Giường anh chia em một nửa

Chương 159 : Chương 159

Chương 159 CÔ ẤY ĐÃ TRỄ HẸN TRẢ TIỀN THUÊ NHÀ BA NGÀY

Đỗ Văn Thành lập tức ngăn cản: "Tổng Giám đốc."

Trần Thanh Vân khựng tay lại.

Đỗ Văn Thành lại vội vàng khuyên: "Ân Tứ, mau nhận lỗi với bố cô đi."

Trần Ân Tứ như thể đang nghe chuyện hài, nhếch môi cười khẩy.

Đỗ Văn Thành sốt ruột thay, thầm nghĩ sao cô bé này lại ương bướng quá, bèn thúc giục thêm lần nữa: "Ân Tứ.

Trần Ân Tứ nhếch môi cao thật cao, nhất quyết không chịu lên tiếng.

Trần Thanh Vân tức đến mức thở hổn hển, sau đó quát to: "Dừng xe!"

Đỗ Văn Thành vội phanh gấp.

Xe vừa dừng hẳn, Trần Thanh Vân đã chỉ tay ra ngoài cửa sổ, giận dữ quát tháo với Trần Ân Tứ: "Không phải cô muốn xuống xe sao? Cút, cút cho tôi!"

Xe đã chạy đi xa, đang lên đường cao tốc, nếu lúc này xuống xe, một là quá nguy hiểm, hai là không bắt được taxi, phải đi bộ một quãng dài. Đỗ Văn Thành khuyên nhủ: "Tổng Giám đốc, Ân Tứ còn nhỏ..."

Trần Thanh Vân: "Nhỏ? Hai mươi tuổi còn nhỏ à? Chú xem nó đi? Ương bướng với cha mẹ, khinh thường người khác, sao ngày xưa tôi lại sinh ra đứa con gái như nó chứ."

Rốt cuộc đã nói ra lời tự đáy lòng rồi à?

Đối với loại chó đội lốt người như ông Trần, sinh ra đứa con gái như Trần Ân Tứ chính là việc ông ta hối hận nhất đời này đúng không?

Trần Ân Tứ cười khẽ, chẳng thèm tạm biệt, cứ thế mở cửa xuống xe.

"Ân Tứ!" Đỗ Văn Thành gọi to tên cô. "Đừng giữ nó, để nó đi!" Trần Thanh Vân quát lên như sấm. Vẫn mang tâm trạng khó chịu cực độ, ông lại quay đầu gào thét với Trần Ân Tứ: "Tôi cho cô biết, cô bước xuống chiếc xe này thì đừng bao giờ nhận tôi là bố nữa. Từ nay về sau tôi xem như không có đứa con gái như cô. Cô ra ngoài có đi ăn xin ăn mày thì cũng đừng quay về nhà họ Trần."

Trần Ân Tứ khựng lại giây lát rồi trở tay đóng sầm cửa, không hề ngoảnh đầu, lầm lũi đi ngược chiều dòng xe.

Đỗ Văn Thành xuống xe đuổi theo: "Ân Tứ, Ân Tứ!"

Trần Thanh Vân hạ cửa kính xe xuống, gọi: "Văn Thành, về đây!" Ông ngăn cản Đỗ Văn Thành đuổi theo.

Trần Ân Tứ không quan tâm Đỗ Văn Thành có đuổi theo mình không, cũng không hề quay đầu lại nhìn lấy một cái, chỉ cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh với Đỗ Văn Thành: "Chú Đỗ, sau này chú nhớ giữ gìn sức khỏe." Sau đó rảo bước đi nhanh hơn.

Đỗ Văn Thành lại gọi vài tiếng "Ân Tứ", thấy cô không có bất cứ dấu hiệu nào muốn dừng bước, bèn thở dài quay về xe.

Trần Ân Tứ không biết mình cắm cúi đi bao lâu, cô chỉ biết đến khi dừng lại, hai chân đã mỏi đến mất cảm giác.

Cô đứng yên hồi lâu, mới quay đầu lại nhìn, xe Trần Thanh Vân đã khuất dạng. Cô lại nhìn đường cao tốc dài hun hút, hốc mắt thoáng chốc đỏ hoe.

Cô không có nhà nữa rồi! Không phải, cô đã không có nhà lâu lắm rồi.

Buồn cười thật, rõ ràng cô mới là đứa con gái danh chính ngôn thuận của nhà họ Trần, vậy mà bản thân cô lại như đứa con gái riêng ăn nhờ ở đậu.

Trần Ân Tứ lê đôi chân nặng như đổ chì của mình, chớp đôi mắt hoen đỏ tiếp tục đi về phía trước.

Không biết đi bao lâu, cô bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình. Cô quay đầu nhìn lại, là cảnh sát giao thông tuần tra trên đường cao tốc.

"Cô có biết đi bộ trên đường cao tốc nguy hiểm lắm không?"

Trần Ân Tứ không nói lời nào.

Cảnh sát giao thông thấy dấu tay đỏ rần trên mặt và đôi mắt hoe đỏ của cô, những tiếng trách mắng cũng dịu hẳn đi: "Cô xem mấy xe kia chạy nhanh chưa kìa, nếu lỡ xảy ra tai nạn là sẽ mất mang ngay. Bất kể đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không thể đi lung tung trên đường cao tốc như vậy... Được rồi, hướng cô đi là về Hoành Điếm phải không, đi thôi, lên xe, chúng tôi đưa cô đi nhờ một đoạn."

Trần Ân Tứ được cảnh sát giao thông đưa đến Sở Giao thông gần trạm thu phí.

Lúc cho cô xuống xe, đối phương còn tốt bụng nhắc nhở: "Ở đây cô có thể gọi xe được rồi."

Trần Ân Tứ khẽ cảm ơn.

Trước khi đi, đối phương còn không quên răn dạy một đống điều luật giao thông với cô.

Khi Trần Ân Tứ đứng ven đường bắt taxi, cảm nhận được trong túi rung rung mới lấy điện thoại ra xem. Đúng lúc bên kia đã cúp máy, cô nhìn thấy những 34 cuộc gọi nhỡ, có Lâm Nhiễm, có Dung Dự, và cả... Tần Kiết. Trần Ân Tứ vừa định gọi lại thì Lâm Nhiễm đã gọi đến, cô lập tức bắt máy.

"Cô ấy nghe điện thoại rồi, nghe điện thoại rồi..." Lâm Nhiễm kích động nói với bên kia, sau đó trong điện thoại truyền đến giọng Tần Kiết, "Trần Hề?"

Giọng anh vẫn dễ nghe, ngữ điệu bình thản, không có bất cứ cảm xúc nào, nhưng không hiểu sao, Trần Ân Tứ lại đỏ mắt. Cô nắm lấy di động, không nói câu nào.

Tần Kiết hoang mang, "Trần Hề, em đang ở đâu?"

Cổ họng Trần Ân Tứ nghèn nghẹn, cô cố gắng lắm mới cất nổi tiếng, nhưng chỉ thốt lên được một chữ "Tôi..." rồi không nói được gì nữa.

Bên kia điện thoại, Tần Kiết yên lặng chốc lát: "Em gửi địa chỉ của em qua tin nhắn, tôi qua đó tìm em nhé?"

Trần Ân Tứ vẫn không nói một lời.

Tần Kiết: "Ngoan."

Trần Ân Tứ "ừ" một tiếng. Cúp máy, cô gửi tin nhắn cho Tần Kiết.

Tần Kiết tức khắc trả lời hai chữ: "Chờ tôi."

Chưa đầy hai mươi phút, một chiếc taxi đỗ lại trước mặt Trần Ân Tứ. Xe còn chưa dừng hẳn, cửa bên ghế lái phụ đã mở ra, Tần Kiết xuống xe, chống một tay lên hàng rào bảo vệ, nhảy đến trước mặt Trần Ân Tứ, "Trần..."

Anh mới nói được một chữ, mắt đã nheo lại, "Mặt em bị gì vậy?"

Trần Ân Tứ mím môi im lặng.

Giọng Tần Kiết trầm xuống, vừa lạnh lẽo vừa tức giận, "Mẹ nó, là ai làm?"

"Hề Hề!"



"Nữ thần!"

Lâm Nhiễm và Dung Dự cùng xuống xe, một trước một sau chạy vòng qua hàng rào đến chỗ cô.

Hai người còn chưa kịp đến gần Trần Ân Tứ và Tần Kiết, Tần Kiết đã kéo Trần Ân Tứ ra sau che chắn, nói với hai người kia: "Tôi có chuyện muốn nói riêng với Trần Hề, hai người thích đi đâu thì đi đó đi."

Dung Dự lấy làm lạ, "Không phải chứ, có chuyện gì mà tôi và Lâm Nhiễm không thể nghe? Còn nữa, cậu có gì muốn nói riêng với nữ thần của tôi? Tôi..."

"Đòi tiền thuê nhà!" Tần Kiết ngắt ngang mấy câu dài dòng của Dung Dự: "Tiền thuê nhà tháng này đã trễ hạn ba ngày mà cô ấy vẫn chưa đóng cho tôi, bây giờ tôi muốn nói chuyện rõ ràng với cô ấy, được không?"

"Không phải chứ Tần Kiết, chỉ là tiền thuê nhà thôi mà, tôi đóng thay nữ thần. Tôi..." Dung Dự còn chưa dứt câu thì đã bị Lâm Nhiễm ở bên cạnh tát cho một cái, "Tôi cái gì mà tôi, tôi muốn đi mua chai nước uống, cậu đi theo tôi." Nói xong, Dung Dự bị Lâm Nhiễm véo tai, kéo đi.

Chờ hai người họ tránh mặt, Tần Kiết mới quay đầu nhìn Trần Ân Tứ, "Rốt cuộc là ai đánh em?"

Trần Ân Tứ vẫn im thít.

"Được, không nói đúng không?" Tần Kiết gật đầu, lòng như nổi bão.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status