Giường anh chia em một nửa

Chương 152 : Chương 152

Chương 152 ĐOÁN XEM TÔI LÀ AI

Điện thoại của Trần Ân Tứ để ở bên cạnh bát, khi Dung Dự nói “đến giờ này”, cô vô thức nhìn màn hình điện thoại.

Màn hình nhận diện khuôn mặt tự động lóe sáng, cô thấy bây giờ đang là mười giờ bảy phút tối.

Còn chưa đến hai tiếng nữa là ngày hôm nay trôi qua, Tần Kiết vẫn chưa ăn ư?

Trần Ân Tứ dần dần nhai chậm lại, mấy giây sau, cô đưa tay vớt một cọng rau trong nồi: “Anh không phải là con giun trong bụng anh ta, sao biết anh ta vẫn chưa ăn?”

“Em không phải con giun trong bụng đại ca, nhưng em cũng như anh Dự, cảm thấy đến bây giờ đại ca vẫn chưa ăn.” Đường Cửu bật một lon bia, sau khi uống mấy hớp, cậu nhìn Trần Ân Tứ, nói tiếp: “Nữ thần, chị ở cao ốc Ngân Hà một thời gian rồi cũng biết đấy, ba bữa của đại ca chưa bao giờ cố định, hồi mới đầu đến Ngân Hà, có dạo em còn tưởng đại ca là thần tiên không cần ăn uống, vì dù lúc nào em xuất hiện trong phòng thí nghiệm, luôn thấy đại ca đang…”

“Đối với đại ca, cơm nước chưa bao giờ là món ngon hưởng thụ, mà chỉ để lấp đầy bụng, tốc độ ăn của đại ca cũng rất nhanh, em từng lén tính giờ cho anh ấy, rất ít lần quá mười phút…”

Trần Ân Tứ ngước mắt nhìn Đường Cửu: “Đường Cửu, cậu đang nói điêu không chớp mắt hả?”

Đường Cửu: “Nữ thần, chị nói thế làm em đau lòng lắm đấy, câu nào em nói cũng là thật, không tin chị cứ hỏi anh Dự.”

Trần Ân Tứ “xì” một tiếng, “Hỏi ba Dự nhà cậu, anh ta cũng nói điêu.”

Đường Cửu: “…” Sao đang yên đang lành lại nâng vai vế của anh Dự ở đây vậy?

Dung Dự vui vẻ, quen đường quen lối đưa tay ra kéo đầu Đường Cửu một cái: “Con trai ngoan.”

Đường Cửu chửi thề một tiếng “đệch”, vòng tay qua cổ Dung Dự lôi về phía trước, xoa đầu anh ta như đang xoa đầu chó.

“Đậu má, Tiểu Cửu, cậu to gan quá nhỉ?” Dung Dự giãy khỏi cánh tay của Đường Cửu, không cam tâm kéo tóc cậu.

Tiếp đó Lâm Nhiễm chơi đoán rượu với Dung Dự đứng dậy, cách một chiếc bàn giơ tay vỗ nhẹ vào đầu Dung Dự một cái: “Đậu má, đừng nô nữa, mau mau uống ba ly rượu vừa mới thua cho tôi đi.”

Dung Dự bắt chước giọng điệu của Lâm Nhiễm, chặn cánh tay đang giơ ra của Đường Cửu lại: “Nghe thấy chưa, đừng nô nữa.”

Đường Cửu “ha ha” mấy tiếng, đánh vào tay Dung Dự một cái, rồi ngoảnh đầu nhìn Trần Ân Tứ: “Nữ thần, em thề, em tuyệt đối không nói điêu.”

Trần Ân Tứ gật đầu, “Ừ, cậu không nói điêu, cậu chỉ nói linh tinh thôi.” Đường Cửu: “...”

Để trốn rượu, Dung Dự chêm lời vào: “Nữ thần, Tiểu Cửu không lừa em đâu.”

Trần Ân Tứ: “Hai người được rồi đấy, có phải tôi chưa bao giờ ăn cơm với Tần Kiết đâu, bữa cơm tối qua, anh ta ăn hết một tiếng đấy.”

Đường Cửu ngạc nhiên không thôi: “Chị chắc chắn người chị nói là đại ca chứ?”

Trần Ân Tứ lườm cậu: “Chẳng lẽ là đại ca của tôi?”

Dung Dự: “Hai người không hiểu à? Khi có bọn anh, Tần Cẩu ăn rất nhanh, nhưng trước mặt em, cậu ta lại ăn chậm như thế, vậy có nghĩa là gì? Có nghĩa là Tần Cẩu là kẻ hai mặt.”

“Hai mặt cái đầu anh ấy! Sở dĩ khi ngồi với các anh, Kiết gia ăn nhanh vì cứ nhìn thấy đám các anh là trào ngược dạ dày.” Lâm Nhiễm nói, khoác tay Trần Ân Tứ, “Hề Hề nhà chúng tôi xinh đẹp nhường này, ăn cơm vào bao nhiêu.”

Dung Dự lập tức kiếm chuyện: “Ăn cơm vào... vậy chẳng phải ăn càng nhanh hơn sao?”

Lâm Nhiễm chỉ tay vào ly rượu trước mặt: “Anh tưởng anh nói nhiều mà tôi sẽ quên chuyện anh thua ba ly rượu hả? Xin lỗi nhé, làm anh thất vọng rồi, uống cho tôi, nhanh lên!”

Dung Dự: “...”

Dung Dự hơi hối hận vì mình đã lắm mồm, dưới sự thúc ép và giám sát của Lâm Nhiễm, anh ta một hơi uống cạn ba ly rượu.

Mười một giờ, Trần Ân Tứ rời khỏi nhà Lâm Nhiễm.

Lúc cô đi, Dung Dự và Đường Cửu vẫn đang uống rượu với Lâm Nhiễm.

Lái xe vẫn luôn chờ cô ở dưới nhà Lâm Nhiễm, thấy Trần Ân Tứ ra khỏi tòa nhà, anh ta lập tức xuống xe mở cửa cho cô.

Sau khi lên xe, lái xe hỏi: “Về nhà ạ?”

Trần Ân Tứ đáp “ừ”, rồi lấy điện thoại ra nghịch.

Chiếc xe chậm rãi tiến về phía trước. Trần Ân Tứ lướt WeChat một lúc, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy xe mình đã đi đến gần cao ốc Ngân Hà, cô chợt nhớ đến những gì Dung Dự và Đường Cửu vừa nói, do dự một lúc, rồi nói với lái xe ngồi đằng trước: “Đưa tôi đến Ngân Hà đi.”

Lái xe bất ngờ, “Muộn thế này rồi, cô vẫn phải đến công ty ư?”

“Ừ, lấy ít đồ.”

Lái xe không nói thêm gì, đánh lái chuyển hướng ở con đường phía trước.

Chiếc xe nhanh chóng lái đến cổng vào bãi đỗ xe của cao ốc Ngân Hà: “Cô đi mất bao lâu? Nếu cần nhiều thời gian, tôi chờ cô ở bãi đỗ xe, nếu cô đi không lâu, tôi đỗ xe ở ven đường.”

“Cứ đỗ ở ven đường đi.” Trần Ân Tứ hất cằm về phía cửa chính cao ốc Ngân Hà ở đằng trước.



Lái xe lại giẫm ga, sau khi xe dừng hẳn lại, Trần Ân Tứ đeo khẩu trang, mở cửa xe, bước xuống. Phòng thí nghiệm trên tầng cao nhất vẫn sáng đèn, Trần Ân Tứ bước ra khỏi thang máy, nhìn qua cửa kính phòng thí nghiệm, thấy Tần Kiết đang ngồi trên ghế vùi đầu vào máy tính, ngón tay gõ thoăn thoắt trên bàn phím.

Cả tầng rất yên tĩnh, chỉ có mình anh.

Anh vẫn còn ở công ty thật…

Trần Ân Tứ nhìn Tần Kiết qua cửa kính mấy giây, sau đó đi vào phòng trà nước bên cạnh, lấy điện thoại gọi cho lái xe: “Anh cứ về đi, không cần chờ tôi.”

Lái xe ở đầu bên kia điện thoại rất khó xử: “Cô Lục dặn tôi bắt buộc phải đưa cô về đến nơi đến chốn, nếu cô ấy hỏi, tôi…”

Trần Ân Tứ: “Không sao, anh cứ nói thật là được, lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho chị ấy, báo với chị ấy một câu, chị ấy sẽ không trách anh.”

Nghe Trần Ân Tứ nói vậy, lái xe mới yên tâm: “Vậy được, cô chú ý an toàn.”

Trần Ân Tứ đáp “ừ”, sau đó cúp máy. Cô không rời khỏi phòng trà nước ngay, mà kéo đại một chiếc ghế rồi ngồi xuống, mở ứng dụng gọi đồ ăn trên điện thoại, gọi một suất đồ ăn đêm.

Trong ứng dụng gọi đồ ăn vẫn còn lưu địa chỉ cao ốc Ngân Hà, lúc chốt đơn, Trần Ân Tứ sửa thành số điện thoại của Tần Kiết.

Cô định thanh toán, nhưng lại thoát ra, ghi một câu trong phần ghi chú: “Yên tâm ăn, không có độc.”

Nghĩ một lúc, Trần Ân Tứ lại gõ thêm mấy chữ: “Đến từ một người có trái tim lương thiện, đoán xem tôi là ai.”

Thanh toán xong, Trần Ân Tứ ngồi trong phòng trà nước, mở một trò chơi, chơi lung tung.

Khoảng mười mấy phút sau, trên điện thoại của cô hiện lên một thông báo: Shipper đã lấy đồ ăn.

Trần Ân Tứ mở phần mềm gọi đồ ăn ra, nhìn vị trí shipper đang đứng, vì nhà hàng đó cách cao ốc Ngân Hà chưa đến năm trăm mét, nên ứng dụng hiển thị shipper sẽ đến đây trong năm phút nữa.

Shipper đến rất đúng giờ, năm phút sau, Trần Ân Tứ nhìn thấy Tần Kiết ra khỏi phòng thí nghiệm, bước vào thang máy.

Lại thêm ba phút nữa, thang máy lên tầng cao nhất, Tần Kiết xách hộp cơm đi vào phòng thí nghiệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status