn, nếu như có em Lạc Lạc nhất định sẽ rất vui. Anh…cũng muốn có thêm một đứa con gái đúng không, con bé rồi cũng sẽ lớn lên thật xinh đẹp đáng yêu như Ân Ân vậy…Chẳng lẽ anh không mong mỏi điều đó sao?

Nhìn đôi mắt rực sáng tràn đầy hy vọng của Phương Ly, Lâm Hạo sững người không nói nên lời.

Tận đáy lòng anh như có con dao sắc nhọn, từng nhát, từng nhát một thay phiên nhau đâm vào.

Nếu có thể lựa chọn, anh đương nhiên không bao giờ muốn lừa dối cô. Thế nhưng chữ nếu ấy vốn chẳng hề tồn tại, và anh đến nước này cũng chỉ còn cách tiếp tục làm như thế để giữ cô lại bên mình cũng như tránh cô thêm tổn thương về sau.

- Anh thấy chúng ta trước mắt cứ tập trung nuôi dạy Lạc Lạc thật tốt là được. Chuyện sinh thêm đứa nữa để sau hẳn nói.

Lâm Hạo không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình khi thốt ra câu này. Vừa có sự đau khổ, và còn có cảm giác chua xót đang lan tỏa khắp cơ thể.

Làm sao mà anh không mong mỏi điều đó cơ chứ?

Thế nhưng, cô là một bảo vật quý giá và không thuộc về anh.

Nên anh chỉ có thể nhìn ngắm từ xa mà không dám chạm vào.

Vả lại chuyện cô vừa nói không phải là anh chưa từng có ý nghĩ thoáng qua.

Anh biết trên thế gian này, đối với Phương Ly, máu mủ tình thân lớn hơn tất cả.

Nếu như anh có thể ích kỉ tàn nhẫn hơn, lợi dụng cơ hội Phương Ly mất đi kí ức này mà làm cô mang trong người giọt máu của anh thì với tính cách của cô, cho dù có nhớ lại mọi chuyện cũng sẽ lựa chọn ở cạnh bên anh, vĩnh viễn không rời xa anh, hy sinh bản thân để cho đứa bé có được một gia đình trọn vẹn cả cha lẫn mẹ, không để bi kịch quá khứ lặp lại, không để nó chịu đau khổ mất mát như cô lúc xưa.

Còn anh, cũng sẽ không màng đến tất cả để ở bên cạnh cô mãi mãi, nhìn đứa bé lớn khôn từng ngày, bảo vệ thật tốt cho mẹ con cô.

Đến lúc đó thì đừng nói là người sẽ kết hôn với cô ngày hai mươi tháng sau, mà ngay cả những kí xức đen tối năm xưa cũng chẳng thể thay đổi được quyết định của cô.

Chỉ có điều, đó sẽ lại là một sai lầm đẩy cô đến địa ngục của sự tuyệt vọng khổ đau lần nữa thôi.

Và anh, dù có được sống cùng người con gái mình yêu thì cả đời này anh cũng sẽ chỉ có được con người cô, không có được trái tim cô…

Mà thứ anh cần, từ trước đến nay đều không thay đổi…

Anh muốn cô hạnh phúc, một hạnh phúc thật trọn vẹn…

Không phải trong một giây phút, một khoảnh khắc…

Mà là cả cuộc đời này…

Đôi bờ mi khẽ run lên, toàn thân Phương Ly cứng đờ

Giây phút đó, lòng cô như có hàng vạn mũi kim châm.

Tại sao đứng trước mong mỏi tha thiết của cô giọng điệu anh lại lạnh lùng tuyệt tình như thế?

Mà có phải cô đòi hỏi điều gì quá đáng đâu, tất cả những điều kiện tốt nhất anh đều có, cô cũng không hề trách anh bận rộn công việc, cô sẽ dành thời gian cho con luôn phần của anh, thậm chí Lạc Lạc cũng đã đủ lớn để tự chăm sóc bản thân.

Vậy thì anh vì cái gì mà lại không đồng ý…

- Trễ lắm rồi, chúng ta cùng xuống nhà ăn chút gì đi.

Lâm Hạo nói xong liền xoay người định rời đi. Phương Ly nhanh như chớp dùng toàn bộ sức lực nắm lấy cổ tay anh kéo lại, không nhịn được mà mở miệng

- Tại sao nghe bảo em muốn có con sắc mặt anh lại trắng bệch căng thẳng như vậy? Anh không muốn nhưng lại lảng tránh mà không cho em một lý do rõ ràng, có phải có chuyện gì đang giấu em hay không?

Lâm Hạo nhìn thần sắc căng thẳng trên gương mặt Phương Ly. Anh có thể nhận ra cô đang lo lắng sợ hãi cùng mâu thuẫn trong lòng vì lời nói và hành động của anh trái ngược nhau.

Phải có cách nào đó kết thúc những chuyện này, khiến cô không bận tâm suy nghĩ nhất là nghi ngờ nữa.

Anh tiến đến, vươn tay ra sau đầu cô, sau đó kéo dây buộc tóc ra.

Tóc dài trong nháy mắt vì thế mà bung xõa trên vai.

Cánh tay rắn chắc cũng không báo trước mà vòng qua người cô, dễ dàng đem thân thể của cô bế xốc lên rồi đặt xuống giường niệm giống như đêm hôm trước. Nhưng lần này hai tay anh chống sang hai bên, đem cô khóa chặt trong không gian của mình, hai người gần nhau trong gang tấc.

Phương Ly vẫn chưa hết bàng hoàng thì anh đã vén mái tóc cô sang một bên rồi cúi người nghiêng đầu hôn lên làn da trắng như ngà sau tai cô, còn phả hơi thở ấm áp vào đó, khiến cả người cô vô thức run lên.

Kiểu thân mật này trước giờ cô chưa từng trải qua…

Rõ ràng động tác của anh ôn nhu như vậy, nhưng tại sao cô lại cảm thấy hơi sợ…

- Anh…làm gì thế?

- Không phải em bảo là muốn sinh con. Anh không đồng ý em lại thấy uất ức và cho rằng anh có vấn đề. Thế thì cứ làm như em nói đi, nhân lúc chúng ta còn trẻ sinh thêm vài đứa.

Phương Ly nhìn chằm chằm vào anh như thể không tin nổi.

- Nhưng bây giờ đang là ban ngày mà? - Nhìn ánh mặt trời sáng trưng ngoài cửa sổ mà mặt cô như sắp bị luộc chín tới nơi

Những ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua cổ trắng nõn của cô

Ngón tay lành lạnh nhưng lại khiến cho da thịt cô từng đợt nóng ran, đôi môi anh cũng không quên in dấu vào đó

- Sinh con cần nhất là hai người tự nguyện và có thời gian, ban ngày hay ban đêm, cuối tuần hay ngày lễ thì có là vấn đề gì?!

- Anh…

Ai đó nói năng thật lưu loát mạch lạc còn Phương Ly suýt chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình.

Người lúc nãy lạnh lùng từ chối cùng cô sinh con và người vừa mới mở miệng nói mấy lời lưu manh không biết xấu hổ trên có đúng là cùng một người không?

Không phải anh bị đa nhân cách đấy chứ?

Mà khoan đã, hình như anh đã hiểu nhầm ý của cô rồi! Cô hoàn toàn không có ý định làm chuyện như thế vào ngay lúc này. Cô chỉ đưa ra suy nghĩ của mình rồi hỏi ý anh thôi mà (hẳn là chỉ hỏi ý!).

Không hiểu sao Lâm Hạo của lúc này lại làm lòng cô lại xuất hiện những cảm xúc phức tạp.

- Sợ sao? - Anh nâng cằm cô lên đối diện mình để cho mắt cả hai chạm vào nhau, sau đó âm thanh trầm thấp lượn lờ quanh tai cô.

Phương Ly cắn chặt môi không lên tiếng, tròng mắt đảo qua lại.

Bây giờ trả lời một câu “phải” thì quá mất mặt, nhưng đến nước này nếu bảo “không” thì…

Thật tình mạnh miệng nói muốn sinh con là thế nhưng cái chuyện làm sao để đạt được điều đó thì cô có biết quái gì đâu. Những gì trước kia đã làm cô quên sạch sẽ rồi, hôm nay lại càng không có sự chuẩn bị tinh thần trước gì cả.

Cả người Phương Ly căng thẳng đến cứng lại, tim dường như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực, chỉ muốn đánh ngất bản thân một cái cho rồi.

Mọi biểu hiện và phản ứng của cô đương nhiên người nằm trên đều có thể nhận thấy.

Để cô không còn nghi ngờ gì nữa, cũng như từ bỏ ý nghĩ đó khi chưa quá muộn anh buộc phải đánh cược một lần. Nhưng dựa vào tất cả những hiểu biết về cô cũng như thấy phản ứng của cô lúc này anh biết mình đã làm rất đúng đắn.

Cuối cùng có thể lấy việc cô vốn không thể tiếp nhận anh ra làm lý do, và cũng không cần lo cô sẽ thấy nghi ngờ nữa.

Anh chỉ cần kiềm chế bản thân thêm một chút và đi thêm bước cuối cùng này nữa là nhất định sẽ thành công.

Bàn tay anh dời đến cúc áo trước ngực cô, Phương Ly theo bản năng liền hoảng hốt giơ tay nắm tay anh giữ chặt lại.

Hai người nhìn nhau rất lâu.

Ai trông thấy cảnh tượng này đều sẽ nghĩ anh đang chờ đợi sự đồng ý của cô.

Nhưng sự thật hoàn toàn trái lại. Chỉ cần lúc này cô phản kháng hay xô anh ra thì xem như anh đã thành công rồi.

Nhưng nào ngờ một lúc vẫn chẳng thấy cô nói gì hay làm gì, anh buộc phải lên tiếng

“Nếu như không muốn em có thể từ chối, đừng nghĩ rằng đó là nghĩa vụ của mình. Đợi đến khi trí nhớ của em hồi phục, có thể hoàn toàn tiếp nhận anh cũng chưa muộn mà. Hơn nữa bác sĩ bảo em sẽ sớm nhớ lại thôi.”

Anh mở cho cô một con đường lui, một lựa chọn mà anh nghĩ là không có bất kì lý do gì cô mà cô lại không chấp nhận.

Thế nhưng trên đời này luôn có những chuyện nằm ngoài dự đoán của con người ta.

Ngay lúc Lâm Hạo vừa định rời đi thì một bàn tay trắng mịn liền vươn ra giữ chặt lấy vạt áo của anh.

Đôi mắt Phương Ly trong veo bình tĩnh, giọng nói đầy dịu dàng

- Không cần phải đợi đến khi em nhớ ra đâu. Quá khứ cũng đâu có quan trọng bằng hiện tại. Hơn nữa, nhớ hay không nhớ, mãi mãi em vẫn là vợ của anh, chẳng phải sao?!

Lâm Hạo nghe như sấm nổ bên tai. Câu trả lời nằm ngoài dự liệu khiến anh hỗn loạn không biết phải nói gì hay làm gì tiếp theo.

Anh gắng dùng hết lý trí để chế ngự lại tình cảm đang muốn trào ra.

Phương Ly nở nụ cười, trong nụ cười có biết bao nhiêu là xấu hổ nhưng trên tất cả là niềm hạnh phúc đong đầy về viễn cảnh tương lai phía trước, hạnh phúc đến độ khóe mắt rưng rưng, những giọt lệ suýt chút là rơi ra trên khuôn mặt xinh đẹp tinh khiết

- Em thật sự rất muốn nhìn thấy bảo bối của chúng ta sớm ngày chào đời, lần này nhất định sẽ một đứa trẻ trông giống anh như đúc vì Lạc Lạc đã giống hệt em rồi, nhất định là như thế…Vì vậy, anh không cần phải hỏi ý của em nữa đâu...

Câu trả lời của cô đã quá rõ ràng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.6 /10 từ 17 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status