Giường anh chia em một nửa

Chương 108 : Chương 108

Chương 108 CẢM ƠN ANH ĐÃ CỐNG HIẾN SỨC MÌNH CHO SỨC KHỎE TRUNG QUỐC

Phỏng vấn đến đây thì kết thúc.

Nữ MC tổng kết lại cả một tràng dài, khi nữ MC nói cảm ơn, Tần Kiết nhìn thẳng vào ống kính, hơi gật đầu, không nóng vội, từ tốn lịch sự nói: “Cảm ơn.”

Trong suốt buổi phỏng vấn, ngữ khí của Tần Kiết rất nhẹ nhàng, gương mặt bình tĩnh, nhưng chính nét mặt bình thản ấy đã làm lời nói của anh có thêm sức nặng, làm mọi người rung động, làm dấy lên nhiệt huyết trong mỗi người.

Video phát xong, màn hình điện thoại cũng tối thui.

Trần Ân Tứ nhìn gương mặt mình phản chiếu trên màn hình mà ngẩn ngơ hồi lâu mới bật màn hình lên, thoát ra khỏi WeChat. Cô đăng nhập Weibo, tìm kiếm từ khóa Tần Kiết, quả nhiên, đoạn video phỏng vấn Tần Kiết này có rất nhiều cư dân mạng quan tâm và chia sẻ.

Trần Ân Tứ mở phần bình luận, nhìn lướt qua, toàn là những bình luận tích cực và lời cảm ơn khắp màn hình.

Trong đó, câu nói được dùng nhiều nhất của cư dân mạng là: “Cảm ơn anh đã cống hiến sức mình cho sức khỏe Trung Quốc.”

Trong những bình luận ấy cũng không thiếu những lời công kích mất não, mà đã là mất não đương nhiên đều bị coi như không tồn tại.

Trần Ân Tứ đọc phản hồi dưới bài báo liên quan đến Tần Kiết, không hiểu sao lại nghĩ đến mình.

Khi cô bị cư dân mạng mắng chửi thảm nhất là một năm trước đây.

Khó khăn bỗng nhiên ập tới, làm Lục Tinh suýt hói đầu, khoảng thời gian đó, Lục Tinh không rời cô nửa bước, sợ cô không chịu nổi xảy ra chuyện.

Nhưng cô lại tỏ ra bình tĩnh hơn Lục Tinh tưởng tượng rất nhiều, vẫn ăn uống bình thường, tối nào cũng dành hai tiếng chăm sóc da. Lục Tinh dần dần yên tâm, sau đó, Lục Tinh thấy cô vẫn tỏ ra như bình thường, bèn nói đùa rằng, chưa từng gặp ai “phổi bò” hơn Trần Ân Tứ.

Thật ra cũng không thể nói cô phổi bò, hay nói cô không quan tâm những lời đàm tiếu trên mạng, trong trường hợp thế này, chuyện cô có thể làm được là cố gắng không quan tâm mà thôi.

Nhưng cô nhận ra, hiện giờ khi đọc những tin tức trên Weibo liên quan đến Tần Kiết, cô lại để ý những lời nhiếc móc của cư dân mạng dành cho mình.

Lúc nào Trần Ân Tứ cũng cảm thấy mình là người không tim không phổi, những cảm xúc buồn bã ưu sầu vốn không thuộc về cô. Song bây giờ cô mới biết, có những cảm xúc không phải không thuộc về mình, mà cô chưa gặp được người để thể hiện ra thôi.

Chiếc xe xóc nảy lắc lư làm Trần Ân Tứ hoàn hồn, cô thuận tay khóa màn hình điện thoại, vứt nó vào trong túi, sau đó nhắm mắt lại, nhìn có vẻ như đang nghỉ ngơi.

Ba phút sau, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm phong cảnh không ngừng lùi về phía sau, lại dần dần ngẩn người. Làm sao bây giờ, hình như khoảng cách giữa cô và người ấy lại càng ngày càng xa rồi.

Ngay từ đầu hai người vốn không cùng một thế giới, có lẽ sau này cũng không thể cùng một thế giới.

...

“Học làm nông dân” chia thành bốn lần ghi hình, một lần quay cho ba tập, tổng cộng có mười hai tập.

Sau vụ Trần Ân Tứ cứu đứa bé được lên hot-search, show “Học làm nông dân” cũng được hưởng ké ít nhiều độ hot, nên ngày quay xong tập thứ mười hai của mùa một, nhà sản xuất Trương Lộ mời cả đoàn đi ăn lẩu.

Khi bữa ăn sắp kết thúc, Trương Lộ tuyên bố nhà đài đã chi tiền cho bọn họ quay tiếp mùa hai “Học làm nông dân”, đồng thời cũng hi vọng mùa hai vẫn giữ nguyên được dàn khách mời.

Ăn lẩu xong, Trần Ân Tứ và Lục Tinh đi thẳng ra sân bay. Trên đường, Lục Tinh nhận được cuộc gọi của Trương Lộ. Hai người trò chuyện khoảng nửa tiếng, lúc sắp đến sân bay thì cúp máy.

Trần Ân Tứ ngoảnh đầu nhìn Lục Tinh đang uống nước vì nói quá nhiều.

Lục Tinh ra hiệu bảo Trần Ân Tứ chờ một chút, uống nước xong, cô ấy mới nói: “Ban nãy lúc ăn lẩu, những nghệ sĩ khác đều tỏ ý muốn kí hợp đồng mùa hai, chỉ mình em không nói gì, nên chắc vì thế Trương Lộ gọi điện hỏi. Anh ta hỏi có phải vì vụ lần trước nhân viên trong tổ chương trình tung ảnh em lên Weibo nên em do dự không tham gia mùa hai không, trong điện thoại, anh ta xin lỗi đủ kiểu, nói lần trước chỉ là sự cố ngoài ý muốn, hi vọng em không để ý, còn nói nếu về Bắc Kinh có thời gian thì hẹn em đi ăn, gặp mặt xin lỗi.”

“Anh ta nói mùa hai có thể sẽ tăng thêm thù lao cho em, dù không nói con số cụ thể, nhưng chị nghe ý anh ta, ít nhất cũng gấp đôi thù lao so với mùa một... Tóm lại, ý anh ta là hi vọng em có thể tiếp tục tham gia mùa hai...”



Trần Ân Tứ vẫn rất tôn trọng suy nghĩ của Lục Tinh: “Chị nghĩ sao?”

Lục Tinh: “Chị theo ý em, nếu em muốn tiếp tục tham gia, chị sẽ nói chuyện lại với Trương Lộ, có thể chắc chắn bắt anh ta tăng cho em 20% thù lao ngay bây giờ, dù gì show của anh ta cũng flop dập mặt, độ ‘hot’ hiện giờ đều do em mang lại, hiện tại mới chỉ chiếu hai tập, nhưng đa số bình luận và chú ý đều tập trung vào em, chúng ta vẫn có lợi thế.”

Trần Ân Tứ: “Lần thử vai hôm em về Bắc Kinh tuần trước thế nào rồi?”

“À, em nói vai nữ phụ số ba ấy hả, chị đang định nói với em đây, hồi nhắn tin WeChat cho chị, cơ bản đã chốt em rồi, đạo diễn nói quyết định xong muốn hẹn em ăn bữa cơm.” Lục Tinh vừa nói vừa tìm lại tin nhắn trong điện thoại: “Thời gian là ngày kia, em đi được không?”

Trần Ân Tứ gật đầu.

Lục Tinh: “Kịch bản bộ phim này vẫn chưa hết xong, thời gian khai máy dự định vào cuối năm, vẫn còn khoảng hai tháng nữa, trong lúc ấy, em vẫn có đủ thời gian quay mùa hai ‘Học làm nông dân’, nên em có muốn nhận lời không?”

... Cũng được đấy.

Ba từ này đã đến bên miệng rồi, song không hiểu sao Trần Ân Tứ lại do dự.

Lục Tinh thấy khó hiểu: “Sao thế?”

Trần Ân Tứ hoàn hồn, lắc đầu: “Em nghĩ đã rồi nói lại với chị sau nhé.” “Ừ, cũng được, dù sao chị cũng nói với Trương Lộ rồi, mấy hôm nữa mới trả lời anh ta.”

“...”

Nói xong chuyện công việc, Trần Ân Tứ và Lục Tinh tán gẫu đến mấy tin đồn dạo gần đây trong giới.

Lúc đến sân bay họ mới biết, do thời tiết làm ảnh hưởng đến đường bay, nên chuyến bay bị hoãn bốn mươi phút, có lẽ do có quá nhiều chuyến bị hoãn, bởi vậy phòng nghỉ của khoang hạng nhất đông nghịt người, Trần Ân Tứ không muốn ngồi chờ trong biển người như vậy, nên đi dạo một vòng quanh sân bay với Lục Tinh.

Nhiệt độ ở Bắc Kinh hạ, hơi lạnh, Lục Tinh không đi tất nên muốn mua một đôi tất giữ ấm, hai người bèn vào một cửa hàng nội y.

Trong cửa hàng nội y đó có mấy mẫu khá đẹp, Trần Ân Tứ là người hễ nhìn thấy đồ đẹp, dù mua hay không đều phải thử một lần.

Vì thế trong lúc Lục Tinh chọn tất, cô lặng lẽ giơ tay lên chỉ mấy bộ nội y, chờ nhân viên cửa hàng mang đồ tới, cô bèn vào phòng thử đồ, tiện tay khóa trái cửa lại.

Trần Ân Tứ cởi áo khoác ngoài ra, cầm chiếc áo lót màu hồng ướm lên người. Dù chưa mặc hẳn vào người, nhưng cô cảm thấy nhìn cũng khá được.

Trần Ân Tứ đứng trước gương, dừng một tay chụp ảnh, sau đó gửi cho Lục Tinh đang chọn tất bên ngoài: “Sao? Đẹp không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status