Giang Bắc nữ phỉ (Nữ tặc Giang Bắc)

Quyển 3 - Chương 171: Nhục nhã vô cùng


Tiết Thịnh Anh giữa viện không nghe trong phòng trả lời liền đưa mắt nhìn tâm phúc bên cạnh. Tâm phúc kia cẩn thận tiến đến ngoài cửa sổ, nghiêng đầu nghe ngóng kĩ càng rồi lại chọc hai ngón tay nhòm trộm vào trong một phen, quay lại nén cười bẩm với Tiết Thịnh Anh: “Ở trong, đều ở trong cả. Trịnh tướng quân thật nóng nảy, còn làm ngựa cho mỹ nhân cưỡi!”.

Tiết Thịnh Anh nghe thấy thế cười ha hả, cố tình nói rống lên: “Trịnh tướng quân, cho dù Tạ cô nương là tuyệt thế mỹ nhân, huynh cũng nên kiềm chế một chút, đừng để tổn hại sức khỏe!”.

Thần Niên vốn đang xem kịch đến là buồn cười, nghe thấy từ “Tạ cô nương” lại sững người, tức thì hiểu ra âm mưu của Hạ Trạch và Tiết Thịnh Anh. Hai người bọn chúng muốn dùng một “Tạ Thần Niên” giả để ly gián Trịnh Luân và Phong Quân Dương.

Nền móng của Tiết Thịnh Anh ở Thanh Châu dần ổn định, uy hiếp của Trương Hoài Mân cũng không còn nữa, hắn đã bắt đầu không muốn làm con rối của Phong Quân Dương nữa rồi. Trịnh Luân là đại tướng đắc lực nhất dưới tay hắn, cũng là người của Phong Quân Dương, hắn làm sao có thể cam tâm. Thế nên, bước đầu tiên Tiết Thịnh Anh phải làm chính là khiến Trịnh Luân và Phong Quân Dương lục đục.

Khó trách Hạ Trạch lại gióng trống khua chiêng tìm nàng trong thành Thanh Châu, hóa ra tính toán như vậy. Có thể bắt được nàng tất nhiên là tốt nhất, nhưng không thể bắt được cũng không sao, chỉ cần tìm một người gần giống nàng là ổn, Trịnh Luân đang say rượu lại cộng thêm thuốc, dưới hai tầng tác dụng như vậy, chưa chắc có thể phân biệt được rõ ràng.

Chờ sau khi sự việc xong xuôi, diệt trừ cô gái kia, chỉ cần thoái thác Tạ Thần Niên đã chạy mất, đến lúc đó nàng có trăm miệng cũng không thể biện bạch. Mà Trịnh Luân cũng chắc chắn một khi việc này xảy ra, Phong Quân Dương tất không thể dung thứ hắn, không còn đường nào để đi, hắn chỉ còn cách nhờ vả Tiết Thịnh Anh.

Ý niệm lóe lên trong đầu rất nhanh, nghĩ chắc cũng chỉ hơn một cái chớp mắt, chợt nghe Tiết Thịnh Anh giữa sân lại to tiếng cười cợt: “Trịnh tướng quân, Tạ cô nương chính là người Vân Tây vương nhớ mãi không quên, tất nhiên phải có chỗ hơn người, ta trăm đắng nghìn cay tìm cho huynh, để huynh nếm thử hương vị đó, huynh đừng quên việc tốt của ta đấy”.

Lời lẽ của hắn càng lúc càng khó chịu, không biết là nói cho “Trịnh Luân” ở trong phòng nghe hay nói cho tai mắt của Phong Quân Dương trong phủ nghe. Thần Niên nghe mà lửa giận phừng phừng, hận không thể đi xuống một đao róc thịt tên Tiết Thịnh Anh vong ơn bội nghĩa này. Nàng rướn người lên, rồi lại gắng gượng nhẫn nhịn, chỉ kiên nhẫn chờ xem sau khi Tiết Thịnh Anh phát hiện người trong phòng biến thành Hạ Trạch sẽ có dáng vẻ như thế nào.

Trong phòng vẫn một mực không có động tĩnh gì, Tiết Thịnh Anh chờ mãi cũng thấy hơi mất kiên nhẫn, lại chợt nghe phía xa có người hoảng sợ hô lên: “Thích khách, bắt lấy thích khách!”.

Ai nấy trong viện đều cả kinh, sau khi kịp phản ứng liền vội vàng bảo vệ Tiết Thịnh Anh vào giữa. Tiết Thịnh Anh trấn tĩnh tinh thần, vừa mới sai tùy tùng vào trong phòng đưa “Trịnh Luân” ra, ngoài cửa viện đã có rất nhiều người xông vào. Đi đầu là Khâu Tam, phía còn sau có rất nhiều tướng lĩnh Thanh Châu đều mạng vẻ mặt căng thẳng, cuống quýt hỏi Tiết Thịnh Anh: “Tướng quân vẫn bình yên chứ?”.

Tiết Thịnh Anh còn chưa trả lời, Khâu Tam đã thân thiết kêu lên: “Sao tướng quân lại đến đây? Trong phủ có thích khách, chúng tôi không tìm thấy ngài đều rất sợ hãi!”.

Tiết Thịnh Anh giờ đã bình tĩnh lại, thấy bao nhiêu người đều ở đây, thầm nghĩ chi bằng làm lớn chuyện, cũng khiến cho Trịnh Luân không còn đường lui, nghe vậy liền cười nói: “Không sao đâu, trong phủ bắt được một nữ thích khách nhốt ở đây, ai ngờ Trịnh tướng quân uống rượu vào lại háo sắc tới nỗi gan lớn tày trời, dắt nữ thích khách đi làm chuyện tốt rồi!”.

Mọi người nghe mà sượng trân cả mặt, Tiết Thịnh Anh lại không nhịn được cười ha hả, tiếng cười còn chưa dứt, đã có một người dẫn theo thân binh từ bên ngoài đi nhanh tới, sang sảng hỏi: “Tướng quân! Ngài không sao chứ?”.

Tiết Thịnh Anh nghe tiếng cứng đờ cả người, nhìn theo giọng nói đó, chỉ liếc mắt một cái đã choáng váng. Người kia cao lớn oai hùng, nổi bật bất phàm, không phải ai khác mà chính là Trịnh Luân đáng ra đang làm chuyện cá nước thân mật ở trong phòng.

Tiết Thịnh Anh nhất thời kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời, chỉ ngạc nhiên nhìn Trịnh Luân rồi lại quay đầu nhìn lại nhìn vào trong phòng. Đúng lúc này, trong phòng vọng ra tiếng thét kinh hãi, chợt nghe tùy tùng trước đó đi vào thất kinh hét lên ở trong: “Hạ tướng quân? Hạ tướng quân?”.

Mọi người còn đang trố mắt, Trịnh Luân đã đẩy tất cả sang hai bên, dẫn thân binh đi đầu vào trong phòng. Khâu Tam cũng bước lên phía trước nói với Tiết Thịnh Anh: “Tướng quân, sao bên trong lại là Hạ tướng quân? Chúng ta mau vào xem sao!”. Nói xong không khỏi phân bua mà đẩy Tiết Thịnh Anh vào phòng. Tất cả vừa hiếu kì vừa kinh ngạc, thấy Tiết Thịnh Anh đi trước liền lũ lượt kéo nhau đi vào, đến khi thấy rõ tình hình bên trong phòng, bất giác nhất tề hít một hơi đầy sợ hãi.

Thân binh của Trịnh Luân đã đốt nến trong phòng lên, chiếu sáng khắp cả căn phòng, chỉ thấy Hạ Trạch người trần như nhộng nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, giống như đã chết, không hề nhúc nhích. Cuối giường có một cô gái co quắp người, nhưng lại đang ôm lấy chăn mà run rẩy.

Trịnh Luân lại có phản ứng trước, đôi bước tiến lên giật chiếc chăn đắp trên người Hạ Trạch ra, sau đó lại nhìn cô gái trên giường, bất ngờ rút bội đao bên hông ra đâm cô gái kia.

Đến khi Tiết Thịnh Anh có phản ứng thì đã không kịp quát bảo dừng lại.

Trịnh Luân một đao giết cô ta, lại thử dò hơi thở của Hạ Trạch, ngoảnh đầu lại nhìn Tiết Thịnh Anh, trầm giọng nói: “Người còn sống, gọi đại phu nhanh lên”.

Khâu Tam cũng vội tiến lên ngó nghiêng, vừa mừng vừa sợ kêu lên: “Tướng quân, Hạ tướng quân vẫn còn thở! Có lẽ bị tiện nhân kia làm dữ dội quá nên hư thoát dương khí rồi!”.

Ai ai cũng biết Khâu Tam một chữ bẻ đôi cũng không biết, nghe y rêu rao như vậy lại chẳng thấy bất ngờ, nhưng có mấy tướng lĩnh Thanh Châu không nhịn được cười, suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Người trong phòng đột nhiên biến thành Hạ Trạch khiến Tiết Thịnh Anh thấy nghi ngờ khó hiểu trong lòng, lại thấy tình cảnh loạn thành thế này, càng thêm bừng bừng nộ khí, tức giận quát mắng: “Đừng có nói bậy!”.

Khâu Tam đực mặt ra, rồi lại làm ra vẻ vỡ lẽ ra, không nói hai lời đưa tay tự vả mình một cái, ngay lập tức sửa lời: “Thuộc hạ nói sai, là Hạ tướng quân bị ả đàn bà kia dụ dỗ, nhất thời không giữ được mình nên mới hư thoát dương khí!”.

Vừa nói xong, có người không nín cười nổi nữa, cười phì một tiếng, ngay cả Trịnh Luân, khóe miệng vẫn luôn cứng đờ cũng hơi cong lên.

Khâu Tam thấy thế, ý thức được mình lại nói sai tiếp, vội tát cho mình thêm hai cái vang rền nữa, mở mồm muốn nói tiếp, Tiết Thịnh Anh sợ y lại nói ra chuyện cười gì đó, vội đen mặt quát: “Ngươi câm miệng!”.

Khâu Tam vội ngậm chặt miệng, cúi xuống lẩn ra sau đám người.

Trong phòng vừa mới có người chết, máu me đầy giường, đương nhiên là không thể dùng nữa, mọi người vội ba chân bốn cẳng khiêng Hạ Trạch sang chỗ khác. Tùy tùng của Hạ Trạch phát hiện Hạ Trạch bỗng biến mất, cũng một mực tìm kiếm, nghe được tin vội chạy đến đây, thấy dáng vẻ nửa sống nửa chết kia của tướng quân nhà mình, nhất thời vừa kinh vừa sợ, chỉ bám lấy đại phu hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng thuốc mê của Triêu Dương Tử, há đại phu thông thường có thể tìm được ra? Đại phu nọ khám hồi lâu không khám ra được Hạ Trạch suy cho cùng là mắc bệnh gì, vừa hỏi được là hắn mới làm chuyện phòng the với đàn bà, liền bịa chuyện nói: “Đây là hư thoát dương khí, đi uống một bát canh sâm mau lên, cho uống hết là cứu được mạng”.

Tiết Thịnh Anh quả thực sợ Hạ Trạch chết ở đây, nhất thời chẳng sức đâu nghĩ nhiều, vội sai người đi nấu canh sâm.

Khâu Tam bên cạnh không nhịn được nhỏ giọng thì thầm: “Tiểu nhân nói là hư thoát dương khí rồi mà tướng quân còn không tin. Trước kia tiểu nhân từng ở kỹ viện, rất nhiều lần gặp bệnh trạng như thế này, hiện mà đi sắc thuốc thì không kịp đâu”.

Tiết Thịnh Anh đã loạn hết cả óc, vội hỏi y: “Vậy phải làm sao?”.

Khâu Tam cười khì khì hai tiếng, đáp: “Tiểu nhân cũng chỉ nghe nói thôi, cô nương trong lầu xanh gặp phải khách nhân như vậy sẽ dùng cây trâm đâm vào phần đáy chậu(*), đau một cái là sẽ từ từ tỉnh lại.

(*) Vùng giữa hậu môn và bộ phận sinh dục.

Vừa mới nói xong, Hạ Trach lại đột ngột mở mắt ra. Thì ra thần trí gã luôn tỉnh táo, nhưng khốn nỗi cơ thể lại bị khống chế. Trước đó bị cô gái kia cưỡng ép, gã đã cảm thấy nhục nhã vô cùng, sau đó trong phòng lại bị bao nhiêu người tràn vào, vì quá giận dữ và xấu hổ đành phải làm bộ như hôn mê bất tỉnh. Không ngờ Khâu Tam lại ra chủ ý như thế khiến gã không thể giả vờ tiếp được nữa, đành phải mở mắt.

Gã vừa mở mắt, mọi người đều vây lấy. Thấy Hạ Trạch vẫn không tài nào lên tiếng, Khâu Tam vội đứng đằng sau gào ầm lên: “Tìm cây trâm đến đây nhanh lên, cứu người quan trọng”.

Vẫn nhờ một kẻ tâm phúc của Hạ Trạch nhận ra ánh mắt của Hạ Trạch không ổn, vội vươn tay ngăn cản người bên cạnh, quỳ gối trước giường Hạ Trạch, nhỏ giọng hỏi: “Tướng quân, chẳng lẽ là trúng độc ư?”.

Hạ Trạch vội trợn trừng hai mắt. Tâm phúc kia tới bắt mạch Hạ Trạch, phát nội lực dò một vòng dọc theo kinh mạch gã, không phát hiện ra một chút dấu hiệu trúng độc nào. Có điều tâm phúc này đã được Hạ Trạch coi trọng, tất có vài phần tâm cơ, liên hệ từ đầu đến cuối việc này bèn đoán ra được tướng quân nhà mình bị kẻ khác hãm hại, cố tình muốn làm gã xấu mặt.

Tâm phúc kia vội đứng dậy, mời đám người Tiết Thịnh Anh ra ngoài, lại gọi các đồng môn lại lau người cho Hạ Trạch, tìm một lương y khác chẩn bệnh.

Tiết Thịnh Anh vừa ra đến bên ngoài, tỉnh táo nghĩ lại càng cảm thấy việc này có điều kì quặc, đi tìm Trịnh Luân một lần nữa nhưng đã không thấy bóng dáng hắn trong đám đông từ lâu rồi. Tiết Thịnh Anh nhìn một vòng, sầm mặt hỏi: “Trịnh tướng quân đâu?”.

Khâu Tam nghe thế bước lên phía trước, cung kính đáp: “Trịnh tướng quân nói thích khách ban nãy thật kì lạ, ngài ấy đi điều tra rồi”.

Hóa ra sau khi đại phu đến đây, Trịnh Luân đã thừa dịp hỗn loạn đi rồi, giờ phút này lại nhớ ra căn nhà trước đó. Hắn tách khỏi thân binh bên cạnh, một mình nhảy lên nóc nhà, quả nhiên Thần Niên đã đi từ lâu, trên mái ngói lưu lại vài vết máu. Trịnh Luân vô thức sờ sờ vết thương trên chân, đứng trên nóc nhà một lát rồi nhảy xuống, nhưng cũng không quay về viện của mình mà dẫn theo các thân binh, lập tức ra khỏi thành trở về đại doanh trong quân.

Tiết Thịnh Anh biết Trịnh Luân suốt đêm ra khỏi thành trở về trong quân, sắc mặt lập tức trắng bệch, hoảng hốt muốn tìm Hạ Trạch hỏi ý kiến. Ai ngờ Hạ Trạch vẫn không thể nhúc nhích, miệng cũng không nói được. Tiết Thịnh Anh sốt ruột đến độ đi vòng vòng trong phòng, rầu rĩ nói: “Tên Hạ Thập Nhị ra cái chủ ý thối nát gì thế không biết! Kết quả Trịnh Luân chẳng những không bị bắt mà còn làm hắn chạy mất! Giờ phải làm thế nào mới được? Trịnh Luân sẽ không làm phản chứ?”.

Lý Sùng bên cạnh chính là lão tướng tâm phúc bên cạnh Tiết Thịnh Anh, nghe vậy khổ tâm khuyên nhủ: “Trịnh Luân không dám, nhưng ngài thật sự không nên nghe Hạ Trạch xúi giục, làm việc ngày hôm nay. Ngài thử nghĩ xem, nếu thực sự làm ra việc này, Trịnh Luân liệu có trung thành quy thuận không hay là vẫn phải thuyết phục, mà phía Vân Tây vương thì ngài đã hoàn toàn đắc tội rồi! Đừng nói không thể lấy muội muội của Vân Tây vương, chỉ sợ Vân Tây vương còn đích thân dẫn quân đánh tới đây. Đến lúc đó hai nhà Tiết, Phong tương tranh, Hạ Trạch sẽ là ngư ông đắc lợi đó”.

Tiết Thịnh Anh nghe mà mồ hôi lạnh đầm đìa, nghĩ lại thấy sợ hãi khôn nguôi, vội hỏi Lý Sùng: “Hiện phải làm thế nào cho phải?”.

Lý Sùng nghĩ ngợi, đoạn đáp: “Việc tối nay thành thế này thật ra lại may cho tướng quân. Theo thuộc hạ thấy, chi bằng tương kế tựu kế, chỉ nói Hạ tướng quân say rượu, nhầm nữ thích khách thành cơ thiếp, trong lúc hành phòng thì bị thương. Về phần Trịnh Luân thì đừng đề cập đến. Đồng thời, thuộc hạ tự mình đi tìm Trịnh Luân, giải thích với hắn tất cả việc tối nay đều do Hạ Trạch bố trí, tướng quân ngài cũng chỉ trúng gian kế của Hạ Trạch”.

Tiết Thịnh Anh nghe vậy vội gật đầu, thúc giục: “Ngươi đi đi, đi nhanh lên!”.

Thấy tướng quân nhà mình chẳng có tài cán gì thế này, Lý Sùng không khỏi âm thầm thở dài, lại dặn dò: “Còn một việc nữa, tướng quân phải nhớ kĩ. Việc Hạ Trạch nói muốn ba nhà liên hợp nhằm tiêu diệt Tụ Nghĩa trại, tướng quân đừng mắc mưu Hạ Trạch nữa. Ngài nghĩ xem Tạ Thần Niên là gì của Vân Tây vương? Trước kia đến Thanh Châu đàm phán hòa giải, thời gian gấp gáp như thế mà nửa đường Vân Tây vương vẫn rẽ vào đó chỉ để gặp mặt cô ta một lần. Hiên Vân Tây vương chiếm cứ Thịnh Đô, mượn danh thiên tử ra lệnh cho chư hầu, cả Giang Nam đều đã nằm trong túi hắn, chúng ta trêu chọc hắn làm gì? Chưa nói đến ngài và muội muội hắn có hôn ước, chịu sự nâng đỡ của hắn, sao có thể tự chặt đứt đường lui của mình chứ!”.

Tiết Thịnh Anh cũng vừa hối hận vô cùng, vừa thấy không cam lòng, thở dài: “Ta cũng nào muốn bị người khống chế, chỉ là một phút hồ đồ nên mới làm theo hạ sách này. Thôi đi thôi đi, ngươi đi tìm Trịnh Luân nhanh lên, nghĩ cách vỗ về hắn, đừng để việc này lọt đến tai Vân Tây vương”.

Lý Sùng lại nói: “Ngài còn phải đề phòng phía nhị công tử nữa, y và Hạ Trạch qua lại thân thiết, hai nhà này sợ là đã có giao ước, ngài chớ mắc mưu y”.

Tiết Thịnh Anh lại đồng ý tiếp, Lý Sùng mới dẫn người ra khỏi thành đuổi theo Trịnh Luân. Có điều, Lý Sùng lại đoán sai tâm tư của Tiết Thịnh Hiển, tuy y và Hạ Trạch qua lại thân thiết, song lại không đồng lòng với Hạ Trạch.

Tiết Thịnh Hiển chưa bao giờ gặp Thần Niên, khi mới gặp vô cùng lắp bắp kinh hãi, nửa buổi mới trấn tĩnh lại, hỏi dò: “Tạ cô nương?”.

“Tạ Thần Niên”. Thần Niên gật đầu, nói tiếp: “Tiết nhị công tử thông minh hơn lệnh huynh rất nhiều”.

Tiết Thịnh Hiển tuy là con trai do vợ cả sinh ra nhưng lại xếp hàng thứ hai, nhỏ hơn con trai do thiếp sinh ra là Tiết Thịnh Anh một tuổi. Đây luôn là việc đáng hận trong lòng y, nghe Thần Niên xưng hô như vậy, lòng Tiết Thịnh Hiển có chút không vui, nhưng y là người tâm tư thâm sâu, bởi vậy ngoài mặt không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Gia huynh dũng cảm”.

Thần Niên kì thật cũng cố tình thử y nên mới cố ý gọi y là Tiết nhị công tử, không ngờ y lại trả lời như thế, bất giác bật cười, nói: “Tiết tướng quân thật sự mắng người mà không phun lời thô tục”.

Tiết Thịnh Hiển thản nhiên mỉm cười, nói: “Tạ cô nương hiểu lầm rồi”.

Thần Niên không muốn đôi co chuyện này với y, chuyển chủ đề hỏi: “Vừa rồi ở ngoài náo nhiệt như vậy, sao Tiết tướng quân không ra ngoài xem cảnh tượng sôi nổi?”.

Tiết Thịnh Hiển trước đó hiển nhiên cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, còn âm thầm phái người đi tìm hiểu tin tức, song cô gái trước mắt lại có thể không kinh động bất cứ ai lẻn vào phòng y giữa trùng trùng điệp điệp thủ vệ, làm y không thể không e dè hết sức, bởi vậy nghe thế chỉ nói: “Từ nhỏ mẫu thân đã dạy ta, không nên nghe thì đừng nghe, không nên xem thì đừng xem”.

Thần Niên cười, không đưa lời bình luận, lại nói: “Tiết tướng quân, ta là người không thích vòng vo, ta từ Ký Châu đuổi theo ngài đến tận đây là có việc quan trọng muốn thương lượng với ngài”.

Tiết Thịnh Hiển không biết nàng đuổi theo từ Ký Châu đến, có phần kinh ngạc, không khỏi liếc nhìn nàng một cái, nói: “ Mời Tạ cô nương nói”.

Tuy có biến số Thôi Tập nhưng Thần Niên vẫn nói ra kế hoạch Tụ Nghĩa trại muốn đoạt Nghi Bình đã định từ trước với Tiết Thịnh Hiển, cười hỏi Tiết Thịnh Hiển: “Tiết tướng quân, ngài nói thế có được không?”.

Tất cả những lời nàng nói đều lường trúng những suy nghĩ của Tiết Thịnh Hiển, Tiết Thịnh Hiển trong lòng kinh ngạc chưa yên, một lúc sau, hỏi Thần Niên: “Nếu ta nuôi hổ gây họa thì làm thế nào?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status