Gió ấm không bằng anh thâm tình

Chương 1494



Phong Lăng liếc xéo anh một cái: “Đến lúc này rồi không không quên cá của anh.”

Lệ Nam Hành dựa lưng vào sofa rất thoải mái: “Ừm, có gà, có cá, có vợ, bây giờ xem như là khoảnh khắc mãn nguyện nhất của cả đời người rồi.”

Phong Lăng mặc kệ anh nịnh nọt, chỉ nói: “Mấy món vừa mới làm xong sắp nguội rồi. Tiểu Hứa cũng không ở lại ăn cùng, anh còn không ăn thì mình em ăn đấy nhé.”

Lệ Nam Hành ngồi ở sofa, giơ tay ra: “Anh không tìm được chỗ bàn ăn.”

Phong Lăng đi tới dìu anh đứng dậy. Khi người đàn ông được đỡ dậy, dường như anh còn ghé sát vào cổ Phong Lăng ngửi một lát.

Phong Lăng nhanh chóng dịch sang bên cạnh để tránh, nhìn anh mà chẳng hiểu gì: “Anh ngửi cái gì đấy?”

“Ngửi xem có mùi máu gà hay không.”

“… Em còn chưa giết. Đồ ăn hôm nay đã làm xong cả rồi, để mai hoặc ngày kia gì đó rồi tính.” Phong Lăng dìu anh đi tới bên cạnh bàn ăn rồi ngồi xuống, cầm bộ bát đũa đặt vào tay anh. Sau đấy cô đứng bên bàn ăn, nhìn anh mò mẫm trêи bàn, hỏi: “Có cần em đút cho ăn không?”

Mấy ngày Lệ Nam Hành ở bệnh viện, hầu như đều có người đút cho ăn, bởi vì anh không nhìn được, cho dù dùng loại bát đũa nào thì việc tìm đúng vị trí của nó cũng rất khó khăn.

Nhưng bây giờ mãi mới được ra viện, anh không muốn để người khác đút cho mình ăn nữa, anh không trả lời ngay lập tức mà thử đưa tay ra dùng đũa đụng thử vào cạnh mấy chiếc bát ở trước mặt.

Có lẽ Phong Lăng nhìn ra được suy nghĩ của anh, không đụng vào anh nữa mà nhanh chóng cẩn thận đẩy bát đĩa trêи bàn di chuyển tới những chỗ mà anh có thể dễ dàng chạm vào. Nếu như có hơi lệch, cô sẽ nhanh chóng đẩy sao cho thìa, đũa của anh rơi vào bên trong bát, có thể vừa vặn gắp được đồ ăn ở bên trong.

Lệ Nam Hành thử tự mình ăn một lúc, khóe miệng hơi cong lên: “Mùi vị rất tuyệt. Tay nghề của em đã tốt hơn hẳn so với hồi nướng thịt giun, luộc thịt chim ở trong rừng rồi đó. Sao? Hai năm qua không phải bận chuyện làm ăn của Phong thị sao, vẫn còn thời gian rèn luyện tay nghề nấu nướng hả?”

“Không luyện tập, cũng thật sự không có thời gian. Bây giờ các món mà em biết làm ít lắm, nhưng ít nhất không để bản thân bị chết đói.” Phong Lăng lại để ý lúc anh gắp thức ăn, nhẹ nhàng dịch chiếc bát trước mặt anh, vừa làm, vừa nói: “Khoảng thời gian ở Anh, còn cả lúc ở Phong thị nữa, em không quen có người chăm sóc ở cạnh, Tần Thư Khả cũng không chịu xuống bếp, em cũng quen dần với việc thi thoảng làm một vài món đơn giản để ăn. Có thể cũng tiến bộ đôi chút, nhưng cũng không được tính là tiến bộ rõ rệt.”

Lệ Nam Hành khẽ cười, lại giơ thìa ra, đặt nửa vời ở chỗ cạnh bát canh trước mặt: “Được rồi, không cần phối hợp dịch đồ đạc với anh nữa, cùng lắm thì lau mấy giọt canh bắn ra ngoài thôi, luyện vài lần là sẽ quen thôi. Em ngồi xuống ăn cùng anh luôn đi.”

Thật ra động tác dịch mấy chiếc bát, đĩa rất nhẹ, không ngờ anh vẫn nghe thấy được.

Nhìn hình động đưa đũa vào mâm gắp thức ăn một cách chính xác của anh, mặc dù vẫn còn chút lạ lẫm, gượng gạo, nhưng với khả năng thích ứng của Lệ Nam Hành, có lẽ chỉ khoảng vài ba ngày, khi anh ăn cơm đã có thể giống như người bình thường được rồi.

 

Sau bữa ăn, Phong Lăng rất chu đáo, đi gọt hoa quả, đều là những loại trái cây mềm như chuối, nho, sau khi cắt thành miếng nhỏ thì đặt chiếc đĩa vào tay Lệ Nam Hành.

Bây giờ, Lệ Nam Hành cứ “mong manh yếu đuối” đắp tấm thảm trêи chân, ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa, trong tay cầm một đĩa trái cây nhỏ, trêи đĩa còn có thêm một chiếc dĩa. Khi được nhét đĩa trái cây vào tay, anh khẽ mỉm cười, đến khi nghe thấy tiếng Phong Lăng quay người đi làm việc tiếp: “Em có chắc là mỗi ngày đều cứ tận tình chăm sóc anh được như này sao? Một vài ngày còn được, chứ anh cũng không biết cần phải tĩnh dưỡng bao lâu. Anh thấy, hay là tìm một cô giúp việc đến để phụ em, kiểu người sáng đến chiều về theo giờ cố định ấy.”

Phong Lăng không trả lời, cô đã vào phòng tắm làm mấy việc khác rồi.

Sau khi làm xong, cô mới trả lời anh: “Tạm thời không cần. Bây giờ, dựa vào liều lượng thuốc anh dùng và những động tác anh luyện tập mỗi ngày để phục hồi sức khỏe, em nghĩ chắc khoảng nửa năm là anh cũng khỏe lên nhiều rồi. Thể lực đã tốt lên trông thấy, chỉ cần hồi phục lại chức năng của các cơ quan trong cơ thể mà thôi. Chẳng phải là nằm liệt giường, không nhất thiết phải tìm người giúp việc.”

Lệ Nam Hành tìm hướng phát ra âm thanh của cô, hơi nghiêng đầu: “Em đang làm gì vậy?”

“Anh ăn chút trái cây đã. Mặc dù đã nhờ người đến dọn dẹp nhà, nhưng em sợ vẫn chưa sạch sẽ cho lắm. Dù sao chuyện anh ưa sạch sẽ ai ai cũng biết.” Phong Lăng nói rất bình thường: “Em khử trùng trong nhà tắm, một chút nữa sẽ xả nước tắm giúp anh.”

“Anh làm gì sạch sẽ đến mức đấy.” Lệ Nam Hành thở dài. Cũng vì anh không nhìn được, chỉ nghe thôi mà anh cũng biết từ khi quay về, Phong Lăng chưa ngơi tay lúc nào.

Anh giơ tay, vẫy vẫy về phía cô: “Lại đây.”

Phong Lăng không hiểu gì, đi tới: “Sao thế?”

“Lại gần đây.”

“…”

Phong Lăng lại tiến thêm một bước, khi đến gần chân của anh, đang muốn hỏi anh định làm gì, đột nhiên người đàn ông giơ tay ra, chuẩn xác tóm lấy cổ tay cô, bởi vì cô không đề phòng nên vừa kéo một cái, cả người đã lao về phía trước. Theo bản năng, cô sợ đè lên người anh khiến anh đau nên nhanh chóng giơ tay ra chống lên thành ghế sofa ở sau lưng. Cô cúi đầu, đôi môi của cô dường như chạm vào sống mũi thẳng tắp của anh.

Người đàn ông thừa dịp, cứ thế thoải mái dựa vào lưng ghế sofa, hơi ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt hưởng thụ bị “ép vào sofa”, hơi nhướng mày: “Em muốn làm gì?”

Phong Lăng cúi đầu, trừng mắt với anh ở khoảng cách rất gần: “Đáng ra là em phải hỏi anh muốn làm gì mới đúng.”

Người đàn ông cười nhẹ: “Anh gọi em lại đây để ngồi nghỉ một lát, em đè lên anh làm gì?”

“…” Phong Lăng nhìn anh, không nói nên lời. Nhưng đôi mắt bị băng một lớp gạc, thật sự khiến cô không nhìn được mắt anh, chỉ có thể im lặng mà lùi lại phía sau.

Ai ngờ, sau lưng bỗng bị siết chặt. Có lẽ toàn bộ sức lực tích góp được của người đàn ông đều dồn hết lên cánh tay kia, ôm chặt lấy cô. Lần này, Phong Lăng vừa cúi đầu, suýt chút nữa là mũi đụng vào xương quai xanh của Lệ Nam Hành. Cô vội vã nhích đầu mình lên cao một chút, đôi môi lướt qua động mạch của anh. Có thể cảm nhận được nhịp đập của động mạch ở dưới làn da ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2292 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status