Gió ấm không bằng anh thâm tình

Chương 911: Ngoại truyện (173)



Chẳng lẽ con không được oán trách hay sao? Em con đã chết bao nhiêu năm rồi, nhưng vì con bé, bao lâu nay, mẹ con luôn sầu não! Ở nhà thì không muốn ra khỏi cửa phòng, chỉ cần ra ngoài là lại quỳ lạy trước Bồ Tát!” Phong Minh Châu vừa nói vừa giơ tay xoa nắn cái trán hơi đau nhức vì rượu:

“Con thật sự chịu đủ rồi.”

“Chính vì cả nhà cứ lúc nào cũng nhắc đến một người đã không còn tồn tại từ lâu, nên nhà họ Lệ mới viện cái cớ này, thà cưới di vật của người đã mất chứ cũng không chịu cưới hỏi con! Con đã bị nhà họ Lệ làm mất cả thể diện, mà mọi người vẫn còn muốn truy điệu con bé đó ở đây sao” Phong Minh Châu chỉ vào tràng hạt phỉ thúy trong tay Tần Thu và mấy bộ quần áo sơ sinh cũ kỹ được bày trên chiếc bàn trước mặt: “Rốt cuộc mọi người còn định truy điệu em gái con như vậy đến lúc nào? Cả nhà chúng ta phải sống cả đời trong nỗi ám ảnh vì năm đó đã không cẩn thận để một đứa bé bị rơi xuống biển sao?”

Nghe thấy câu nói này của Phong Minh Châu, sắc mặt của bà cụ Phong trở nên vô cùng khó coi: “Con bé này...”

“Láo xược!” Ông cụ Phong nổi giận mắng: “Hôm nay là ngày sinh nhật lần thứ mười tám của em gái con, cũng tròn mười bảy năm ngày con bé chìm xuống đáy biển. Nếu con bé còn sống, hôm nay chính là lễ trưởng thành của con bé, cũng giống với lễ trưởng thành của con năm đó, chúng ta sẽ mở tiệc chiêu đãi khách khứa khắp nơi để cùng nhau chúc mừng, con được nở mày nở mặt thế nào thì con bé cũng sẽ được y như vậy. Dù gì thì cả hai đứa đều là cháu gái của nhà họ Phong, bây giờ con bé không còn nữa, chúng ta không thể truy điệu con bé ở nhà được sao? Chỉ là treo hai chiếc đèn lồng hình con thỏ màu trắng thôi mà con đã tức giận như vậy, có phải con muốn cả nhà chúng ta mất trí nhớ, quên sạch mọi chuyện về em gái con đi không?”

“Con thật sự muốn cả thế giới này có thể quên nó đi, như vậy, có lẽ sẽ không có chuyện buồn cười là Lệ Nam Hành đòi cưới di vật của đứa con gái thứ hai nhà họ Phong chúng ta nữa! Con mới chính là trò cười lớn nhất đây này!” Phong Minh Châu siết chặt nắm tay: “Mẹ, con cũng là con gái của mẹ, mẹ không thể đặt tất cả tâm tư lên một người đang sống là con sao? Mẹ cứ nhất định dành nhiều sức lực để tưởng nhớ một người đã mất nhiều năm như vậy à?”

“Hôm nay là ngày sinh nhật thứ mười tám của em gái con. Ngày này vào mười tám năm trước, lúc con bé vừa ra đời, cả nhà chúng ta đều rất vui vẻ. Lúc đó, con còn rất nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng cũng biết vây quanh bên giường, cười nói mình đã có em gái. Chúng ta chỉ muốn kỉ niệm ngày vui này, còn những chuyện khác thì để sau rồi nói đi.” Ông cụ Phong cau mày.

Phong Minh Châu đảo mắt nhìn về phía hai chiếc đèn lồng hình con thỏ màu trắng treo bên ngoài, sau đó trực tiếp cầm lấy túi xách, quay người bước nhanh lên lầu tựa như tất cả những người đang cúng bái cô con gái thứ hai của nhà họ Phong đều là những người điên.

“Cũng không thể trách Minh Châu vô cảm với em gái mình như vậy, lúc đó con bé còn chưa hiểu chuyện, ấn tượng về đứa em gái này cũng không sâu. Dù lời nói của Minh Châu đúng là có hơi quá đáng, nhưng chúng ta cũng không cần phải để bụng. Gần đây, con bé không vui vì bị nhà họ Lệ hủy hôn, cho con bé một chút thời gian là ổn thôi.” Vẻ mặt của bà cụ Phong hiền hòa, bà thở dài một hơi, nhỏ giọng nói.

Tần Thu vẫn luôn quỳ trước Bồ Tát nhám mát lại, nhiều năm nay, bà chưa từng giảm bớt tình thương dành cho Minh Châu, nhưng bả chỉ không dành toàn bộ tình yêu thương lên một mình con bé này thôi. Hàng ngày, thi thoảng nhớ đến con gái út, bà lại đau lòng, nên vào ngày này hàng năm, bà vẫn luôn cúng bái trong nhà, dẫu sao hôm nay cũng là sinh nhật của đứa nhỏ đáng thương đó.

Tuy nhiên, trong mát Minh Châu, nỗi nhớ nhung và sự áy náy của bà đối với cô con gái út lại là một thứ vô cùng đáng ghét.

Bà thở dài, nhìn những bộ quần áo nhỏ nhắn, cũ kỹ trước mặt, trái tỉm không kiềm được lại thấy chua xót.

Chợ đêm ở Los Angeles.

Việc mua đồ vẫn chưa kết thúc, tạm thời Phong Lăng không thể quay lại căn cứ. Khách sạn gần chợ đêm cũng không đắt, cô tìm một nơi yên tĩnh, rẻ tiền và có hoàn cảnh khá tốt để ở lại.





Buổi tối cô chưa ăn gì, chín giờ hơn là thấy đói, cô ra khỏi khách sạn, đi vào trong chợ đêm, nhìn những thứ được bày bán hai bên. Xem cái này rồi lại nhìn cái kia, nhưng mấy hôm nữa là đến buổi khảo sát quan trọng của căn cứ, cô không dám ăn linh tỉnh, sợ một khi bị đau bụng sẽ ảnh hưởng đến việc thể hiện vào hôm đó.

Vì vậy, Phong Lăng đành mua một chiếc bánh pizza nhỏ nhìn có vẻ không tệ để ăn.

Trong tiệm pizza có rất nhiều người, cũng không còn chỗ trống. Dù thời tiết tối nay khá lạnh, nhưng trời không có gió, Phong Lăng cầm hộp bánh pizza, ngồi ở một bậc thang bên đường ngay giữa chợ đêm. Phong Lăng lấy miếng bánh pizza ra cán mấy miếng, sau đó lại cầm chai nước suối uống vài ngụm, bỗng liếc thấy một tiệm bánh ngọt rất lớn ở không xa. Có rất nhiều bà mẹ trẻ dẫn con của họ đến đây mua những chiếc bánh ngọt to, nhỏ đủ màu, đủ mùi vị, trông vô cùng hạnh phúc.

Phong Lăng nhìn những chiếc bánh ngọt đủ mọi kiểu dáng trong tủ kính của tiệm bánh, vừa nhìn vừa nhai miếng bánh pizza trong miệng. Lúc cô đang định vươn tay cầm lấy chai nước suối bên cạnh thì phát hiện chỗ đó trống không, ngược lại cô sờ trúng một chiếc giày da đàn ông.

Phong Lăng khựng lại, quay phát lại, nhìn về phía chiếc giày mà tay mình đang sờ, sau đó mắt nhìn lên dọc theo chiếc quần dài màu đen của người đàn ông, đến khi nhìn rõ gương mặt nghiêm nghị của Lệ Nam Hành, cô lập tức cảm thấy lòng bàn tay mình nóng ran, sợ hãi rụt tay lại.





Lệ Nam Hành lạnh nhạt nhìn đám người qua lại xung quanh, sau đó liếc nhìn Phong Lãng đang ngồi trên thềm đá đầy bụi đất, miệng gặm miếng bánh pizza chay.

Ở vị trí Phong Lãng không nhìn thấy, khóe miệng trông có vẻ hờ hững, lạnh lùng của anh hơi nhướng lên. Lệ Nam Hành chậm rãi bước xuống bậc thang, cho đến khi đi xuống bậc thang thấp hơn vị trí ngồi của Phong Lăng, anh mới quay người lại, nhìn thẳng vào Phong Lăng đang ngồi ở đó: “Căn cứ bảo cậu đi mua đồ, không hề giới hạn chỉ phí. Xung quanh đầy các quán ăn, cậu ngồi đây gặm bánh pizza làm gì?”

Trên mặt Phong Lăng không có biểu cảm gì, cô đáp: “Tôi vốn không định ăn tối nhưng đột nhiên thấy đói bụng nên mới ra ngoài, ăn tạm chút gì đó, no bụng là được.”

Cô cũng không hỏi vì sao Lệ Nam Hành lại đột nhiên ra ngoài. Dẫu sao, anh cũng là lão đại, muốn ra thì ra, muốn vào thì vào, xuất quỷ nhập thần, không ai có thể quản lý được anh.

Cô càng không hỏi vì sao anh lại biết cô đang ở đây.

Xe do cô lái từ trong căn cứ ra ngoài đều được cài máy định vị GPS, mỗi thành viên đều biết hành trình của cô khi cô ra ngoài làm nhiệm vụ, chuyện này không hề kỳ lạ. Lúc những người khác ra ngoài làm nhiệm vụ, dù họ ngồi trên trực thăng hay ô tô thì đều có định vị GPS.

Lệ Nam Hành đút một tay vào túi quần, ngoảnh đầu nhìn lướt qua tiệm bánh ngọt ngay gần đây: “Vừa rồi cậu cứ nhìn bánh ngọt trong cửa tiệm đó mãi, chưa từng ăn thử à?”

“Ăn rồi! Vào ngày sinh nhật của mấy anh em trong căn cứ, thỉnh thoảng sẽ có người mua về, tôi cũng cùng ăn một ít.” Phong Lăng cúi đầu ăn bánh pizza, trong miệng có thức ăn, cô vừa ậm ờ vừa nhàn nhạt trả lời: “Cũng chỉ là loại mùi vị ngây ngấy của bơ thôi mà, không có gì đặc biệt cả.”

Lệ Nam Hành liếc nhìn cô: “Muốn ăn không?”

Bàn tay cầm miếng bánh pizza của Phong Lăng cứng lại, cô ngước mát lên nhìn Lệ Nam Hành, trong đôi mắt của người đàn ông đứng ở bậc thang bên dưới phảng phất như có chứa sự ôn hòa, nhã nhặn. Nhưng đồng thời, cô cũng nhớ tới bản tính lang sói của anh dâng lên thì người này sẽ tàn nhẫn, mặt dày tới mức nào.

Cô đứng dậy, lấy chai nước suối vừa được người đàn ông nhặt lên, lạnh lùng nói :"Không muốn!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2292 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status