Gió ấm không bằng anh thâm tình

Chương 967: Ngoại truyện (229)



Tại một bệnh viện lớn nào đó của Campuchia.

 

Phong Lăng đã được đưa vào phòng cấp cứu một ngày một đêm, trong khoảng thời gian ấy, thỉnh thoảng vẫn có bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu. Sau khi dò hỏi thì mọi người được biết, bởi vì đã quá mười tiếng đồng hồ sau khi bị rắn cắn, Phong Lăng mới được đưa vào bệnh viện nên việc tạm thời giữ được tính mạng đã là rất khó khăn rồi, nhưng tình hình trước mắt thì không khả quan cho lắm. Cho dù có thể chế được huyết thanh để giải độc từ con rắn mà họ mang tới nhưng dù sao độc tính của con rắn đó cũng vô cùng mạnh, cộng thêm việc sau khi bị cắn Phong Lăng còn vừa chạy trốn, vừa dùng súng, vận động quá mức khiến độc tính của rắn đã lan ra và ngẫm sâu vào trong máu, rất khó để khử sạch hoàn toàn độc tố. Mặc dù cuộc phẫu thuật vẫn đang tiến hành nhưng tình hình thì không mấy khả quan.

 

Nói xong những lời này, bác sĩ lại quay về phòng cấp cứu, tiếp tục cứu người.

 

Ở ngoài phòng cấp cứu, Hàn Kình và Tiểu Hứa cùng những người khác của căn cứ XI không dám nói gì, bọn họ đều nín thở nhìn về phía Lệ Nam Hành.

 

“Lão đại, đều tại bọn tôi đến quá muộn, hại anh và Phong Lăng bị kìm chân ở vách núi một thời gian dài như thế.” Hàn Kình khẽ nói, ánh mắt nặng nề. Tính ra thì anh ta là người đã nhìn Phong Lăng trưởng thành trong mấy năm qua, tình cảm ba bốn năm ấy vốn không phải là ít, nếu như thật sự có chuyện gì đó xảy ra thì chắc chắn anh ta cũng không dễ chịu gì.

“Tại tôi cả, nếu như khi ấy tôi phối hợp với lão đại và căn cứ XI chuẩn bị tốt việc chỉ viện từ trước thì cũng sẽ không bị trì hoãn một khoảng thời gian dài đến thế. Có thể đến đây sớm hơn vài tiếng đồng hồ thì có lẽ mọi chuyện sẽ không ra nông nỗi này.” Tiểu Hứa cũng đứng bên cạnh, than thở: “Ban đầu, lão đại đã nói rằng hành động lần này của bên quân đội là có âm mưu từ trước, bên mình cũng không thể đánh rắn động cỏ, trực tiếp gửi quân cứu viện tới. Trong khi một mình lão đại đi dò đường, nếu như bọn tôi dự liệu được mọi thứ và chuẩn bị tốt thì đã có thể sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào và mọi chuyện cũng sẽ không thành ra thế này...”

 

Đội trưởng kiêm huấn luyện viên của đội cứu viện hơi chau mày: “Bây giờ nói mấy lời ấy thì có tác dụng gì. Chúng ta cũng đã thấy con rắn đấy rồi, lên mạng tra bừa cũng biết nếu bị loại rắn độc này cắn, nạn nhân không được đưa đến bệnh viện kịp thời thì trong vòng từ sáu đến bốn mươi tám tiếng, chỉ có nước chết mà thôi. Lúc này, Phong Lăng có thể giữ được mạng sống thì đã có thể xem như là kỳ tích rồi.

 

Vừa nãy, bác sĩ đi ra chỉ nói với chúng ta về kết quả xấu nhất thôi, quá trình điều trị vẫn còn đang diễn ra, biết đâu Phong Lăng lại có thể gắng gượng qua được.”

 

Tiểu Hứa nghĩ ngợi một lúc rồi đi tới chỗ Lệ Nam Hành, ngước mắt nhìn biểu cảm trên mặt của lão đại, thấy đôi mắt của anh sâu thẳm như biển, thấp giọng nói: “Lão đại, có cần gọi Bác sĩ Tần tới đây giúp đỡ không? Tôi nghe nói Bác sĩ Tần là người rất giỏi, anh ta cũng quen biết không ít người tài giỏi trong giới y học. Có lẽ với tình hình hiện tại của Phong Lăng, chúng ta không thể đưa cậu ấy về Mỹ được, vậy chỉ có thể mời bác sĩ giỏi tới đây cứu người thôi...”

 

Lệ Nam Hành vẫn không nói gì, ánh mắt của anh cứ dán chặt lên chiếc đèn ở trên cửa phòng cấp cứu. Một lúc sau, anh cầm điện thoại lên và gọi cho Tần Tư Đình.

 

Tần Tư Đình vừa mới về Hải Thành chưa được bao lâu thì đã nhận được điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, anh ta đã nghe thấy giọng một người đàn ông trầm đến mức khàn đục vang lên ở đầu dây bên kia: “Đến cứu người.”

Khi Tần Tư Đình chạy tới Campuchia thì cuộc phẫu thuật của Phong Lăng đã kết thúc, nhưng như những gì bác sĩ đã nói trước đó, cô không hề tỉnh lại, thậm chí tình trạng còn vô cùng xấu, tất cả bộ phận trong cơ thể đều đang rơi vào trạng thái suy kiệt nhanh chóng. Nếu như không điều trị kịp thời thì ngay cả thần tiên Đại La cũng không thể giữ nổi mạng của cô.

Phong Lăng đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện, ngoại trừ nhân viên y tế cố định thì không ai được phép đến gần.

 

Mọi người chỉ có thể đứng ở bên ngoài quan sát tình hình bên trong thông qua một tấm kính trong suốt.

Lệ Nam Hành đứng ở bên ngoài cửa số nhìn thấy khắp người Phong Lăng đều được kết nối với đủ các thể loại thiết bị y tế. Cô nằm đó mà như không cảm nhận được bất kì đau đớn nào, lặng lẽ nhắm nghiền hai mắt.

Chỉ trong vòng một ngày, khuôn mặt vốn đã nhỏ của Phong Lăng lại càng trở nên gầy hơn, sắc mặt nhợt nhạt, không còn hồng hào nữa.

 

“Lão đại, Bác sĩ Tần tới rồi.” Lúc này, Tiểu Hứa đi đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, anh ta nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đã đứng ở chỗ cửa kính trong suốt cả một thời gian dài.

 

Bấy giờ, ánh mắt của Lệ Nam Hành mới rời khỏi người đang nằm trên giường bệnh, anh quay đầu lại, nhìn Tần Tư Đình đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đây, còn có cả một vị bác sĩ trung niên tóc bạc, mắt xanh, da trắng đứng bên cạnh.

 

“Vị này là Bác sĩ Wendell, là người có vô số thành quả nghiên cứu y học vô cùng xuất sắc trong các lĩnh vực trị liệu và học thuật tại Mỹ.

 

Hơn nữa có những nghiên cứu rất sâu về nội khoa và hiểu rõ về các cơ quan nội tạng cũng như những độc tố trong máu.” Sau khi Tần Tư Đình gặp Lệ Nam Hành, anh ta không hề lãng phí thời gian để nói những chuyện vô bố: “Trước khi tôi và Bác sĩ Wendell đến đây, chúng tôi đã trao đổi với nhau qua điện thoại và tìm ra được cách giải độc cũng như phương pháp trị liệu hiệu quả đối với loại độc của con rắn kia.

 

Bây giờ, chúng tôi cần trao đổi với bác sĩ tại bệnh viện địa phương và nhờ họ phối hợp trị liệu.”

 

“Bác sĩ Tần, các anh có phương pháp hiệu quả? Có thể cứu người sao?” Hàn Kình và Tiểu Hứa đứng một bên nóng lòng hỏi.

 

Tần Tư Đình không trả lời, chỉ nhìn Lệ Nam Hành, gật một cái để thể hiện những thứ mà chỉ có anh em tốt của nhau mới có thể hiếu được.

Không chỉ Lệ Nam Hành nhìn hiểu được ý nghĩa của cái gật đầu này, mà có lẽ tất cả mọi người đều hiểu ra. Trong nháy mắt, ai nấy đều tỏ ra mừng rỡ và mong chờ, họ nhìn theo bóng lưng của Tần Tư Đình và Bác sĩ Wendell.

 

Hàn Kình và Tiểu Hứa lập tức quay người chạy đi gọi bác sĩ điều trị chính của Phong Lăng tới để cùng nhau bàn bạc cách trị liệu.









 

Phong Lăng lại được đẩy vào phòng cấp cứu một lần nữa, lần này không chỉ đơn giản là làm phẫu thuật, những người khác cũng không rõ cho lắm, chỉ biết rằng hình như còn gọi thêm mấy vị bác sĩ nữ vào để giúp đỡ.

 

Nghe nói lần điều trị này là sự kết hợp giữa Đông y và Tây y. Trước tiên cần dùng liệu pháp ngâm tắm và xông hơi của y học Trung Quốc để điều trị.

 

Nhưng Phong Lăng là con trai cơ mà? Sao cậu ấy ngâm thuốc lại cần phải gọi mấy vị bác sĩ nữ vào?

Mấy tên hòa thượng ở trong căn cứ XI không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng thấy Lệ lão đại không lên tiếng nên không ai trong đám bọn họ dám hỏi bừa.

 

Chỉ có Tiểu Hứa và Hàn Kình lẳng lặng nhìn nhau.

 

Vừa rồi, khi bọn họ đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, cả hai đã nhìn thấy trong tay bác sĩ cầm một tờ giấy, bên trên đó có ghi giới tính Phong Lăng là nữ....

 

Giới tính nữ...

Con gái?

 

Là con gái sao?

Rõ ràng lão đại đã biết trước rồi, nếu không thì anh ấy không thể nào mà bình tĩnh như vậy được. Khi mới biết chuyện này, có khi lão đại còn kinh ngạc hơn bọn họ nhiều cũng nên.

 

Chỉ là họ không biết rốt cuộc anh đã phát hiện bí mật này từ lúc nào...

Đúng là không có lửa thì làm sao có khỏi. Chỉ cần là những người có quan hệ thân thiết với đội bắn tỉa thì đều có thể nhận ra được sự khác biệt của Lệ lão đại dành cho Phong Lăng.

Giờ xem ra đúng là khác thật.

 

Không ngờ, một Phong Lăng với thân thủ nhanh nhẹn, linh hoạt, không bao giờ khiến người khác phải lo lắng trong bất kỳ lần hành động hay khi thi hành nhiệm vụ nào lại là một cô gái. Một cô gái còn chưa tới hai mươi tuổi mà đã tài giỏi đến vậy. Điều này thật sự khiến Hàn Kình và Tiểu Hứa chỉ có thế giữ im lặng, ngoài việc nhìn nhau bằng ánh mắt kinh ngạc ra thì không thể thốt ra bất cứ một lời chất vấn nào.

 

Đây có lẽ là một bí mật mà không ai trong số bọn họ được nhắc tới, chỉ có thể tự hiểu với nhau.

Chậc chậc, không ngờ Phong Lăng lại là một cô gái!

Đáng sợ thật!

Đúng là khiến người khác kinh ngạc!

 

Chẳng trách vì sao trong giây phút tức giận, Phong Lăng đã dùng một dao làm thịt luôn tên chỉ huy béo kia.

Với chuyện bỏ thuốc hèn hạ, không biết xấu hổ như vậy, bất kỳ người con gái nào gặp phải cũng không thể nhịn được chứ đừng nói đến Phong Lăng.

-----

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2292 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status