Già thiên

Chương 1202: Đăng Thiên Lộ

Tinh không chi môn khép kín, Diệp Phàm biến mất khôi thế giới này, chém cùng giai vô địch Thiên Hoàng tử, nghịch thiên đồ sát Cổ Thánh, để lại một đoạn truyền thuyết bất hủ!

- Sư phụ!

Diệp Đồng nhìn về phía Ngũ Sắc Tế Đàn kêu lớn, nhưng không có hồi âm, không có thân ảnh nào, nơi đó chỉ còn lại một mảnh yên lặng.

Mấy chục năm qua, Diệp Phàm gây ra phong vân khôn cùng, cả viên cổ tinh này tràn ngập những truyền thuyết về Thánh thể, nhiều năm sau nữa, dù hắn đã biến mất nhưng mọi người cũng khó có thể quên được.

- Con đường mạnh nhất! Thí luyện cao nhất trong lịch sử Nhân tộc, ta có lẽ biết làm sao để tiến nhập vào đó...

Cổ Thánh tử Vực ngoại buông xuống nói.

- Ồ, mong tiên sinh chỉ điểm!

Một vị Tộc chủ nói.

- Ngươi muốn làm gì? Cùng muốn đi thí luyện sao!?

Một vị Cổ Thánh nói:

- Thành Tiên Lộ sắp mở ra, thân là Cổ Thánh, ta cũng không có tâm tư như vậy, chỉ là muốn chỉ cho mấy con cháu đi tìm thời vận thôi!

- Dù muốn cùng đừng tưởng! Nếu người bình thường đi vào, chỉ có thể chịu chết mà thôi! Trừ khi là nhân vật cấp Cổ Hoàng tử, nếu không chỉ có một đường chết!

Thánh hiền Vực ngoại cười lạnh.

- Thật sao, có lẽ nên suy nghĩ. Ta thấy có một số người rất muốn đi vào, như Hoàng Kim Công chúa, Hoàng Hư Đạo, Vạn Long Sào Long nữ... Ngoài ra, phần lớn vạn tộc thái cổ đều tới từ Vực ngoại, có lẽ vì thế mà tìm được đường trở về, trở lại tổ địa!

Thánh nhân Cổ tộc ánh mắt chớp động.

Diệp Phàm mặc dù rời đi nhưng lưu lại truyền thuyết vô tận. Mấy chục năm qua, hắn hoành sát Thánh tử, chém chết Thần tử, đồ sát Cổ Hoàng tử, uy danh rất hiển hách!

Rất nhiều người đều cho rằng đây là con đường không thể quay đầu. Bước lên thông thiên cổ lộ có lẽ vĩnh viễn không thể trở lại. Đây là lần cuối cùng uy danh của hắn truyền đi, từ nay khó có thể tái hiện nữa!

Một cơn gió lạnh lẽo thổi tới. cổ tinh cô quanh rốt cục có một tia động tĩnh, phá vỡ sự yên lặng chết chau này. Diệp Phàm đưa mắt nhìn về phía xa xa, nơi nơi là một mảnh thê lương.

Nhất là lúc này đang hoàng hôn, cả thiên địa là một mảnh u ám, vô cùng âm u, không có chút dấu hiệu sinh mệnh nào.

Từ bỏ sự phồn hoa, chia tay những cố nhân, hiện tại hắn một mình bước trên con đường mạnh mẽ nhất, đã không còn những âm thanh rầm rĩ nơi trần thế, chỉ còn mình hắn cô độc.

Hắn rời đi được nửa năm, từ viên cổ tinh này tới viên cổ tinh khác, không biết mệt mòi, lặp lại đơn điệu, đến nay vẫn chưa gặp được một sinh vật nào.

Bầu trời mênh mông, hắc ám và lạnh lẽo khôn cùng, cứ như vậy đi tới, không biết hắn sẽ đi tới đâu, cách Bắc Đẩu bao xa, có lẽ cả đời này cùng không thể quay lại.

Nửa năm trước, hắn đi ra khỏi Ngũ Sắc Tế Đàn thì ở viên cổ tinh kia tìm được một Tế Đàn loại nhỏ, cũng như con đường từ địa cầu đi ra Hàm Cốc Quan, là truyền tống đơn hướng.

Hắn không có mục tiêu, chỉ có thể dọc theo con đường mà cổ nhân mở ra, không biết điểm đầu, không biết điểm cuối, bị động mà đi.

Con đường này vô cùng cô độc, không có người để nói chuyện, trời xa phù hoa trần thế, chỉ có thể một mình tịch mịch tu luyện.

- Có ba Thánh thể đã ngã xuống trên thí luyện mạnh nhất trên đời này, Vô Thủy, Thanh Đế cũng từng đi qua, ta đang dọc theo dấu chân bọn họ, nhất định sẽ đi tới điểm cuối!

Diệp Phàm tự nhủ.

Gió lớn nổi lên, băo cát che trời. Hắn mở hai mắt nhìn. Khi cát bay đi, trên mặt đất hiện lên mấy đầu lâu trắng như tuyết.

Hắn đi tới, ngồi xổm xuống quan sát, phát hiện đây là chủng tộc nào đó không rõ, chết đi cũng không biết đã bao nhiêu vạn năm, đầu lâu vô cùng rắn chắc, lưu động bóng loáng.

Diệp Phàm buông thần thức cường đại ra, cẩn thận tìm tòi khắp cổ tinh này, cuối cùng phát hiện ra một chút manh mối.

Ở trên một xương cánh tay có khắc một ít chữ, gần như sắp bị năm tháng ba diệt, là văn tự của Nhân tộc cổ xưa, nói rằng đây chính là cánh cửa bắt đầu thí luyện, từ nay về sau chân chính bắt đầu đau khổ!

- Là bắt đầu sao?!

Diệp Phàm tự nhủ.

Đau khổ đã bắt đầu, hắn tiêu phí chừng nửa tháng mới tìm được một Ngũ Sắc Tế Đàn loại nhỏ, là truyền tống đơn hướng trên cổ tinh này.

Những xương trắng kia đều là của những người không tìm được truyền tống trận này mà mất đi tính mạng, hao hết sinh cơ.

Ông!

Quang hoa chợt lóe lên, hắn chân chính bước lên con đường thí luyện, trong thông đạo hư không hiện lên mấy chừ lớn: "Chờ mong con đường phía trước!"

Sau đó không lâu, một mảnh áp lực, khí tức rất nặng đập vào mặt, Diệp Phàm chạy ra khỏi tinh môn, đi tới một thế giới thần bí.

Ầm!

Một thanh cốt đao bổ tới, thế trầm lực mãnh, đủ để chém nát cả một ngọn núi lớn. Diệp Phàm vừa mới rời khỏi tinh môn, lập tức bị tập kích.

- Thật sự sẽ không còn tịch mịch nữa! Cuối cùng cũng gặp được sinh linh!

Hắn thấy được địch nhân, không tức giận mà ngược lại hiện ra vẻ vui mừng thật sự không còn chịu nổi sự đơn điệu và cô độc vừa rồi.

Ba!

Trong nháy mắt, Diệp Phàm chấn nát cốt đao, sau đó tung cước quét ngang ra ngoài, một bộ xương trắng như tuyết lập tức tan nát, ngăn không được lực lượng thân thể của Thánh thể.

- Đây là thế giới như thế nào?! Địa phương này chính là nơi thí luyện mạnh nhất trên đời sao?

Diệp Phàm nhìn về phía trước, không khỏi nhíu mày.

Nơi nơi đều là khí tức tử vong, không có ánh sáng nhưng cũng không phải quá hắc ám, khắp nơi là một mảnh u ám, lượn lờ hắc vụ, như đi tới một mảnh Tử Vong Quốc Độ.

Thế giới này hoàn toàn không có ánh mặt trời, không có mặt trăng, không có tinh tú.

Đây là một thế giới đen trắng, không có gì chói sáng, chi một mảnh hôn ám chạng vạng, trên mặt đất cũng tích xương trắng không biết dày bao nhiêu trượng. Nơi nơi đều là cốt toái.

Đến tột cùng bao nhiêu người chết mới có thể tạo ra cảnh tượng khủng bố bực này?!

Diệp Phàm không nhìn thấy một sinh vật có huyết nhục, xa xa chỉ có những bộ xương trắng di chuyển, trong đầu lâu có quỷ hỏa lóe ra, u ám mà yêu dị!

- Ta đi tới một thế giới như thế nào đây?!

Hắn đi tới rất xa, vẫn như cũ là xương trắng lót địa, khó có thể nhìn tới cuối. Cuốic ùng hắn xé mờ hư không bay lên, bay qua rất snhiều núi rừng, đất đai, thấy được khắp nơi là một mảnh trắng xóa!

Diệp Phàm không khỏi cười khổ! Đây thật quá mức khủng bố. Mặc dù là một cổ tinh có sinh mệnh nhưng dù bị người ta diệt sạch cũng không thể có nhiều hài cốt như vậy, rốt cục làm sao hình thành được?!

Ầm!

Đột nhiên, một đạo u quang vắn tới, phá nát phiến không gian này, giống như một mảnh địa dương mênh mông ập tới. Đây chính là một cây cổ mâu màu đen, ngưng tụ mấy phần thần lực bất hủ.

Diệp Phàm cả kinh, rất nhanh né tránh. Từ xa xa, một thân ảnh màu đen đứng trên cốt sơn, ngửa mặt nhìn trời gào rít, khác biệt với toàn thân xương trắng của hắn, đinh tai nhức óc.

Khắp nơi, rất nhiều sinh vật xương trắng cùng nhau quỳ xuống, cùng bái về phía hắn, kẻ nào cũng đều nơm nớp lo sợ, bị áp lực này khiến không thể nhúc nhích nổi.

- Một tên trảm đạo, ở trong bộ xương kia sinh ra thần thức! Đây là kỳ tích sinh mệnh sao?!

Diệp Phàm nhìn chằm chằm tất cả sinh linh xương khô này.

Sinh mệnh là điều kỳ tích, vĩ đại nhất trên thế gian, không thể lý giải, không thể khai sáng, tràn ngập thần bí.

Sinh linh kia toàn thân đen tối, xương cốt như mặc ngọc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, tràn ngập địch ý, cầm cổ mâu đánh tới lần nữa.

Đang!

Một kích của Diệp Phàm đánh nát cổ mâu sau đó vặn gãy xương cổ tên này, gặt đầu lâu hắn xuống, vô cùng sạch sẽ lưu loát.

- Vương!

Khắp nơi, thế giới xương trắng vô tận này, tất cả sinh linh đều quỳ mọp xuống, ai ai cũng run rẩy, phát ra âm thanh thần thức, gọi hắn là Vương!

- Thế giới thần bí, quốc gia thí luyện, ta muốn hiểu rổ!

Diệp Phàm quét mắt nhìn khắp nơi, nhìn những cốt linh đang cúng bái phía dưỡi, trong lòng bình tĩnh. Hắn đáp xuống một tòa cốt sơn, hút ra quỷ hỏa trong đầu lâu màu đen, cẩn thận quan sát.

Từng đợt từng đợt sợi tơ đan vào nhau, hình thành đoàn quỷ hỏa đung đưa này. Nói chính xác, đây cùng không phải là lửa mà là đoạn đoạn lạc ấn sinh mệnh, là đạo đạo trận tự liên!

Trong lòng Diệp Phàm chấn động, mở ra Thiên Nhãn quan sát, mỗi một đoàn lửa đều trở thành trật tự thần tắc, xuất hiện trong ánh mắt hắn.

- Đây là áo nghĩa sinh mệnh không trọn vẹn.

Hắn vô cùng xúc động, ngồi xếp bằng nơi này suốt một ngày đêm, không hề nhúc nhích. Đây rốt cục vì sao mà tạo ra, hay là hình thành tự nhiên?

Trật tự thần liên đan vào nhau, tràng vực có thể khoách tán, trở thành một đoàn quỷ hỏa, hóa thành sinh mệnh thẻ! Đây là quá trình sinh ra sinh linh sao?!

Là ai khống chế hết thảy điều này?

Không giống như thức hải con người, loại sinh mệnh thể này rất đặc biệt, hắn dụng tâm nghiên cứu trật tự thần liên này, rốt cục hiểu được rất nhiều áo nghĩa.

Lúc này, hắn đã lý giải sinh mệnh sâu sắc hơn nhiều, liên hệ với bí quyết chữ Giả, suy tư thật lâu nữa, ngộ đạo rất lâu.

Đây là tiền nhân an bài hay là điều trung hợp?! Dọc đường đi này không ngờ lại có cốt linh kỳ dị như vậy!

-Ồ!? Trong Tử Vong quốc gia này, ở cốt hải nơi sâu nhất có một nhân vật vô thượng, không thể đo lường khiến tất cả hắc cốt trảm đạo đều khiếp sợ, không bao giờ dám tới gần! Đến tột cùng, hắn cường đại tới mức nào?!

Diệp Phàm kinh dị, phịch một tiếng, vứt bỏ đầu lâu màu đen, để nó tự sinh tự diệt, không hề để ý tới.

Hắn bay về phía trước, kết quả mỗi khi bay tới một khu vực lớn đều gặp được một cốt linh đặc biệt cường đại nhưng vẫn khó có thể xúc phạm tới hắn, hữu kinh vô hiểm mà qua!

Sau đó không lâu, hắn thấy được một nơi hắc vụ ngập trời ở xa xa, một tấm bia đá sừng sững, chung quanh lờ mờ, có rất nhiều hồn ảnh, giống như âm hồn. Đây là một loại sinh mệnh thể khác, không có cảm giác, không có cảm xúc, tỉnh tỉnh mê mê, không ngừng du tẩu vô mục đích nơi này.

- Đây là quỷ hồn trong miệng phàm nhân, đều là một đoàn năng lượng từ trường mà thôi! Sao ở khu vực này nhiều như vậy, lại vẫn chưa thông linh!

Diệp Phàm bức tới, tới gần tấm bia đá thật lớn kia, cẩn thận quan sát cổ tự trên đó, dùng thần văn thái cổ khắc thài, chỉ có bốn chữ lớn, cứng rắn hữu lực: Kẻ xâm nhập, chết!

Đây là một loại cảnh cáo, một loại uy hiếp. Đứng trước tấm bia đá này có sát khí mãnh liệt ập tới, khiến người ta như cánh bèo trong biển, bất cứ lúc nào cùng có thể bị sóng biển đánh nát.

- Nơi nơi đều là xương trắng, ngay cả núi cùng là do hài cốt xây thành, khó có thể thấy được một khối bia đá lớn và khiếp người như vậy!

Diệp Phàm kinh dị, bởi vì ngay cả hắn cùng cảm thấy một cỗ áp lực khổng lồ, cho thấy người khắc những chữ này khủng bố biết bao.

Hắn cẩn thận quan sát, ở bên cạnh là một cốt khối thật lớn thành phiến, mỗi khối đều dài hơn mười thước. Phiến thế giới tử vong này có xương cốt đủ loại sinh linh, căn bản không thể phân biệt.

- Nơi này cùng có chữ!

Diệp Phàm phát hiện ra đây là chữ của Nhân tộc, hơn nữa cũng không hề ít, dùng cảnh ngữ báo cho những hậu nhân bước lên con đường tu luyện mạnh nhất này nhất định phải cẩn thận, không được đi vào nơi này, có đại hung hiểm! Đây là tổ tiên dùng máu huyết để giáo huấn lại!

Ông!

Đột nhiên, xa xa trên bầu trời xẹt qua một đạo tiên quang, rực rỡ chói mắt, thánh khiết không tì vết, xé ra bầu trời, rơi xuống mặt đất.

Ngao hống...

Khắp nơi, rất nhiều cốt linh rít gào, toàn bộ đều hoảng sợ. Dưới cỗ tiên quang kia, sinh vật xương trắng hóa thành bột mịn, hoàn toàn bị tinh lọc.

- Đó là cái gì?

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.

Rống!

Khi tiên quang kia xé không rơi xuống, từ trung tâm vùng cấm phát ra một tiếng rống khiến linh hỗn người ta sợ hãi, vô cùng khủng bố, cả thế giới này cũng như phải hỏng mất!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status