Già thiên

Chương 1372: Đại Nguyệt Pha

Đại Nguyệt Pha, đây là một vùng đất kỳ dị, sườn núi cùng không dốc đứng, mà có hình bán nguyệt, là tồn tại như tên, địa thế rộng lớn, thoạt nhìn rất hoang vắng, không có một ngọn cây cọng cỏ.

Tương truyền, nơi này từng là địa phương cổ thú sống cận kề Thần linh, cũng không biết diễn biến như thế nào mà tới ngày nay lại thành cái dạng không khí trầm lặng này.

Bất kể là ban ngày hay đêm tối, thủy chung nó đều có sương mù tràn ngập, bầu trời mờ mờ tối, cảnh vật ảm đạm.

Diệp Phàm bọn họ bước trên khu vực này, không thấy một bóng cây cỏ, nhìn không thấy một con kiến con trùng, sinh linh tuyệt tích, ngay cả chim chóc cũng không bay ngang qua nơi này.

Đại Nguyệt Pha một mảnh tiêu điều, như là mấy chục vạn năm không có người bước vào, hoàn toàn tĩnh lặng không một tiếng động, trở thành một vùng đất bị lãng quên.

Nhưng mà, dựa theo lời nói Cửu Vĩ Ngạc Long, ngày xưa sườn núi nơi này cùng không như thế. Có di lão cổ thú từng kể lại một ít lời truyền miệng: Đại Nguyệt Pha từng là trọng địa của thời đại thần phồn thịnh, cũng không phải hoang vu như ngày nay vậy.

Từng có thời đại thần thoại? Điều này làm cho người ta nghi hoặc, Đại Nguyệt Pha đến tột cùng đã xảy ra biến cố gì, mà trở thành một vùng đất bị lãng quên như bây giờ.

Từng mảnh từng mảnh xương cốt trắng, từng cỗ từng cỗ thi hài mục nát, thỉnh thoảng xuất hiện trên mặt đất, sương mù lượn lờ, rõ ràng là chính ngọ, lại giống như đang buổi hoàng hôn.

Trên mặt đất âm khí rất nặng, Diệp Phàm, Long Mã đều thận trọng đề phòng, cũng không phải hoàn toàn yên tâm đối với Cửu Vĩ Ngạc Long. Con hung thú này kêu to oan uổng, nói là nó tuyệt không có ý xấu.

Sau khi biết được lai lịch Diệp Phàm cùng Long Mã, Cửu Vì Ngạc Long đã chuyển biến tâm tư, quyết định đi theo bọn họ, một ít ý niệm loạn thất bát tao trong đầu sớm đã thu liễmrồi.

Dưới bối cảnh tinh không cổ lộ sắp phát sinh chiến tranh, nó cảm thấy được đi theo một đầu Long Mã xấu xa cùng Thánh thể sâu không lường được như vậy, tương đối mà nói sẽ an toàn hơn không ít.

"Vù!"

Một đạo thần quang ở phương xa nhoáng lên một cái rồi tắt, mặc dù cách lớp lớp sương mù nhưng cùng không tránh khỏi pháp nhãn thông thiên của Diệp Phàm, hắn đã thành Thánh, càng nhiều cánh cửa bảo tàng trong thân thể mỡ ra, linh giác vô cùng nhạy bén.

Ở ngoài bốn trăm dặm có một đầu sinh vật rất cường đại động tác nhanh chóng, hóa thành một chùm tia sáng, xẹt qua vùng đất tĩnh lặng.

- Ngươi không phải nói địa phương này không có sinh linh thường lui tới sao?

Long Mã hoài nghi, sợ Ngạc Long thiết kế bẫy rập hại bọn họ.

Cửu Vì Ngạc Long cùng rất khó hiểu, còn thật sự giải thích, rồi dẫn đường ở phía trước đuổi theo, muốn tìm hiểu cho rõ ràng.

Phía trước, sương mù càng dày đặc mờ tối như mây đen bao phủ, trên mặt đất có rất nhiều xương cốt, sớm đã mục nát, đạp lên phát ra tiếng "rắc rắc", trong nháy mắt nát vụn.

- Là một con Thạch lang!

Trong lòng Diệp Phàm trầm xuống, lộ ra dị sắc, hiện tại Thành thứ mười cùng với viên cổ tinh này tràn ngập bầu không khí khẩn trương khủng hoảng, Thánh linh tương lai sẽ tới công kích. Ở đây lại nhìn thấy một con Thạch lang, điều này tuyệt đối không phải là tín hiệu tốt.

Thánh linh là trời sinh đất dường, được trời xanh che chở, ngay lúc vừa sinh ra đã cực kỳ cường đại.

Nhưng, vận mệnh chủng loại này rất khó nói rõ: trời xanh càng chiếu cố, làm cho bọn họ có chiến lực kinh thế, bọn họ càng dễ dàng phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Con Thạch lang này vận mệnh nhiều ngang trái, không có thân người, vả lại thân sói cũng có chỗ thiếu hụt rất lớn, ở trong quá trình dựng dục từng phát sinh điều ngoài ý, còn cách xa đại viên măn.

Nó chỉ có ba chân, mà trên đầu có một vết nứt đáng sợ, có lẽ là do xuất thế trước thời hạn tới mấy chục vạn năm nên mới như vậy.

Dù như thế, trong cơ thể của nó cũng ẩn chứa huyết khí ngập trời có tinh khí thánh huyết như đại dương mênh mông, bất cứ lúc nào cũng có thể thổi quét ra như sóng thần mãnh liệt.

- Thánh nhân cảnh, rất khó đối phó!

Long Mã lộ ra vẻ mặt ngưng trọng

Không có người nào nguyện ý chống lại Thánh linh, loại con trời cường đại này, nắm giữ có rất nhiều pháp tắc nghịch thiên, đại chiến trong cùng cấp gần như là quét ngang địch thủ, bẻ gãy nghiền nát đối thủ.

Đi tới trước hơn tám trăm dặm, dần dần đến gần chỗ sâu trong Đại Nguyệt Pha, sương mù màu xám ngược lại phai nhạt một ít, trên đường không có một ngọn cỏ đã có thể thấy được một ít cảnh vật.

- Cổ bảo... lại có một tòa cổ bảo!

Cửu Vĩ Ngạc Long thần sắc đại biến, không kìm nổi hô nhỏ hô lớn.

Đó là một tòa cổ bảo to lớn tọạ lạc trên mặt đất, như là chỗ ở của Ma Thần, khắc sâu đầy dấu vết năm tháng, thấu phát ra một khí tức bàng bạc uy nghiêm.

- Ngươi không phải nói trong Đại Nguyệt Pha không có sinh linh sao?

Long Mã lại hoài nghi hỏi nó.

- Dựa theo tình hình ta biết đích xác không có. Nhưng, trước mắt phát sinh biến hóa hiển nhiên có chút quỷ dị. Ta nghĩ tới một ít truyền thuyết.

Cửu Vĩ Ngạc Long thần sắc biến đổi không ngừng.

- Truyền thuyết? Ngươi đừng nói với ta là có liên quan với thời đại thần thoại.

Long Mã lườm nó nói.

- Không sai! Chính là có liên quan với chỗ này!

Cửu Vĩ Ngạc Long lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

- Vậy ngươi nói nghe một chút!

Diệp Phàm ý bảo nó nói ra chi tiết. Đại Nguyệt Pha là một địa phương kỳ dị, ẩn chứa bí mật xa xưa của viên cổ tinh này, chính là có một vài bí tân.

- Tương truyền từ cổ xưa, mỗi cách mấy chục vạn năm, khi nơi táng Thần Quỷ xuất hiện khe nứt, thì sẽ xuất hiện cảnh vật dị thường và cổ bảo to lớn.

Cửu Vĩ Ngạc Long nói ra một ít lời truyền ngôn nó biết.

Đây là một vùng đất bị lăng quên, có lịch sử rất cổ xưa, ngày thường vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ sương mù xám và tĩnh mịch, ngoài ra không có gì khác.

Chỉ có vào niên đại đặc thù mới sẽ xuất hiện dị cảnh, hiển hóa các loại cổ tích ở tiền thái cổ, từng có lời đồn đãi: ở thời đại thần thoại nơi này từng có chuyện xưa huy hoàng, không khó để người ta liên tưởng.

Địa phương này là nơi mai táng, chôn xuống hết thảy thời đại thần thoại tiền thái cổ!

Thế nhưng có người tin rằng, trong nơi mai táng Thần Quỷ đáng sợ này, vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, có bí mật gì đó không muốn người biết. Nếu có người xông vào, có lẽ có thể thu được một số vật gì đó, nói không chừng chính là một hồi may mắn lớn.

- Một vùng đất cổ xưa bị phủ đầy bụi!

Diệp Phàm tự nói, hắn nghĩ tới rất nhiều.

Ở chỗ sâu trong vũ trụ có Thánh linh sắp chỉ huy thiên quân vạn mã đến tấn công cổ lộ Nhân tộc, đã có một hai chỗ Thánh thành bị phá tan, đồng thời đánh đứt đoạn cổ lộ.

Không có chiến tranh vô duyên vô cớ, không phải vì cừu hận thì chính là vì ích lợi, muốn mưu đồ một số thứ gì đó.

Lúc này nhìn thấy một con Thạch lang tới đây dò đường, Diệp Phàm có lý do tin rằng, sự tình càng ngày càng phức tạp, Thánh linh tấn công cổ lộ Nhân tộc với ý đồ không nhỏ.

Thời đại thần thoại đã qua rất lâu, địa phương bị quên lăng cũng rất nhiều, địa phương này có lẽ là một trong những mục tiêu của Thánh linh, mà không phải duy nhất. Nghĩ đến trên cổ lộ, địa phương giống nơi đây có lẽ cũng không ít.

- Thánh linh muốn tìm kiếm thứ gì?

Diệp Phàm tự nói.

Cửu Vĩ Ngạc Long kiến thức không ít, bởi vì viên cổ tinh này kế thừa phi phàm, thủy chung thích hợp tu đạo, chưa từng suy sụp... nó từ tiền bối Cổ Thánh nơi đó nghe được rất nhiều bí văn.

- Ta từng nghe nói, thời đại thần thoại trước thái cổ, có cổ thuật nghịch thiên gì đó có thể giúp Thánh linh thiếu sót trải qua sau này cố gắng đạt tới viên măn, đó là một thời kì có thể cận kề Thần linh.

Ở chỗ sâu trong vũ trụ xuất hiện Thánh linh, có phải hay không đang tìm những thứ này? Điều này làm cho người ta tinh ngộ và bất an.

- Là một cổ lộ thuộc về Nhân tộc, ta nghĩ thực lực của Nhân tộc tuyệt sẽ không yếu, hẳn là sớm có người dò ra được mục đích của Thánh linh rồi. Ngày nay chúng ta cũng quản không được nhiều như vậy, tốt hơn là cố gắng tăng lên thực lực là quan trọng hơn!

Bọn họ vừa ở trong bóng tối nói nhỏ, vừa giấu hành tung, vô thanh vô tức đi tới chỗ sâu trong Đại Nguyệt Pha.

cổ bảo thật lớn, vô cùng hùng vĩ như có như không truyền ra từng đợt tiếng gào rống như thanh âm của Thần Ma, cực kỳ khủng bố.

Nhưng mà, bọn họ vài lần đến gần, cổ bảo đều ảm đạm xuống, hóa thành hư ảnh, cũng không ổn định, không thể đi vào.

Con Thạch lang tới trước kia cũng cùng tình trạng như thế, nhiều lần thử xông vào cũng không hiệu quả.

- Nơi đó có một cánh cửa thật lớn!

Cổ bảo không nhìn thấy, chỉ thấy một cửa đá rất cao lớn đóng kín, đứng sừng sững trên mặt đất, cao tới mấy trăm trượng như là dựng nên chuyên dành riêng cho Thần Ma.

Ở phía sau cửa, không thấy có kiến trúc, nối tiếp nó chính là hư không, dường như có thể dựa vào cửa này để đi vào một thế giới khác.

- Ta hiểu rồi! Bất kể là cổ bảo vừa mới thấy, hay là đôi cánh cửa cực lớn này đều là lối vào, thông qua đó có thể đi vào chỗ mai táng Thần Quỷ.

Cửu Vĩ Ngạc Long chợt bừng tinh nói.

- Các ngươi nhìn xem: nơi đó có một pháp trận, có Thánh thú đang tiếp ứng hắn!

Long Mã nói.

Ở trước cánh cửa thật lớn kia, bày ra tầng tầng đạo văn lóe ra điểm điểm lưu quang, như là một sóng nước trong vắt liên tiếp vỗ vào cánh cửa cực lớn.

Đó là một con chồn hoang đang chuyên chú thủ hộ trận này. Trước mặt nó có một Tế đàn đá, phía trên đặt một quả trứng phát ra kim quang rực rỡ.

- Ấu tử của Bá vương long!

Đám người Diệp Phàm biến sắc, lập tức biết được lai lịch của trứng rồng màu vàng.

Một con chồn hoang thủ hộ một tòa Tế Đàn đá, mặt trên đặt một quả trứng màu vàng, đối mặt với đôi cánh cửa đá thật lớn như vậy, xem ra vô cùng quỷ dị.

Con chồn hoang này rất cường đại, là một con Thánh thú, huyết khí nội liễm, nhưng cái loại khí tức đáng sợ của nó vẫn có thể bị mọi người cảm ứng được, hơn nữa tại nơi cô quạnh này, nó cũng không cần phải che giấu tu vi.

Thạch lang chạy tới đây, chồn hoang lập tức nghênh đón, rồi dùng thần thức truyền âm trao đối với nhau một hồi.

Hiển nhiên, hậu đại của Đà Lan Thánh thú vương cùng Bá Vương Long cấp Đại Thánh ở đây, là do cường giả trên cổ tinh này cấu kết cùng Thánh linh Vực ngoại thực hiện. Trộm lấy đi để dùng cho việc này.

- Cái trứng này không đơn giản, ngay cả trên vỏ trứng đều có từng đợt từng đợt thần văn, đó rõ ràng là ấn ký của Đại Thánh.

Long Mã khiếp sợ nói.

Mặc dù là Thánh thú, hậu đại của họ dù khác thường cực kỳ cường đại, cũng không có khả năng khi còn ở trong trứng mà lại có thần văn như vậy, chỉ có trong quá trình lớn lên trường thành, dần dần đến gần Thánh thú mới như thế.

Cửu Vĩ Ngạc Long run run nói:

- Mấy năm trước, thống trị giả viên cổ tinh này là vị Bá Long quân chủ cấp Đại Thánh tọa hóa, nghe nói trước khi chết thi triển thần thông nghịch thiên, truyền lại hết đạo quả cả đời của mình, muốn thành toàn cho hậu đại.

- Quá nghịch thiên mà! Quả trứng này một khi ấp nở ra, Tiểu Bạo long xuất thế, tương lai sau này thành tựu không thể đo lường được!

Long Mã thở dài nói. Dùng đạo hạnh cả đời của một vị Đại Thánh làm bồi dưỡng, điều này tuyệt đối là tư tưởng nghịch thiên.

- Chỉ sợ cũng chính vì vậy, quả trứng này mới bị trộm đi, chuyển đến đây!

Diệp Phàm nói.

Chồn hoang lẩm nhẩm đọc chú ngữ trong miệng, Tế Đàn bằng đá phát sáng, quả trứng màu vàng lập tức phát ra hào quang vạn trượng, rực rỡ chói mắt, tràn ra thần hà màu vàng như là gợn sóng.

Tầng tầng lớp lớp đạo văn đan vào nhau, cả tòa pháp trận sống lại, nối tiếp nhau chiếu vào hướng đôi cánh cửa đá thật lớn kia, nơi đó phát ra từng tràng tiếng động ầm ĩ.

Cánh cửa đá nơi mai táng Thần Quỷ rung chuyển kịch liệt, phát ra từng tràng từng tràng tiếng ma sát, một lực lượng thật lớn đẩy mạnh làm cho nó chậm rãi di chuyển, xuất hiện một khe hờ.

- Bọn chúng muốn mở ra nơi mai táng thời đại thần thoại!

Diệp Phàm biến sắc, nơi này tuyệt đối là một di tích quên lãng đáng sợ.

Hắn chiếm cứ lợi thế địa thế, ra ý bảo Long Mã cùng Cửu Vĩ Ngạc Long phân tán ra, chuẩn bị ngăn chặn đường lui của thạch lang và chồn hoang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.5 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status