Game thủ mang tên thành phố dưới lòng đất

Chương 436: Thần thám Hạ Lạc Khắc



Editor: Wave Literature

Giáo sư Bạch Thái nói xong, lấy ra một cái nguyên thạch tinh chất, nó giống như một cái máy ghi hình, là một đạo cụ có thể chứa đựng dáng vẻ của ma.

Hạ Lạc Khắc truyền ma lực vào trong đó, có một hình ảnh nhanh chóng hiện lên.

Trong hình ảnh đó, có một yêu tinh cầm trên tay một cái thiết chùy còn lớn hơn so với người của nó, trên người tỏa ra hào quang màu trắng chói mắt, cầm chiếc chùy đưa qua đưa lại khó tin. Sau đó, lại bay vọt lên thật kỳ diệu, rồi từ trên cao cầm chiếc chùy trong hào quang sáng trắng nện vào đầu một thú nhân hình bộ xương, sau đó hình ảnh biến thành một mảnh trắng xoá, thần thánh, thuần khiết, mà lại xinh đẹp.

Hình ảnh đến đây là chấm dứt.

Giáo sư Bạch Thái đập bàn "rầm" một cái, sau đó híp đôi mắt của bà ấy lại, nói: "Hạ Lạc Khắc đại nhân, tuy rằng trong hợp đồng của chúng ta không viết rõ là không cho phép người dự thi sử dụng năng lượng thánh quang, nhưng không thể nói rõ từ một góc độ nào cả. Quan trọng chính là, mấy kị sĩ đó của ngày, đã làm cho đệ tử dưới trướng của tôi bị bóng ma tâm lý một cách nghiêm trọng, bọn họ đến nay cũng không dám ngủ một mình hay là đi WC một mình."

"Tôi nghĩ ngài hiểu lầm, giáo sư Bạch Thái."

Hạ Lạc Khắc không có chút kích động, vô cùng bình tĩnh nói:

"Theo cá nhân tôi mà nói, mấy thứ thánh quang sa đọa linh tinh gì đó chính là thứ mà tôi căm thù đến tận xương tuỷ, mà con dân của tôi, phần lớn bọn họ, tôi dám cam đoan, bọn họ đều không thích thánh quang, không có ai tiếp xúc với mấy thứ như thế này, chỉ có mấy nhóm người trên mặt đất mới ham thích dùng thánh quang, kỳ thật đây là một loại vũ khí kiểu mới."

Hạ Lạc Khắc nói xong, giáo sư Bạch Thái đưa tay đẩy cái kính mắt không tồn tại, đại khái là thói quen của bà ấy khi còn sống: "Vũ khí kiểu mới?"

"Đúng vậy, Cẩu Đản, đến làm mẫu một chút."

Hạ Lạc Khắc gọi Cẩu Đản một tiếng, Cẩu Đản gật gật đầu, nhanh chóng hiểu được ý của Hạ Lạc Khắc, anh ta đi tới bên bàn, nâng đôi bàn tay móng vuốt mập mạp lên, phát ra một tiếng hô: "À há!"

Một bàn tay của Cẩu Đản đập lên trên bàn, nhưng cái bàn không chút sứt mẻ.

Hạ Lạc Khắc nhanh chóng lấy một ít bột phấn ma pháp ra, sau đó vẽ lên một ký hiệu ma pháp trận trên dấu tay của Cẩu Đản lúc nãy.

Cẩu Đản định khí ngưng thần, vẻ mặt chuyên chú nhìn về phía cái bàn tước mắt, trên cánh tay anh ta rất nhanh hiện ra từng đợt hào quang màu trắng, sau đó Cẩu Đản lại một lần nữa phát ra tiếng hô: "À há!"

"Ầm!"

Lúc này đây cái bàn mới gãy đôi ra.

Cẩu Đản biểu diễn xong, bình tĩnh chậm rãi trở về phía sau Hạ Lạc Khắc, mặt Hạ Lạc Khắc mang theo tươi cười nhìn giáo sư Bạch Thái: "Giáo sư nhìn xem, chuyện chính là như vậy, căn bản không tồn tại thánh quang gì đó, chẳng qua là yêu tinh kia đã sử dụng vũ khí kiểu mới mà thành phố ngầm của chúng tôi phát minh ra, mới có thể làm ra uy lực như vậy."

"Một yêu tinh đập chết một dã thú đầu lâu?"

Mặc dù nhìn qua giáo sư Bạch Thái có chút dao động, nhưng bà ấy càng giống như không thể tin nổi.

"Vũ khí kiểu mới là như vậy, thật sự xin lỗi vì tôi không thể nói cho cô chi tiết về nó, dù sao đây cũng là bí mật của thành phố ngầm chúng ta."

Hạ Lạc Khắc đưa tay ra, giáo sư Bạch Thái lại đẩy cái kính mắt không tồn tại: "Thật xin lỗi Hạ Lạc Khắc đại nhân, nhẽ ra tôi nên hỏi rõ trước, tôi sẽ giải thích lại với cha mẹ của mấy người đệ tử đã hy sinh, anh có biết, bọn họ sợ hãi, bọn họ vô cùng sợ hãi phải đối mặt với năng lượng thánh quang, xin ngài hãy giải thích."

"Chắc chắn tôi sẽ giải thích, ở thành phố ngầm này không có một cư dân nào thích những thứ năng lượng sa đọa như vậy."

Hạ Lạc Khắc gật gật đầu, biểu hiện thần sắc đồng tình.

Giáo sư Bạch Thái gật gật đầu, hiển nhiên cũng có ý đồng tình, nhưng bà ấy nhanh chóng hỏi: "Đúng rồi, giáo sư Bồi Căn đâu? Không phải anh ta trở về cùng ngài sao?"

"Ý của bà là nói..."

"Trên thực tế giáo sư Bồi Căn đã muốn rời đi gần một tháng nay, anh ta chính là muốn đi hỏi Hạ Lạc Khắc đại nhân chuyện liên quan đến thánh quang này, nhưng rồi lại chần chừ, đại khái là lại đến chỗ nào đấy làm chuyện dư thừa gì đó rồi, rõ ràng anh ta là người rất nghiêm túc về chuyện mấy đồ vật ở trường học, anh ta có nói khi nào sẽ trở về không?"

Giáo sư Bạch Thái vừa mới nói xong, Hạ Lạc Khắc đã lắc lắc đầu: "Trên thực tế, chúng tôi đến đây cũng là bởi vì chuyện của giáo sư Bồi Căn."

"Cái gì?! Giáo sư Bồi Căn mất tích, hơn nữa còn có khả năng cao sẽ gặp nguy hiểm?"

Nghe xong chuyện Hạ Lạc Khắc và Học Phách kể lại, vẻ mặt giáo sư Bạch Thái không thể tin được, cô ấy bước đi chậm rãi trong căn phòng, tiếp tục nói: "Xin tha thứ cho sự thất lễ của tôi, cũng không phải tôi không tin các người, mà là chuyện này thật sự là có chút không thể tin được. Có phải giáo sư Bồi Căn muốn giúp đỡ một số nữ đệ tử nghèo hay không, vì vậy nên mới không trở về? Thậm chí còn quên luôn chuyện muốn hỏi Hạ Lạc Khắc đại nhân?"

"Không có khả năng, thầy ấy tuy rằng thích trợ giúp người khác học thêm về tri thức linh hồn, nhưng là chuyện liên quan đến học viện, thầy ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua, huống chi trong tay tôi còn có thư xin giúp đỡ của giáo sư."

Phù thủy Học Phách nhanh chóng nói.

"Chuyện lá thư cũng không có ý nghĩa gì, nếu ông ta có gì nguy hiểm, còn có thể đủ thời gian chuyển thư, vì sao không trực tiếp viết một phong thư cầu cứu nói lại tất cả tin tức cho anh?"

Giáo sư Bạch Thái tiếp tục nói: "Tôi biết anh rất lo lắng cho sư phụ của anh, nhưng hẳn là anh cũng có chút tin tưởng sư phụ anh, phải biết rằng mặc dù ông ta có chút lầm lạc nào đó nhưng nó không quá lớn. Ông ta chính là giáo sư Bồi Căn, khi còn trẻ mặc dù thành tựu có kém hơn anh, nhưng ông ta cũng là một phù thủy có tài, cho dù là hiện tại đã già, cao tuổi, cũng không có nghĩa là ông ta là một phù thủy yếu."

"Tôi cũng hiểu được là như thế, thực lực của giáo sư Bồi Căn không tầm thường, hẳn là không đến mức xảy ra cái gì ngoài ý muốn mới đúng, có lẽ thật sự là vì phụ đạo tri thức về linh hồn nên quên trở về, nhưng cũng không ngoại trừ khả năng nguy hiểm, vẫn hy vọng giáo sư Bạch Thái có thể cùng học viện bàn luận về vấn đề này một chút."

Hạ Lạc Khắc nhanh chóng nói: "Tôi biết rồi, nếu qua vài ngày nữa còn không có tin tức, tôi sẽ nói chuyện này với hiệu trưởng, bên trường học sẽ tiến hành điều tra một chút, nếu có tin tức của giáo sư Bồi Căn, tôi sẽ thông báo lại cho Hạ Lạc Khắc đại nhân."

Giáo sư Bạch Thái nói xong, Hạ Lạc Khắc gật gật đầu với bà ấy, sau đó mang theo Học Phách và đoàn người rời đi.

Giáo sư Bạch Thái nhìn bóng dáng Hạ Lạc Khắc rời đi, trong đôi mắt trống rỗng không nhìn ra bà ấy đang suy nghĩ gì, thật lâu sau, bà ấy mới quay trở về văn phòng của mình.

Học Phách Phù Thủy đi theo sau Hạ Lạc Khắc, mãi đến khi rời xa văn phòng của giáo sư Bạch Thái, ở một chỗ trên hành lang của Học viện Linh Hồn, anh ta nhịn không được hỏi: "Hạ Lạc Khắc đại nhân, vì sao chúng ta không trực tiếp đi hỏi hiệu trưởng? Rõ ràng quan hệ của giáo sư Bạch Thái và giáo sư Bồi Căn không tốt lắm, có thể bà ấy sẽ không nói lại chuyện này với hiệu trưởng."

"Không nói cho hiệu trưởng, có khi lại là một chuyện tốt."

Hạ Lạc Khắc đột nhiên nở nụ cười.

"Từ từ, Hạ Lạc Khắc đại nhân, chẳng lẽ ngài cũng hiểu được giáo sư Bồi Căn là bởi vì phụ đạo cho người khác nên quên phản giáo sao?"

Học Phách ngây ra một lúc.

"Không, không thể nào, theo như cách thức cầu viện phức tạp của ông ta, ông ta hẳn là đang bị một người nào đó theo dõi, không thể tự cam đoan về an toàn của bản thân. Còn về phần vì sao không nói cho hiệu trưởng, anh có thể không chú ý tới, ở trên bàn làm việc của giáo sư Bạch Thái, có một phong thư giống y hệt cái mà thầy anh đã gửi cho anh, trên đó có viết "Thân gửi hiệu trưởng Học viện Linh hồn và giáo sư Bạch Thái"."

Hạ Lạc Khắc đúc tay trong túi áo gió màu đen, bên ngoài cửa sổ có mấy bông hoa màu trắng bay bay bay, chắc là đệ tử của phù thủy nào đó đang trong giờ học cảm thấy nhàm chán, sau đó mở cửa sổ ra thực hành ma pháp với bên ngoài.

"Hơn nữa tôi thực sự tin tưởng không có chuyện trùng hợp ở đây, bởi vì quan hệ giữa anh và sư phụ của anh không tồi, bì thư chung của trường học các người và phong bao thư mà giáo sư Bồi Căn sử dụng riêng, tôi đều biết rất rõ ràng."

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, ý ngài là, chuyện này có liên quan đến Học viện Linh Hồn?"

Học Phách nhíu máy, rất là lo lắng.

"Ai biết được, loại chuyện này chỉ có điều tra mới biết được, mà trong quá trình điều tra, tất cả mọi người đều là nghi phạm, đó là chuyện cơ bản nhất."

Hạ Lạc Khắc nói xong, Hắc Long Cẩu Đản đứng bên cạnh nghe đột nhiên có chút kinh ngạc nói: "Anh là thần thám Hạ Lạc Khắc sao?"

"Không, đó đều là trong phim truyền hình thôi."

Mèo đen Ba La nhanh chóng nói.

"Nhưng Hạ Lạc Khắc đại nhân tên cũng giống như diễn viên a, hơn nữa cũng đều là trinh thám."

Vẹt nói theo.

"Không, không giống như vậy, Hạ Lạc Khắc đại nhân không có hoa sinh... Tôi nghĩ ra rồi!"

Hắc Long Cẩu Đản đột nhiên hưng phấn nhìn về phía Học Phách.

"Anh làm hoa sinh đi! Vô cùng thích hợp!"

"Oa, nghe anh nói như vậy tôi cũng đột nhiên thấy rất tốt."

Mèo đen Ba La không biết vì sao đột nhiên nở nụ cười xuy xuy.

Vẹt cũng mở lớn cái miệng của nó, phát ra tiếng cười cạc cạc.

"Không cần để ý, gần đây bọn họ xem nhiều phim truyền hình quá thôi, tôi sẽ giảm bớt thời gian xem phim của họ."

Hạ Lạc Khắc vừa mới nói xong, mắt Hắc Long và vẹt cùng mèo đen đều lập tức trợn tròn lên, hơn nữa đều ngậm chặt miệng của bọn họ lại. 

Chỉ có Học Phách, trên mặt anh ta vẫn là bộ dạng lo lắng như trước.

"Tóm lại, trước tiên hãy điều tra từ bức thư. Anh đưa bức thư giáo sư Bồi Căn viết cho tôi xem một chút."

Nghe thấy Hạ Lạc Khắc nói vậy, Học Phách nhanh chóng lấy bức thư trong túi ra, tổng cộng có hơn mười phong thư, mỗi một phong đều là cùng một loại giấy viết.

Thời gian ở trong bức thư và thời gian bức thư tới được tay của Học Phách hoàn toàn không khớp, nhưng đều là ngày gần nhất, chỉ đơn giản là mất thời gian chuyển thư tới tay Học Phách mà thôi.

Trừ việc đó ra để không ai nghi ngờ, còn có trong thư cũng không nhắc tới địa chỉ gì, nhưng có rất nhiều ám hiệu.

Mỗi một phong thư lý đều có một cái, là cách viết tiếng lóng mà chỉ giáo sư Bồi Căn và Học Phách có thể hiểu được.

Ví dụ như "Đại quất làm trọng", "Con mèo trong hòm", mấy cái này đọc không hiểu. Nhưng cũng là những tin tức hữu dụng.

"Địa điểm chuyển thư đi đều là bưu cục ở Lâm Đông thành, chuyện này tôi đã đến Lâm Đông Thành xác nhận qua, nhưng ngoại trừ như vậy thì không còn tin tức hữu dụng gì khác."

Học Phách nói như thế.

"Theo như giáo sư Bạch Thái nói và cả thời gian trên những bức thư, chuyện giáo sư Bồi Căn mất tích hẳn là trong khoảng thời gian một tháng nay, tóm lại, tới Lâm Đông Thành điều tra bản ghi chép xuất nhập của giáo sư Bồi Căn trước đã."

Hạ Lạc Khắc nói xong, đi tới phía trước: "Đi thôi, tới viện hành chính Lâm Đông Thành một chuyến."

Viện hành chính Lâm Đông Thành, một đám người đứng trước quầy, cư dân của thành phố ngầm đang không kiên nhẫn xếp thành một cái hàng dài như dây. 

Nơi đây diễn ra đủ loại công việc liên quan đến dân sinh của Lâm Đông Thành. Cũng giống như phần lớn Liên minh Thương Nhân ở thành phố ngầm, cơ cấu và hiệu suất làm việc ở đây thật sự làm cho người ta có chút bức xúc.

Nhưng nếu là người quen biết thì đó lại là một chuyện khác.

"Làm ơn, xin giúp tôi một tay đi, tôi đang vội, Mĩ Mĩ!"

Ma nữ Y Phù Lâm khom thắt lưng xuống, hai tay làm ra tư thế làm ơn với ma nữ trước mặt.

"Không cần khách khí như vậy, Y Phù Lâm, quan hệ tốt của hai chúng ta tốt như vậy, tôi đương nhiên sẽ giúp cô. Nhưng cô có thể nói cho tôi biết một chút không, quan hệ của cô và Hạ Lạc Khắc đại nhân tiến triển thế nào rồi?"

Ma nữ kia suy nghĩ một chút rồi nhìn Y Phù Lâm hỏi.

"A?! Đột nhiên cô lại hỏi cái gì vậy..."

Mặt Y Phù Lâm lập tức đỏ lên.

"Nha nha nha, mặt đỏ cái gì chứ, Y Phù Lâm của chúng ta hiện tại cũng bắt đầu yêu đương rồi nha, lĩnh chủ của cô cũng không tồi nha, nếu mà cô không thích..."

"Giết cô bây giờ."

"Thật có lỗi..."

...

Hạ Lạc Khắc cùng Học Phách đứng ở ngoài cửa nghe hai ma nữ ở trong phòng nói chuyện phiếm, Hạ Lạc Khắc, Học Phách, Cẩu Đản còn có mèo đen Ba La tuy rằng mặt không chút thay đổi, nhưng vẻ mặt của vẹt lại không thể yêu thương nổi.

"Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Tình, yêu, hiện tại người ta muốn làm cái gì thì làm sao? Ma nữ kia nói lĩnh chủ cái gì chữ? Thượng vị ác ma cơ mà? Lại chỉ là đối tượng của ma nữ thôi sao? Phong ấn của tôi đã lâu lắm rồi hay sao? Hay là phẩm vị hiện tại của thượng vị ác ma quá kém, trong đầu óc lúc nào cũng chỉ suy nghĩ chuyện tình cảm? Thật là tràn ngập mùi thối, tấm tắc."

Vẹt đứng ở trên vai Hạ Lạc Khắc lải nhải nói xong, nó không chú ý tới sắc mặt Hắc Long Cẩu Đản và mèo đen Ba La ngồi ở bên chân Hạ Lạc Khắc đã bắt đầu tái rồi.

Sắc mặt Hạ Lạc Khắc vẫn không chút thay đổi.

Vẹt hoạt động hai cái, giống như nói hăng say, nó còn cười nói với Hạ Lạc Khắc:

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, anh nói xem tôi nói có đúng hay không, thượng vị ác ma như vậy, thật là rất phế..."

"Két két."

Ngay lúc vẹt đang nói chuyện, cửa phòng đã mở ra, sau đó ma nữ Y Phù Lâm đi ra, sau cô ta còn có mấy ma nữ nữa đi theo, mấy ma nữ đang nói chuyện lập tức chú ý đến Hạ Lạc Khắc, còn có một nhóm thuộc hạ của anh.

"Ôi!"

"Hạ Lạc Khắc đại nhân!"

"Là Hạ Lạc Khắc đại nhân thật sự!"

"Đây chính là lĩnh chủ của Y Phù Lâm phải không?"

"Quá lợi hại a! Có thể ký tên cho tôi không? Tôi là fan hâm mộ của ngài a! Hạ Lạc Khắc đại nhân!"

"A a a!"

Sau khi hỗn loạn một lúc nhóm ma nữ này mới rời đi, mà Vẹt bất an đến rung rung cả những chiếc lông trên người nó, đã rất muốn bay khỏi vai của Hạ Lạc Khắc, nhưng lại không thể làm như vậy.

"A, hơi thở của thanh xuân, yêu đương thật tuyệt vời, làm cho tôi hồi tưởng đến những chiều mùa hạ từng chạy trốn thanh xuân..."

Vẹt do dự nửa ngày vẫn là nói một câu. Chẳng qua Hạ Lạc Khắc nâng cánh tay mình lên vuốt qua miệng Vẹt một cái, sau đó có một thứ giống như sợi dây thanh mảnh lập tức trói miệng của Vẹt lại.

"Tình huống như thế nào?"

Hạ Lạc Khắc nhìn về phía Y Phù Lâm sắc mặt đỏ bừng.

"Đã tuần tra qua, chỉ có bản ghi chép đến từ học viện Linh Hồn là giáo sư Bồi Căn vào thành, nhưng cũng không có ghi chép là rời đi hay chưa."

Y Phù Lâm nhanh chóng nói xong.

"Thật sự là vất vả cho cô."

Hạ Lạc Khắc nói với Y Phù Lâm.

"Không có gì, đây là việc phải làm, còn cần tôi làm gì không? Hạ Lạc Khắc đại nhân? Nếu không còn gì nữa, tôi đi về làm việc, a không phải, tôi tới trợ giúp cho công hội mạo hiểm giả."

Y Phù Lâm nói xong, thật cẩn thận rời đi, cô ta đã mặc một bộ quần áo được lựa chọn tỉ mỉ, giống như là muốn lưu một bóng dáng đẹp nhất gây ấn tượng với Hạ Lạc Khắc.

Nhưng Hạ Lạc Khắc lại kéo cánh tay như đang trầm tư cái gì.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, ngài còn ý tưởng gì không?"

Học Phách ở bên cạnh thân mật hỏi.

"Không có, cho dù không có bản ghi chép là ra khỏi thành, nhưng cũng không có nghĩa là giáo sư Bồi Căn không ra khỏi thành, còn phải cần thêm nhiều manh mối nữa."

Hạ Lạc Khắc lại bức thư ra nhìn, sau đó phất phất tay: "Giao cho mấy bọn tinh lực tràn đầy này làm đi."

"Đại quất làm trọng?"

Sừ Hòa chăm chú nhìn Mai Xuyên Khốc Tử: "Anh xác định bốn chữ này là nhiệm vụ kỳ ngộ mới nhất đích nhắc đến? Không phải phía chính phủ muốn chúng ta đi thu hút bắt mấy con mèo hay sao?"

"Thu hút mấy con mèo?"

Á Sắt ở bên cạnh nhíu nhíu mày, hiển nhiên anh ta không biết đại quất làm trọng và thu hút mèo có gì liên quan đến nhau.

"Nuôi mèo hoặc là thích mèo thì bình thường đều biết đến, loại mèo vàng này tùy tiện nuôi chơi cũng rất béo a, cho nên gọi là đại quất* làm trọng."

(*quất: màu vàng*)

Hi Nhĩ Ngõa Na Tư nhanh chóng giải thích nói.

"Không nghĩ tới chị Ngõa Tư cũng thích mèo!"

Sừ Hòa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mà Hi Nhĩ Ngõa Na Tư đương nhiên nói: "Con gái đều thích mấy loại động vật như vậy, mấy thứ này đương nhiên tôi cũng biết."

"Vậy bây giờ phải tới Lâm Đông Thành để tìm?"

Nhiên Thiêu Hung Mao hỏi.

"Không chỉ phải tìm mèo vàng, mà còn phải tìm mấy con mèo vàng thật là béo."

Mai Xuyên Khốc Tử tổng kết.

"Đi thôi, tóm lại là cứ vừa đi đường vừa tìm."

Á Sắt đứng lên nói.

"Lâm Đông Thành và Vĩnh Hằng Quốc Độ, tiểu trấn Ngư nhân, cứ điểm ngã tư đường, Đồng hoang than thở còn có cả trấn nhỏ xa côi, Hắc Hỏa Sơn đều phải đi xem, đã là kỳ ngộ thì bất cứ chỗ nào trên bản đồ đều có thể gặp!"

Rừng rậm Duy Đa Lợi Á, bên cạnh khu rừng Nguyệt Quang.

Kim Phát Kiều Trì đã cảm thấy cạn kiệt sức lực, anh ta chưa bao giờ gặp qua một người đánh giặc như vậy.

Rõ ràng còn có rất nhiều binh lực, nhưng lại không lao vào tất cả một lần, hay là tứ phía vây quanh cũng được, ngược lại còn giống như thêm lửa, vào từng chút một.

Mỗi thời mỗi khắc Kim Phát Kiều Trì đều cảm thấy được mình giống như sắp thắng, nhưng viện quân lại cuồn cuộn không ngừng kéo dài đi vào chiến trận, mãi đến khi anh ta phát hiện người bên cạnh mình đang càng ngày càng ít mới thôi.

Anh ta bừng tỉnh, chuyện này...

Tất cả đều nằm trong kế hoạch của bọn họ sao?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status