Gió ấm không bằng anh thâm tình

Chương 971: Ngoại truyện (233)



Lệ Nam Hành cố kiềm chế cảm giác muốn cong môi cười: “Trước khi chết nên thành thật một lần, có nghĩa là bây giờ em phát hiện ra mình không chết nữa, nên hối hận lúc đó đã thành thật như vậy sao?”

“Không phải, nếu tôi đã nói ra thì sẽ chịu trách nhiệm với chuyện mình đã làm. Nếu lão đại muốn tôi rời khỏi căn cứ, tôi sẽ rời đi và không biện minh gì cho bản thân cả.” Lúc nói ra câu này, móng tay của Phong Lăng ghim chặt vào lòng bàn tay.

Thật khó để cô có thể nói ra lời này.

Có thể là vì khi đối mặt với sự sống còn, chấp niệm của cô về một nơi được gọi là nhà như căn cứ hình như cũng không còn quá quan trọng nữa.

Lệ Nam Hành nhìn cô: “Tôi nói sẽ đuổi em đi bao giờ?”

Phong Lăng nghe thấy vậy thì đờ ra, lại quay sang nhìn anh: “Chẳng phải quy tắc của căn cứ là không cho phép nữ giới gia nhập hay sao...”

Lệ Nam Hành nhướng mày, không nói gì, cứ nhìn cô như vậy: “Mấy chuyện này thì đợi về căn cứ rồi tính, đi hay ở không phải là chuyện mà một mình em hay một mình tôi có thể quyết định. Thật ra tôi rất muốn biết, em đã giả làm con trai lâu như vậy, không lẽ chưa từng nghĩ đến ngày nào đó mình sẽ bị phát hiện à?”

“..., Chưa.” Phong Lăng nhìn anh: “Tôi cũng muốn biết, tại sao sau khi biết bí mật của tôi, lão đại lại thản nhiên như thế, một chút kinh ngạc cũng không có, có phải anh đã sớm biết rồi không?”





Lệ Nam Hành cười khẽ: “Em đoán xem.”

Cô không đoán được, mà cũng không muốn đoán.

Nhưng cô có thể xác định là đêm trên núi tuyết, anh không hề biết cô là con gái, bằng không anh sẽ không quên sạch hết mọi thứ sau khi tỉnh lại như thế.

Chính vì không biết, cho nên anh mới không quy chuyện đó cho cô.

Nhưng bây giờ thì cô không chắc nữa...

Vô duyên vô cớ, cô lại nghĩ tới chuyện đó làm gì?

Khi Lệ Nam Hành không thể nhìn ra tia tình cảm nóng bỏng hay lạnh lẽo dưới ánh mắt kia, Phong Lăng giơ tay, chỉnh lại bộ đồ bệnh nhân trên người mình, cô cảm nhận được bên trong bộ đồ bệnh nhân này không có thêm thứ gì cả, sự trống trải này khiến cô cảm thấy không quen và không có cảm giác an toàn. Phong Lăng dứt khoát nằm xuống, kéo chăn lên tận cổ, sau đó cứ nằm thẳng trên giường như vậy, nhỏ giọng nói: “Lão đại, tôi muốn nghỉ ngơi rồi.”

Thấy Phong Lăng gặp câu hỏi khó lại muốn lảng tránh, không dám nhiều lời, Lệ Nam Hành cũng không ép cô nữa.

Cho dù anh có muốn ép cô thì bây giờ cũng không phải lúc.

“Chỗ bị rắn cắn còn đau không?” Anh nhìn cô gái tóc ngắn đang nằm trên giường, chuyển chủ đề câu chuyện.





Phong Lăng thử cử động cánh tay một chút: “Đỡ nhiều rồi.”

Nhưng cô vừa dứt lời, người đàn ông vốn đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường đột nhiên đứng bật dậy tiến lại gần, kéo chiếc chăn trên người cô xuống. Trước cái nhìn sửng sốt của Phong Lăng, anh kéo cổ áo của bộ đồ bệnh rộng thùng thỉnh xuống, để lộ ra một nửa phần bả 

vai cô.

Động tác này của anh vừa nhanh vừa lưu loát, Phong Lăng không hề phòng bị, nên đã bị lộ nửa vai.

Lúc trước đều là đàn ông với nhau thì không sao, bây giờ cô đang đối mặt anh với tư cách là một cô gái, bỗng dưng lại như thế này...

Thoáng chốc, Phong Lăng đỏ bừng mặt, vội vàng kéo áo lên, nhưng đầu lông mày của Lệ Nam Hành khẽ chau lại, anh lạnh lùng nói: “Đừng động đậy, để tôi xem nào.”

Phong Lăng: “...”

Ngón tay của người đàn ông mơn trớn trên vùng da đã không còn sưng đỏ xung quanh bả vai, Phong Lăng mím môi, không nói một lời.

“Lúc đó, để hút một phần máu độc ra, tôi không thể không rạch hai đường hình chữ thập trên miệng vết thương của em, may mà kỹ thuật khâu ở đây cũng không tệ, qua vài ngày bôi thuốc điều trị, đã không còn sưng đỏ nữa.” Người đàn ông nói, sau đó lại nhìn lên mặt cô.

Nhưng thấy Phong Lăng đang ngại ngùng quay mặt đi, nét mặt lúc cô xoay cằm đi, dường như viết đầy sự lúng túng tế nhị mà chỉ giữa nam và nữ mới có.

Nhìn dáng vẻ này của cô, trong mắt Lệ Nam Hành hiện lên ý cười người khác khó mà hiểu được, anh không lập tức kéo áo cô lên ngay, mà cứ giữ nguyên dáng vẻ như vậy nhìn cô: “Cứ ở lại Campuchia nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó sẽ đáp trực thăng của căn cứ về Los Angeles.”

“Vâng.” Phong Lăng vẫn không nhìn anh, trả lời hơi ấp úng. Cô cảm thấy hơi mát lạnh khi bả vai tiếp xúc với không khí. Hơn thế nữa, sau khi thân phận nữ của mình bị lộ, anh lại vạch áo cô xuống thế này khiến cô không thể nào nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ có thể quay mặt đi nói chuyện.

“Sau khi về Los Angeles, em tạm thời đừng về căn cứ vội, cứ nghỉ ngơi tạm ở căn hộ của tôi trước. Còn vấn đề giới tính của em, sau này từ từ rồi tính.” Lệ Nam Hành nói, đầu ngón tay cái của anh dường như vô tình lướt qua một bên bả vai trắng nõn, tròn trịa của thiếu nữ.

Phong Lăng chợt cảm thấy run rẩy, đột nhiên giơ tay lên muốn đấy tay anh ra, đồng thời nhanh chóng kéo áo lên vai, sau đó mới nói: “Lão đại, đã xem xong rồi chứ, tôi thật sự không còn đau nữa, về sau cũng không cần kiểm tra nữa đâu, vả lại đã có bác sĩ giúp tôi bôi thuốc, anh không cần phải lo gì cả.”

Lệ Nam Hành cúi xuống quan sát vẻ mặt này của cô: “Lúc là anh em, chúng ta còn có thể ngủ chung một giường, bây giờ em trở lại làm con gái rồi nên đến vai thôi mà tôi cũng không được xem nữa à?” '-

Phong Lăng: “...”

Ai đồng ý ngủ chung một giường với anh khi còn là anh em chứ, không phải lần đó cô bị ép buộc hay sao?

“Tình cảm anh em” giữa cô và anh trước sau gì cũng nên giữ khoảng cách và chừng mực chứ hả? Người từ trước tới giờ luôn quá đáng và hay đụng tay đụng chân đều là anh mà!

 

Cô không lên tiếng, chỉ kéo chăn đắp thẳng lên người, sau đó lại ra sức kéo chăn trùm lên tận cổ, ánh mắt vẫn có vẻ tránh né, ấp úng nói:

“Không phải, lão đại đừng hiếu lầm tôi.”

“Tôi hiểu lầm chuyện gì?” Lệ Nam Hành kìm nén cơn kích động muốn lập tức cúi xuống ôm cô vào lòng mà hôn, anh ngồi xuống chiếc ghế phía sau, đôi chân dài tùy ý duỗi thẳng ra, tư thế ngồi thoải mái, liếc nhìn cô: “Trong lòng tôi đúng là có một sự nghỉ hoặc và hiếu lầm rất lớn đang cần em giải thích đây.”

“Lúc ở núi Rogers, đêm tôi sốt cao, lại còn bị Tam Bàn cho uống rượu trắng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Phong Lăng không hề thay đổi, nhưng cô vẫn hơi ấp úng: “Không xảy ra chuyện øgì cả, tôi chỉ chăm sóc anh nguyên một đêm thôi.

Ngày hôm sau, vì cơ thể khó chịu nên vào lều bên cạnh nằm nghỉ mấy ngày.”

Đây vẫn không phải là lời nói thật lòng.

Lệ Nam Hành có thể đoán ra chắc anh đã làm chuyện gì đó với cô, có thể là hôn, ôm, hoặc là đè cô lên giường rồi làm gì đó.

Nhưng quả thật là anh không thể nhớ lại chuyện của đêm hôm đó, nên không biết rốt cuộc mình đã làm đến bước nào.

Rốt cuộc chỉ là ôm hôn cô trên giường, hay... thật sự đã xảy ra chuyện gì?

“Vậy em đã giận tôi chuyện gì mà sau đó lại có thái độ như muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi?” Lệ Nam Hành liếc nhìn cô.

Khóe miệng Phong Lăng giật giật, cô chớp mắt: “Có lần nào lão đại hôn tôi xong mà tôi không nổi giận đâu chứ.”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2292 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status