Già thiên

Chương 1313: Sát cục của Đạp Nhất

Tại chỗ sâu trong dãy núi, cảnh vật lặng ngắt như tờ, gốc Sinh Mệnh Chi Thụ kia tràn đầy ánh sáng nhiều màu, giống như một còn rồng đang ngủ đông, phát ra ngàn vạn luồng sáng.

Ai cũng không dám chống lại, một vị Đại Thánh tự thân tới, có khí phách vô địch, mọi người đều không dám nhìn thẳng vào, chỉ biết cúi đầu.

- Ha ha...!

Viêm Kỳ cười lớn, chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người, một số cường giả thì trực tiếp vỡ nát, hóa thành sương máu.

Đây là uy thế của Đại Thánh, ngay cả Thánh nhân cũng lạnh từ đậu tới chân, Viêm Kỳ nhìn chằm chằm vào gốc sinh mệnh cổ thụ kia, hai mắt giống như hai mặt trời nhỏ, cũng lúc tản ra từng đợt sát khí.

Ngay khi mọi người đang nơm nớp lo sợ, thấp thòm lo âu, trên bầu trời truyền đến một âm thanh lạnh lùng:

- Ngươi cũng quá bá đạo rồi đấy!

Người của tổ chức Thần đã tới, một vị quái nhân đội mặt nạ từ trong cổ thuyền bước ra, nhìn xuống Viêm Kỳ, ánh mắt hắn cũng vô cũng khủng bố, ép nát cả ngọn núi phía dưới.

- Cút ngay!

Ánh mắt của Viêm Kỳ cực kỳ lãnh khốc, rất khí phách, mặc dù sớm biết được Thần rất đáng sợ, nhưng lúc này thì không thể quan tâm hết được, tay phải hắn lóe ra ánh sáng màu lam, Kỳ Lân Trượng hiện ra, bổ về phía bầu trời.

- Ngươi...!

Trong lòng Đại Thánh của tổ chức Thần kinh hãi, xé mở hư không, tránh né Cực Đạo hoàng uy, mặc dù hắn phản ứng rất nhanh chóng, nhưng vẫn bị lan đến.

Kỳ Lân Trượng đập nát càn khôn, dư chấn đã cuốn đia cả vạn dặm, đánh cho nửa người dưới của đối phương hóa thành thịt nát, bị thương nặng.

Thần cũng không dám dừng lại chút nào, xoay người trốn vào chỗ sâu trong vũ trụ, biến mất không thấy đâu nữa!

Đây là một loại chấn nhiếp, lấy một vị Đại Thánh lập uy, mọi người ai cũng khiếp sợ, ngày nay ai dám tranh hùng cũng người này nữa? Tất cả đều rút lui.

Tại Vực ngoại, Diệp Phàm và lão dong binh Hoắc Bạch nhìn thấy một màn này, đồng tử đều co rút lại, Hoàng Đạo thần uy không thể ngăn cản được!

- Ai, dự cảm của lão hủ đã trở thành sự thật, nơi này có thể sẽ máu chảy thành sông, Thần cũng bị đánh lui, nếu Chủ thần của bọn chúng tiến đến, chỉ sợ sẽ có một hồi đại sát kiếp!

Hoắc Bạch nói.

Hắn là một dị nhân, trong giới dong binh thì hắn là một truyền kỳ, nếu không thì cũng không sống đến được bây giờ, hắn có được một loại bản năng, đi theo Diệp Phàm lùi về phía thiên ngoại, buông tha cuộc tranh đoạt sinh mệnh cổ thụ này.

- Không công phá được chủ tinh Vĩnh Hằng, lại chiếm được một gốc tiên dược, thế sự thật là khó lường, thật sự là thiên mệnh a!

Viêm Kỳ Đại Thánh tự nói, lãnh khốc nhìn về phía người của chủ tinh Vĩnh Hằng, lộ ra sát khí.

Mọi người đều cúi đầu, nhưng mà lại có một người không chút sợ hãi mà cười, nụ cười vô cũng sảng khoái, nhìn thẳng vào hắn.

- Ngươi là người nào?

Viêm Kỳ hỏi.

- Là người giết các ngươi!

Đạo Nhất lên tiếng, thần sắc không chút màng danh lợi, bước đi ung dung, phi thường trấn tĩnh.

Mọi người đều cả kinh, lộ ra thần sắc khó tin, đây là người nào, vậy mà lại dám đối chọi với một vị Đại Thánh như thế?

Chư thánh đều lộ ra dị sắc, một vài Cổ tộc thì nỡ nụ cười tàn nhẫn, nam nhân trẻ tuổi có vẻ sáng lạn này thật là ngu xuẩn, tự tìm đường chết.

Viêm Kỳ cười to, lắc lắc đầu, ngay cả Đại Thánh mặc Đạo Diễn Tiên Y của chủ tinh Vĩnh Hằng cũng phải thua trong tay hắn, vậy thì trong phiến vũ trụ này, còn có ai là đối thủ của hắn được nữa?

Bất kể như thế nào, sinh mệnh cổ thụ đều là vật trong bàn tay của hắn, đến cả Thần cũng không ngăn cản được, huống chỉ là một tên mao đầu tiểu tử này.

- Ta cũng từng hết sức lông bông khi còn trẻ, nhưng mà lại không giống ngươi, đây không phải là huyết khí phương cương, mà là ngu xuẩn, ngươi đang muốn chết hay sao?

Viêm Kỳ Đại Thánh nói.

Trong tay hắn, Kỳ Lân thần trượng chớp động ánh sáng màu lam, thoạt nhìn tựa như ảo mộng, đang lấp lánh trong tay hắn, ai cũng không thể đối nghịch được!

- Thật là buồn cười, hướng một vị Đại Thánh mà khiêu chiến, thật sự là không biết tự lượng sức mình, kiếp sau làm người thì phải biết kính trên nhường dưới mới được!

Một vài Cổ tộc cười lạnh, đều mở miệng châm chọc.

- Phải không, lát ra rời đi, nên nhớ kỳ lời mà các ngươi đã từng nói qua này!

Đạo Nhất cười, hàm răng trắng như tuyết, phi thường sáng lạn, mái tóc màu vàng bay phất phới, bóng loáng mà mềm mại.

Nỗi lo lắng trong lòng Hỏa Kỳ Tử càng đậm thêm, đây là một loại trực giác bản năng, hắn bước lên, giữ chặt Viêm Kỳ, quát khẽ:

- Đi thôi!

Trong lòng Viêm Kỳ chấn động, hắn biết vị Cổ Hoàng tử trong tộc này, có bản năng đặc biệt mẫn tuệ, lập tức vung thần trượng lên bổ, về phía trước, muốn chém chết Đạo Nhất, đồng thời đánh nát không gian mà rời đi.

Đạo Nhất nhoáng lên một cái, đi tới bên cạnh sinh mệnh cổ thụ.

Tại chỗ kia, một luồng sáng khủng bố chiếu ra, một bức tường màu vàng hiện ra, chặn lại một kích của Cổ Hoàng binh, phát ra âm thanh leng keng.

- Hắn lại bước vào trong pháp trận của Đại Thánh ư?

Rất nhiều người kinh sợ.

- Đây rốt cuộc là chuyện gì, một bức tường màu vàng vọt lên, không ngờ lại chặn được Hoàng binh Cực Đạo!

Rất nhiều người kêu to, dự cảm được mọi chuyện không ổn, cũng lúc đó, toàn bộ viên cổ tinh đều lay động, thiên địa bị phong tỏa lại, không thể mở ra tinh môn, không thể xé rách hư không mà đi được.

- Ta đã chờ các ngươi rất nhiều ngày rồi!

Đạo Nhất mỉm cười, nụ cười rất tường hòa, rất dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm tình.

Mọi người đều phát mộng, nhất là Cổ tộc, đều run lên trong lòng, ra sức tấn công, muốn trước hết rời khỏi hành tinh này rồi nói sau.

Sắc mặt của Viêm Kỳ Đại Thánh lạnh tới mức cũng cực, cầm trong tay Cổ Hoàng binh, bổ về phía trước, nhưng mà bức tường màu vàng đã vắt ngang, không thể đánh vỡ được.

Mọi người đều dự cảm được đại sự không ổn, chư Thánh của Cổ tộc đều hợp cũng một chỗ, trong lòng bọn họ trở nên lạnh lẽo, đã rơi vào bố cục của người khác.

- Ta có Kỳ Lân thần trượng, ngươi cho rằng có thể đối phó với ta hay sao?

Đạo Nhất nghe vậy liền cười to, đặt tay lên Sinh Mệnh Chi Thụ, các luồng sáng trở nên ảm đạm, cuối cùng hóa thành một chạc cây, dài bằng cánh tay, đây cũng không phải là một gốc cổ thụ, hoàn chinh, sau đó rơi vào trong tay hắn.

Mọi người đều mở to hai mắt mà nhìn, khó tin vào một màn này.

Cũng chung ánh sáng chợt lóe lên, trên cổ tay hắn xuất hiện một cái chồi cây xanh biếc khác, đang cuốn quanh, trong suốt lấp lánh, tinh khí tỏa ra bốn phía.

Mọi người đều cả kinh, đây là chồi non trên tế đàn kia, trên mặt còn thiếu một cái mầm, vết rách còn rất mới.

Đạo Nhất cười nói:

- Dùng một cuốn sách cổ bằng da thần, cộng thêm một chồi non của sinh mệnh cổ thụ, vậy mà hút được bọn ngươi đến, tính ra cũng không phải là quá đắt.

Viêm Kỳ tức giận, trong lòng bàn tay cầm lấy mầm cây kia, nó tản ra ánh sáng lấp lánh, chỉ hận không thể lập tức bóp nát.

- Đợi một chút, đừng bóp nát nó, nói không chừng thứ này sẽ vào lúc cuối cùng mà cứu ngươi một mạng đấy!

Đạo Nhất mỉm cười.

- Ngươi cho là có thể giết được ta sao, Cổ Hoàng binh quét ngang thiên hạ, ai có thể kháng cự!

Trong lòng Viêm Kỳ Đại Thánh có chút lạnh lẽo.

- Cổ Hoàng binh thì tất nhiên phải cần Cổ Hoàng trận đến đối phó!

Đạo Nhất vừa nói xong, các luồng thần quang khôn cũng vọt lên, dùng dãy núi này làm trung tâm, bắn ra các luồng tiên huy đầy trời, che phủ toàn bộ viên cổ tinh này.

Viên hành tinh này rất nhỏ, quầng sáng quét qua, đã ngăn cách nó với vũ trụ bên ngoài.

- Ngươi rốt cuộc là người nào, lại có thể nắm giữ Cổ Hoàng pháp trận?

Viêm Kỳ lạnh giọng hỏi.

- Ta không có Cổ Hoàng trận, chỉ là biết được nơi đây còn để lại một bộ phận tàn trận, mà ta lại có rất nhiều nghiên cứu đối với nó, vì vậy mới dựng nó lên, luôn luôn chờ các ngươi đi tới tận cửa này!

Đạo Nhất lên tiếng.

Trong lòng mọi người đều dâng lên một cỗ khí lạnh, cái gọi là sách cổ bằng da thần, còn có Sinh Mệnh Chi Thụ kia, tất cả đều là mồi nhử, đây là một sát cục!

- Chỉ bằng một tòa sát trận tàn phá, mà cũng muốn lưu lại ta hay sao, hôm nay ta sẽ xé nát tên tiểu bối nhà ngươi!

Viêm Kỳ Đại Thánh cầm trong tay Kỳ Lân Trượng, phát ra tiên quang che lấp mặt trời.

- Phải vậy không, vậy vì sao ngươi không dám vọng động?

Đạo Nhất vẫn rất trấn định tự nhiên.

- Bổn tọa cũng tới rồi, Cổ Hoàng sát trận tàn phá này dường như cũng không đủ, nhưng có ta thì cũng đủ để bù lại!

Tiên quang màu vàng chợt lóe sáng, Đại Thánh của chủ tinh Vĩnh Hằng cũng đã tới.

- Bại tướng dưới tay ta, vậy mà cũng dám đến giương oai hay sao!

Viêm Kỳ lạnh lùng nói.

- Chẳng lè ngươi cho rằng ta thật sự bị đánh bại hay sao? Tất cả đều chỉ vì ngày hôm nay, đoạt lấy Cổ Hoàng binh trong tay ngươi!

Đạo Diễn Thần Y phát ra ánh sáng loá mắt, một bóng người từ trên trời giáng xuống, dừng trước người Đạo Nhất, tăng thêm một bước bảo vệ.

- Những kẻ dám tới xâm phạm, đều chém chết hết cho ta, giải vây cho Vĩnh Hằng!

Đạo Nhất trầm giọng nói.

Sách cổ da thần, Sinh Mệnh Chi Thụ... đều là một vòng trong bố cục này, chỉ vì dẫn Viêm Kỳ Đại Thánh đi vào trong Cổ Hoàng pháp trận, sau đó giết chết.

Tấm màn đã hạ xuống, sát cục được mở ra!

Đây là một cuộc tàn sát, ánh sáng ướt át tươi đẹp lóe lên, từng luồng sáng chết chóc bắn ra, hóa thành rồng ngâm phượng hót, giết chóc các chư hùng bốn phương.

Tại chỗ sâu trong dãy núi kia, Đạo Nhất bình tĩnh nhìn hết thảy điều này, Đại Thánh bên cạnh hắn đã xuất thủ, áp chế lam kim thần trượng của Hỏa Lân Động kia.

Xưa nay lợi hại nhất, ngoài Đại đế, thì tất nhiên là binh khí, trận đồ mà bọn họ để lại, nhất là hậu nhân lại không cần thúc dục pháp lực, chỉ cần vận chuyển, tương đương với một Cổ Hoàng xuất kích.

Các đóa huyết hoa bay múa, các Thánh nhân của Cổ tộc đại bại mà chạy, các khối thi thể lưu lại tại đây, từng sinh mệnh kết thúc, trong Cổ Hoàng sát trận thì bọn họ cũng yếu ớt như đồ sứ.

Mỗi một luồng đạo quang đảo qua, thì đều có một người mất mạng, toàn thân đều là vết thương, bao gồm cả nguyên thần, chư Thánh chìm trong vũng máu mà ngã xuống.

Ầm...!

Một con hắc vượn cao như một ngọn núi, sau lưng sinh ra đôi ma sí, ngửa mặt lên trời, sau đó ngà nhào trong vùng máu, một luồng Cổ Hoàng kiếm quang xuyên thủng xương trán của hắn, một kích mất mạng.

- A...!

Một Tổ Vương khác thì hóa thành bốn đầu, tám tay, đồng thời chống chọi công kích từ bốn phía, nhưng vẫn chỉ là phí công, trong nháy mắt toàn thân đã đầy lỗ máu, không cam lòng mà chết.

Không có người nào có thể chống cự được, bọn họ điên cuồng tấn công, muốn chạy trốn, nhưng mà làm sao có thể thoát vây được?

Cổ Hoàng trận đồ bị kích hoạt, tự động vận chuyển, không cần người tới chỉ huy, đây là sát tràng cách với vũ trụ ngăn, các chùm sáng đảo qua, chỉ có hủy diệt mà thôi.

Toàn bộ viên hành tinh này đều bị phong tỏa, vào giờ khắc này thì không một người nào có thể chạy thoát cả, mùi máu tanh tràn ngập, đạo văn từng đợt phát ra, đan vào cũng một chỗ, trở thành một Tu La thiên địa.

- Đại Thánh, hãy cứu mạng!

Chư Thánh cũng nhau lao về phía Viêm Kỳ, trước mắt chỉ có hắn mới có thể chống đỡ được, Kỳ Lân thần trượng màu lam lấp lánh như sống lại, trấn áp càn khôn, hình thành một khoản không nhỏ bé mà bình lặng.

Trong pháp trận này, từng luồng đạo ngân lớn như ngọn núi hiện ra, đè xuống phía trước, Cổ Hoàng pháp trận có thể mang ý chí của thiên địa vạn vật, khiến cho chúng có thể trở nên bất hủ trong thời gian ngắn, cũng tồn tại với Cực Đạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status