Giường anh chia em một nửa

Chương 185 : Chương 185

Chương 185 TÔI MỜI THẦY NGẮM BỮA ĐÊM

Cũng được... Vậy coi như đã nguôi giận rồi ư?

Trần Ân Tứ lại quay đầu nhìn Tần Kiết, nhận ra thầy Tần nhỏ mọn nào đó không hề có vẻ gì là "cũng được".

"..."

Ừm... Hình như có vẻ càng không vui hơn.

Bản kiểm điểm này cô viết hay lắm mà, thật lòng thật dạ, thành khẩn nhận sai, để bày tỏ thành ý của mình, cô còn có lòng viết chữ nắn nót chỉnh tề không khác gì lúc thi đại học.

Hay là thầy Tần thật ra đã không còn giận nữa, chỉ là không thể hiện ra mặt thôi?

Trần Ân Tứ lặng lẽ lái xe, tiếp tục đi về phía trước, thấy đã đến cổng khu biệt thự tấc đất tấc vàng của Tần Kiết, cô nhận ra nét mặt anh vẫn lạnh lùng hơn cả nhiệt độ bên ngoài xe.

Vốn tưởng rằng nhờ bản kiểm điểm cô sẽ dỗ được người đàn ông này, không ngờ chẳng có tác dụng gì cả.

Nếu biết trước cô đã không lãng phí công sức thời gian cả một buổi chiều, lại còn làm cô nợ cả ân tình chị Bát.

Dỗ cũng đã dỗ rồi, không thể bỏ cuộc giữa đường được, lần sau lại phải bắt đầu lại từ đầu...

Trần Ân Tứ nghiến răng, tiếp tục phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe: "Không còn sớm nữa, thầy Tần, thầy có đói không?"

Tần Kiết: "Không đói."

Cô thầm nghĩ, anh biết cách nói chuyện thật đấy. Giây lát sau, Trần Ân Tứ nói tiếp: "Không đói cũng không sao, tôi mời thầy ngắm bữa đêm."

Tần Kiết: "..."

Trần Ân Tứ đạp phanh, dừng xe lại bên lề đường trước cổng khu biệt thự của Tần Kiết, hỏi lại lần nữa: "Được không?"

Tần Kiết không nói gì.

Cô cho rằng có hi vọng.

Nào ngờ nửa phút sau, anh lắc đầu: "Thôi đi, khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá cũng là phường trộm cắp."

Không phải chuyện gian trá cũng là phường trộm cắp là sao, có cách miêu tả tiên nữ bé nhỏ người gặp người thích là cô như vậy ư?

Trần Ân Tứ tức đến nỗi thầm giễu cợt*: "Tôi..."

(*) Câu gốc là 劈了个叉 (xoạc chân), có nguồn gốc từ câu "Tôi muốn xoạc chân vì anh ấy", bắt nguồn từ gameshow Running Man Trung Quốc mùa 4 tập 2, khách mời là Lâm Duẫn, để hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Duẫn xoạc theo "chỉ huy" của Đặng Siêu, làm mọi người phá lên cười. Sau này câu này được dùng nhiều hơn, chỉ sự chế giễu, mỉa mai sau khi đố kỵ, ganh ghét một thứ nào đó.

Trần Ân Tứ chưa chửi hết câu, khóe mắt hẹp dài của Tần Kiết đã liếc qua cô. Nửa câu còn lại lập tức mắc kẹt trong cổ họng, cô ngừng lại ba giây, tự nhủ mình đi dỗ người ta, chứ không phải đến cãi nhau, liền hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "... Tôi có lòng đến dỗ thầy mà."

Tần Kiết ngước mắt lên, hờ hững đáp: "Dỗ? Không nói tôi còn tưởng em đến đây để đổ thêm dầu vào lửa."

"..."

Tên khốn này không nói sẽ bị nghẹn chết à?

Trần Ân Tứ hít sâu một hơi, tiếp tục cười: "Thầy Tần, chắc chắn anh bị ảo giác rồi, tôi đến dỗ anh thật mà, lại còn đầy thành ý đấy."

Tần Kiết uể oải ngả người vào lưng ghế, liếc xéo Trần Ân Tứ: "Vậy em dỗ đi."

Trần Ân Tứ: "???"

"Tôi xem em đầy thành ý cỡ nào."

Trần Ân Tứ: "..."

Sao lại có người mặt dày thế nhỉ, trắng trợn yêu cầu người khác dỗ dành mình. Người bình thường nghe cô nói thế chẳng phải đều nguôi giận à?

Mục đích thật sự là... dỗ Tần Kiết, có điều bây giờ Trần Ân Tứ càng muốn cho anh một trận hơn.

Nhưng ai bảo hiện giờ cô cần nhờ vả anh...

Trần Ân Tứ đối mặt với vẻ mặt "chờ dỗ" của Tần Kiết, vắt hết óc nghĩ một lúc, rồi nói: "Thầy Tần, tôi cho thầy xem nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần nhé?"

Tần Kiết không nói gì.

Trần Ân Tứ lấy một chiếc gương trong túi ra, đưa tới trước mặt Tần Kiết, "Anh xem đi, khuôn mặt trong gương có đẹp trai không?"

Tần Kiết nhìn mình trong gương, im lặng ba giây, ngượng ngùng quay đầu đi.

Đệch, khen anh đẹp trai cũng không có tác dụng? Tên khốn này khó dỗ quá ha?

Trần Ân Tứ cắn ngón tay, lại ngẫm nghĩ: "Thầy Tần, hay là lần sau thầy uống say, tôi chăm sóc thầy tận tình mà không một lời oán trách hối hận?"

Tần Kiết lườm Trần Ân Tứ, vẫn không nói gì.

Không phải chứ? Vẫn không được à? Tên khốn này muốn lên trời à?

Trần Ân Tứ thật sự đã bó tay rồi, bèn hỏi thẳng luôn: "Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, anh nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào?"

Nhận ra cô đã nổi giận, Tần Kiết không tiếp tục im lặng nữa: "Tại sao hôm đó lại uống rượu?"

Trần Ân Tứ há hốc, từ "Hả" đã đến bên miệng mà không thể nào thốt ra nổi.

Sao anh lại hỏi chuyện ấy?

Chẳng phải cô đã trả lời anh rồi sao?

Trần Ân Tứ im lặng giây lát, sau đó trả lời bằng giọng điệu thoải mái như chưa có chuyện gì xảy ra: "Chẳng phải hôm đấy tôi đã nói rồi mà..."

Tần Kiết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng thời đáy mắt anh thoáng qua sự u ám.

"Chỉ là, muốn uống thôi..."

Trần Ân Tứ vẫn chưa nói hết, Tần Kiết đã cởi dây an toàn, xuống xe. Cô lập tức im bặt, nhìn chằm chằm Tần Kiết đứng bên đường qua cửa kính xe, trong phút chốc không hiểu gì.

Tần Kiết chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, áo khoác bị anh để lại trên ghế phụ.

Đêm mùa đông, nhiệt độ gần âm mười độ, làn gió đìu hiu thổi qua làm mái tóc anh rối bời.

Có vẻ anh không thấy lạnh, nhưng Trần Ân Tứ ngồi trong xe bật điều hòa cảm thấy lạnh thay cho anh.

Hai người cứ giằng co như thế một lúc, Trần Ân Tứ đành nhận thua, cầm chiếc áo măng tô trên ghế phụ lên, đi tới chỗ Tần Kiết: "Mặc vào đi."

Tần Kiết nhìn chiếc áo măng tô trên tay cô, ngập ngừng ba giây mới nhận lấy, nhưng không hề có ý định mặc vào.

"Mặc vào đi, đừng để chết rét." Trần Ân Tứ nhắc lại lần nữa.

Anh nhìn chằm chằm con đường cái trống vắng, im lặng giây lát, cuối cùng vẫn mặc áo khoác vào.

"À, ừm, anh đừng giận, hôm nay tôi đến không phải để đổ thêm dầu vào lửa đâu, tôi đến dỗ anh thật mà..." Bên ngoài thật sự rất lạnh, Trần Ân Tứ vừa mới xuống xe mà tay đã lạnh cóng, cô đút tay vào túi áo, tìm thấy một viên kẹo, một suy nghĩ lóe lên, giây tiếp theo cô lấy viên kẹo ra, đưa cho Tần Kiết: "Mời anh ăn kẹo được không?"

Tần Kiết nhìn viên kẹo sữa một lúc nhưng không nhận, ngược lại còn hỏi một câu như đã đoán được điều gì đó: "Kẹo mang theo người à?"

"Đúng thế, mấy năm qua luôn mang kẹo theo người." Trần Ân Tứ không hề cảm thấy chỗ nào lạ, "Anh đừng chê, vào lúc quan trọng kẹo có thể cứu mạng thật đấy, năm ngoái tôi quay phim, quay tận ba tiếng mà không được ăn cơm, lúc chân run mắt hoa, ngậm một viên kẹo mới lấy lại sức."

Tần Kiết không lên tiếng, rời mắt khỏi viên kẹo.

Mang kẹo theo người là do ngày xưa anh dặn cô... cũng vì sợ lúc quay phim không được ăn cơm đúng giờ, cô sẽ bị tụt huyết áp ngất xỉu phải vào bệnh viện.

Từ khi đó, lúc ở gần cô anh sẽ chuẩn bị kẹo cho cô, nếu không ở gần cô, anh sẽ nhắc nhở cô mang theo kẹo.

"Đi thôi." Bỗng nhiên Tần Kiết lên tiếng, "Đưa em về nhà."

Trần Ân Tứ đáp một tiếng "ừ", đi theo Tần Kiết quay trở về xe. Cô phát hiện ra nhiều năm không gặp, tính cách của anh trở nên khó dò hơn.

Một giây trước còn lạnh lùng với cô, một giây sau đã làm như không có chuyện gì.

Đến Ngô Đồng Thự, Trần Ân Tứ chào tạm biệt xong định xuống xe, Tần Kiết đột nhiên gọi cô: "Trần Hề."

Trần Ân Tứ đang định mở cửa xe chợt dừng lại, quay đầu nhìn anh. Tần Kiết nhìn thẳng vào mắt cô giây lát, nói: "Tại sao hôm đó em lại uống rượu?"

Sao lại nữa rồi?

Trần Ân Tứ vẫn không trả lời.

"Em không muốn nói, có thể không cần kể với tôi." Tần Kiết nói tiếp, "Nhưng đừng nói dối tôi."

Trần Ân Tứ há hốc miệng.

Giọng nói của Tần Kiết chậm rãi hơn: "Đến một ngày nào đó em muốn nói, bất cứ khi nào tôi cũng có thể nghe."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status