Gió ấm không bằng anh thâm tình

Chương 1484



Phong Lăng đứng dậy, tính toán thời gian, quả thực cũng đến lúc rồi.

“Ừ.”

Không ngờ rằng người đàn ông mình cứu lại có lai lịch phức tạp như vậy, ngay cả máy bay trực thăng cũng có, hơn nữa, những người tới trông dáng vẻ nai nịt gọn gàng chỉ chờ xuất phát, hẳn là được huấn luyện nghiêm khắc. Họ không hề có suy nghĩ muốn làm hại và không tôn trọng người ở đây, chỉ nói đến đây tìm người, với lại còn nói tên của Phong Lăng, Lệ Nam Hành, còn cả A K.

Gần đây, tên của ba người này đang được lan truyền trong nông trường Gorjing, dẫu sao cũng là ba người ngoại lai, mọi người thường sẽ lặng lẽ bàn luận, đột nhiên nghe thấy tên của ba người này, cũng biết họ thật sự đến đón người.

Nhưng người Isarel vốn có nỗi sợ hãi đối với máy bay trực thăng, cho dù biết mục đích đến của đối phương, nhưng vẫn rất đề phòng, không ít người đến canh giữ ở cổng vào nông trường, nhìn chằm chằm những người kia.

“Rốt cuộc các người là ai?” Calli thấy Phong Lăng luôn bình tĩnh, ánh mắt lướt qua người cô nhìn về phía người đàn ông vẫn đang ngủ say trêи giường: “Anh ấy là ai?”

“Anh ấy là Lệ Nam Hành.” Phong Lăng không giải thích nhiều.

Thấy Phong Lăng dường như không hề muốn nói ra thân phận của họ, mắt Calli đỏ lên: “Cho nên bây giờ các người phải đi rồi đúng không?”

Mặc dù bây giờ Phong Lăng muốn tranh thủ thời gian, nhanh chóng bảo bọn họ đưa Lệ Nam Hành về Mỹ, tìm bệnh viện tốt nhất để điều trị, nhưng cô nhìn Calli một cái, ngẫm nghĩ, vẫn nói: “Cô Calli, tôi rất cảm ơn ân cứu mạng của cô, cũng cảm ơn mọi người ở nông trường Gorjing này đã bao dung chúng tôi. Nếu như có yêu cầu gì thì các cô có thể đưa ra trước khi chúng tôi rời đi, hoặc sau khi chúng tôi quay về, sẽ dựa theo yêu cầu của các cô, đưa tới cho các cô, hoặc…”

Calli ngơ ngác nhìn cô rất lâu, không biết nghĩ đến điều gì, một lát sau đợi đến khi bác sĩ Mona đi ra rồi cô mới nói một câu: “Mọi người ở chỗ tôi, không muốn bị chiến tranh ảnh hưởng nữa nên chỉ có thể trốn ở đây, họ không dám đi đâu hết, cũng không dám đến Jerusalem, cho nên không thể rời đi.”

Nghe ra câu nói có hàm ý khác, Phong Lăng yên lặng nhìn cô, đợi cô nói tiếp.

“Ông nội tôi đã mất rồi, trước đó cha mẹ tôi gặp phải cuộc tập kϊƈɦ trêи đường đến Jerusalem buôn bán mà bỏ mạng. Tôi vẫn luôn sống với bà nội ở nông trường Gorjing, nhưng tôi biết lúc bà nội còn trẻ sống ở Trung Quốc, từ nhỏ tôi cũng đã nghe rất nhiều câu chuyện về Trung Quốc, tôi muốn nhân lúc bà nội vẫn còn có thể đi đường được, đi đến Trung Quốc với bà… Có thể không?”

Sự khách sáo lạnh nhạt trong mắt Phong Lăng dần bị sự ấm ấp thay thế: “Có thể.”

“Thật sự có thể sao?”

“Thật sự có thể.”

“Vậy tôi…”

“Nếu như hiện tại cô muốn đi, bây giờ chúng tôi có thể đưa các cô rời khỏi Isarel trước, sau đó lại phái người tới đưa hai người đến quê hương lúc bà Mạch còn trẻ.”

Đúng lúc này bà Mạch đi tới, đột nhiên nghe thấy lời của Phong Lăng, ánh mắt rơi trêи người cô và Calli, nhìn qua nhìn lại hồi lâu, dường như hơi xúc động: “Các cháu… đang nói gì thế…”

Calli hưng phấn vội vàng quay lại nói chuyện với bà nội cô, hai người thỉnh thoảng giao tiếp bằng tiếng Trung, thỉnh thoảng lại nói tiếng địa phương theo thói quen, chẳng qua từ giọng điệu cũng có thể nghe ra Calli thật sự rất vui vẻ, bà Mạch cũng xúc động và không dám tin.

Phong Lăng nghĩ, có lẽ người sống ở đất nước chiến tranh như thế này, muốn rời khỏi vùng đất này kỳ thực rất khó.

Đúng lúc cô đang nợ ân tình của bà Mạch và Calli, có thể có cách trả lại cho họ sự thỏa mãn lớn nhất, thì vẫn có thể xem như là chuyện tốt, hai bên đều sẽ không có tiếc nuối.



Sau khi bọn A Phong giải thích rõ ràng với những người ở nông trường Gorjing thì đã có thể đi vào. Đầu tiên là họ đến chỗ bác sĩ tìm A K, khi ấy A K vẫn chưa kịp phản ứng lại đã bị một đám anh em nhấc lên máy bay. Đến khi tỉnh táo lại A K xúc động đến đỏ cả mắt.

Sau đó họ chạy tới chỗ ở của Calli, khi đó cổng đang mở, Lệ Nam Hành cũng vừa tỉnh lại, chỉ là dường như vẫn chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì do cơ thể quá yếu ớt.

Phong Lăng nghe thấy tiếng bước chân đồng đều trong sân, quay người đi mở cửa. A Phong, Hàn Kình cùng một đám tinh nhuệ của căn cứ, đã đứng thành hai hàng trong sân, tất cả đều nhìn vào phía trong.

 

Nhìn thấy người mở cửa là Phong Lăng, A Phong và Hàn Kình đi thẳng đến trước cửa.

Phong Lăng lại chỉ đứng im ở cửa, không hề động đậy, nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt bình thản.

A Phong im lặng một lúc, sau đấy đột nhiên giơ tay lên làm một động tác tay đúng theo chuẩn mực trong căn cứ. Động tác ấy thể hiện lời xin lỗi, cảm ơn và tất cả cảm xúc của anh ta.

Bở vì cô không hề bỏ cuộc.

Cô thật sự đã tìm ra bọn họ.

Phong Lăng không nói gì, cô lùi lại phía sau một bước, nhường lối vào cho hai người bọn họ. Chỉ đến khi Hàn Kình và A Phong nhanh chân đi vào trong, khi đi qua Phong Lăng, cô nói kẽ: “Nhẹ nhàng chút, đừng làm anh ấy giật mình.”

Hàn Kình: “???”

A Phong: “???”

Câu nói này có phải lộn người rồi không? Đây chẳng phải là lời mà Lệ Nam Hành hay nói khi Phong Lăng ngủ sao?

Nhưng khi bước vào phòng và ngước mắt nhìn, thấy người đàn ông đang nằm trêи giường, hai người bất ngờ không nói nên lời.

Lệ Nam Hành gầy đến mức như biến thành một người hoàn toàn khác vậy. Cơ thể của anh từng to cao vạm vỡ là thế, bây giờ lại gầy gò mỏng manh. Cũng vì cơ thể không khỏe nên sắc mặt trắng bệch cả đi. Nếu không phải vì người đàn ông đang nằm trêи giường kia đoán được phần nào tình huống nên đã đanh mặt lại, thì sắc mặt dễ chịu lúc bình thường của anh có thể giống như một chàng thư sinh ốm yếu.

“Lão đại…” Hàn Kình bước nhanh về phía trước, định xem Lệ Nam Hành bị thương đến mức nào. Lệ Nam Hành giơ tay lên gạt tay Hàn Kình ra, anh ngước đôi mắt vô thần lên nhìn ngó xung quanh, không biết là đang tìm kiếm thứ gì. Nhận ra anh thật sự không nhìn thấy gì, A Phong và Hàn Kình vội đưa mắt nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2292 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status