Giường anh chia em một nửa

Chương 106 : Chương 106

Chương 106 TÔI QUEN GA TRẢI GIƯỜNG NÀY RỒI

Tần Kiết: “Ga trải giường của tôi đâu?”

Trần Ân Tứ đang thất thần nhìn chằm chằm điện thoại, đột nhiên bị giật mình như sét đánh.

Cô nhìn kĩ lại tin nhắn Tần Kiết gửi, lập tức hoảng càng thêm hoảng, tay run đến nỗi suýt nữa ném luôn điện thoại đi.

Ga trải giường... Buổi sáng cô tiện tay lấy luôn ga trải giường của anh đi... sao cô lại quên mất chuyện này nhỉ?

Hay là, cô giả ngu đến cùng?

Trần Ân Tứ cuống cuồng ấn bàn phím lên, gõ một dấu hỏi chấm rồi gửi đi: “?”

Để chứng tỏ mình không chột dạ, cô còn gõ thêm một dòng chữ nữa.

“Ga trải giường nào? Tôi không biết anh đang nói gì...”

Điện thoại lại rung lên, trên màn hình thêm một tin nhắn mới nữa.

Tần Kiết gửi một tấm ảnh, chiếc chăn được cô trải phẳng phiu trước khi rời đi buổi sáng đã được lật một góc lên, để lộ đệm giường màu trắng tinh bên dưới...

Tần Kiết: “Hôm nay người giúp việc không đến.”

Hay nói cách khác, hôm nay người đến nhà anh chỉ có mình cô.

Tay Trần Ân Tứ lại run lên, suýt nữa ấn gửi.

Chết tiệt!

Đến cả cơ hội giả ngu tên khốn này cũng không cho cô.

Tức thì trong lòng Trần Ân Tứ tràn ngập cảm giác xấu hổ không khác gì làm chuyện xấu bị người ta bắt quả tang. Nhưng dù như thế, cô vẫn cố gắng vớt vát lại thể diện đang bên bờ sắp mất sạch, không... thể diện của cô đã sụp đổ tan tành trước mặt Tần Kiết rồi.

Trần Ân Tứ nhanh chóng xóa sạch dòng chữ vừa mới gõ ban nãy, sau đó lại một tin nhắn mới.

Trần Ân Tứ: “À à à, anh nói cái ga giường đấy hả?”

Trần Ân Tứ: “Nhất thời tôi chưa nhớ ra.” Trần Ân Tứ: “Tôi cảm thấy ngủ trên tấm ga trải giường đó rất dễ chịu, nên muốn mang về nghiên cứu xem nó làm từ chất liệu gì, để nhờ người quản lý giúp tôi tìm mẫu giống thế.”

Trần Ân Tứ: “Xin lỗi nhé, buổi sáng định nói cho anh biết, nào ngờ quên mất.”

Không biết có phải do lời giải thích của cô làm anh bất ngờ hay không, mà hai phút sau, Tần Kiết mới gửi tin trả lời.

Tần Kiết: “Ờ.”

Chuyện ga trải giường... coi như xong rồi?

Khi Trần Ân Tứ đang do dự, Tần Kiết lại gửi tin nhắn mới.

Tần Kiết: “Vậy khi nào em trả tôi?”

???

Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm màn hình, chớp mắt bằng vẻ không thể tin nổi, sau đó lau mạnh màn hình, chắc chắn thật sự là tin nhắn của Tần Kiết gửi đến, cô tức đến nỗi sắp tắt thở.

Đậu má, không phải chứ? Chỉ là một tấm ga trải giường thôi mà?

Tên chó này keo kiệt như thế từ lúc nào vậy?

Trần Ân Tứ vừa không ngừng tổng sỉ vả, vừa giả bộ bình tĩnh trả lời lại.

Trần Ân Tứ: “Để tỏ lòng xin lỗi, tôi trả anh bộ bốn món chăn ga gối đệm mới được không?”

Tần Kiết: “Không cần phiền phức thế.”

Không muốn phiền phức thì rộng lượng cho tôi luôn cái ga giường đi!

Trần Ân Tứ thầm cười khẩy mấy tiếng, gõ bàn phím: “Không phiền, không phiền một chút nào, bây giờ mua hàng online rất tiện lợi, anh chỉ cần múa tay mấy cái, đưa địa chỉ nhà cho tôi, những việc còn lại không cần quan tâm, chỉ cần chờ chuyển phát nhanh đến giao hàng thôi.”

Tần Kiết: “Tôi nằm quen ga trải giường này rồi.”

Lần này Trần Ân Tứ tức điên người.

Trần Ân Tứ: “Cái bíp ấy! Anh nằm quen ga giường này á! Quen cái đầu nhà anh!”

Trần Ân Tứ: “Hồi xưa một đêm anh thay ba lần ga trải giường, sao không thấy anh quen!”

Tần Kiết: “Chuyện khi nào?”

Trần Ân Tứ: “Chuyện khi nào, tự anh không biết sao?”

Trần Ân Tứ: “Bớt chơi cái trò mất trí nhớ với tôi đi, anh còn ngủ ở phòng tôi, không những không quen ga trải giường, ngay cả giường anh cũng không quen!”

Trần Ân Tứ: “Sao anh có thể nói dối không chớp mắt thế hả.gif” Trần Ân Tứ: “Anh đúng là đồ khốn xấu xí.gif”

Trần Ân Tứ: “Tôi xin anh làm người đi.gif”

Trần Ân Tứ không nể tình bóc trần lời nói dối của Tần Kiết, sau khi gửi một đống nhãn dán, cuối cùng cô cũng thấy hả hê.

Có điều tâm trạng của Trần Ân Tứ sung sướng chưa được mấy giây, tin nhắn của Tần Kiết lại đến.

Tần Kiết: “Tôi nhớ ra rồi.”

Tần Kiết: “Em đang nhắc đến lần đầu tiên của chúng ta à.”

Trần Ân Tứ nhìn trân trối mấy chữ “lần đầu tiên” mà há hốc mồm, cô đọc lại đoạn nói chuyện ban nãy một lần, sau đó gương mặt đỏ bừng.

Tần Kiết: “Vậy em cứ coi như bắt đầu từ hôm nay tôi nằm quen ga trải giường đó đi.”

Nhìn xem, anh ta đang nói cái vẹo gì thế này!

Trần Ân Tứ tức đến nỗi bật cười, cô nhanh chóng gõ ngón tay thoăn thoắt, chuyển một khoản tiền sang cho anh.

Trần Ân Tứ: “Muốn tiền thì có, muốn ga trải giường thì không.”

Trần Ân Tứ: “Đừng hỏi tôi tại sao, mà hỏi thì, ga trải giường đã bị tôi ăn hết rồi!”

Tần Kiết: “Ngon không?”

Tần Kiết: “Ăn no chưa?”

Tần Kiết: “Cần tôi gửi luôn cả vỏ chăn và vỏ gối sang cho em không?”

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu Trần Ân Tứ thắc mắc, sao Tần Kiết có thể khỏe mạnh sống đến tận bây giờ mà không bị người khác đánh chết.

Cô cười khinh khỉnh mấy tiếng với chiếc điện thoại, không buồn trả lời tin nhắn của Tần Kiết nữa, ném nó sang một bên rồi đi tắm.

Hai tiếng sau, Trần Ân Tứ uống mấy viên vitamin bằng nước ấm rồi tắt đèn lên giường. Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Ngay cả chính cô cũng không nhận ra, tâm trạng tồi tệ dưới đáy vực cả ngày hôm nay đã vô tình thoải mái hơn sau khi nhận được tin nhắn WeChat của Tần Kiết.

Sáng hôm sau, Trần Ân Tứ vẫn chưa tỉnh ngủ, bị Lục Tinh kéo dậy khỏi giường: “Bà cô của tôi ơi, mười giờ sáng hôm nay em phải lên máy bay đấy, vẫn còn ngủ được à!”

Lục Tinh vừa thả tay ra được một giây, một giây sau Trần Ân Tứ vẫn đang nhắm tịt mắt lại vùi người vào giường.

Lục Tinh: “Trần Ân Tứ, muộn nhất là bảy giờ bốn mươi lăm phút nữa chúng ta phải ra khỏi nhà, bây giờ đã là bảy giờ, chị nói cho em biết, cả ăn sáng lẫn dọn đồ, em chỉ còn bốn mươi phút... bốn mươi phút đấy!”

Trần Ân Tứ che tai, lại rúc người vào chăn.

Lục Tinh đành phải tung chiêu hiểm: “Trần Ân Tứ, em cứ ngủ đi, đợi đến bảy giờ bốn mươi chị lại gọi em dậy, lúc đó em chỉ có thể ra khỏi nhà với đầu bù tóc rối.”

Trần Ân Tứ đang nằm ườn trong chăn nghe thấy bốn chữ “đầu bù tóc rối”, lập tức bật dậy khỏi giường. Trần gia cô phải là Trần gia xinh đẹp lương thiện, có thể không ngủ đủ giấc, nhưng không thể không xinh đẹp.

“Coi như chị giỏi.” Cô trừng mắt nhìn Lục Tinh, nghiến răng kèn kẹt thốt ra mấy chữ, rồi tức tốc vén chăn lên, lao vào nhà vệ sinh.

Nửa tiếng sau, Trần Ân Tứ đã trang điểm nhạt, thoa son màu đỏ cà chua, dung nhan rạng rỡ ra khỏi nhà vệ sinh.

Lúc vào phòng quần áo thay đồ, cô vẫn không quên chỉ huy Lục Tinh: “Em muốn đeo chiếc ba lô màu trắng kia, chị giúp em lấy đồ trong chiếc túi màu xám đậm, cho vào cái túi ấy...”

“Còn nữa, mấy bộ quần áo đó chị cứ bỏ vào giỏ đựng đồ bẩn, ngày mai cô giúp việc đến dọn dẹp sẽ giúp em mang đi giặt sạch.”

Lục Tinh làm theo, có điều khi vứt quần áo vào giỏ, cô nhìn thấy một tấm ga trải giường bị vo tròn nhăn nhúm đáng thương nằm trên sàn nhà cạnh cái giỏ: “Ơ? Sao ga trải giường lại ném dưới đất?”

Trần Ân Tứ đang soi gương đeo hoa tai bèn quay đầu nhìn: “À, trên đó dính dâu.”



Lục Tinh không nghĩ nhiều: “Thế à, bỏ đi đúng không?” Trần Ân Tứ ngập ngừng: “... Vẫn giữ lại đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status