Giường anh chia em một nửa

Chương 229 : Chương 229 NHẶT XÁC

Chương 229 NHẶT XÁC

Năm nay Tần Nam lên kế hoạch đi du lịch đón Tết, tối ngày hai chín, trước khi xuất phát, bà gọi Tần Kiết đến nhà mình ăn bữa trưa.

Tần Nam lấy chai rượu mình yêu thích nhất, bắt bằng được Tần Kiết phải uống cùng bà, sau đó... hai người đều uống ngà ngà say.

Đến ba giờ chiều, Tần Kiết thật sự không chịu nổi men rượu nữa mới rời khỏi nhà bà.

Khoảng thời gian gần đây bố mẹ Tần Kiết đều ở nước ngoài, Tần Nam thương Tần Kiết phải ở lại Bắc Kinh ăn Tết một mình, trước khi Tần Kiết đi, bà kéo anh lại hỏi: "Cháu không đi đón Tết với cô thật à? Nếu cháu không bận gì, cứ bay cùng cô và chú là được, địa điểm năm nay cô chọn đẹp lắm, thuê một khu biệt thự riêng, không ai làm phiền, vô cùng yên tĩnh, có cả đầu bếp và quản gia riêng..."

Tần Kiết chỉ muốn tranh thủ kỳ nghỉ làm ổ ở nhà đánh một giấc say sưa, nửa đùa nửa thật nói: "Sao thế? Thích để cháu nhìn đôi vợ chồng già nhà cô chú khoe mặn nồng thế cơ à?"

"Vợ chồng già gì cơ chứ? Cô vẫn còn trẻ lắm!" Tần Nam không vui, "Với lại khoe mặn nồng thì sao? Có giỏi thì cháu cũng tìm một cô về khoe mặn nồng trước mặt cô chú đi..."

"Ồ, đúng rồi, dù cháu muốn khoe mặn nồng, chỉ đáng tiếc cô bạn gái cũ của cháu không chịu."

"Theo đuổi con gái, theo đuổi từ mùa hè đến mùa xuân mà vẫn chưa thành công, phí cả gen nhà họ Tần."

"Nhìn thấy cháu là phiền, mau cuốn xéo cho cô!"

Tần Nam mở cửa, đẩy Tần Kiết ra ngoài, không hề nể tình đóng "rầm" cửa lại.

Tần Kiết bị đá ra ngoài cảm thấy cả người nóng bừng vì men rượu, anh đưa tay lên nới lỏng cà vạt, tháo hai chiếc cúc ở yết hầu, sau đó loạng choạng bắt một chiếc xe về nhà.

Tần Kiết uống nhiều chỉ muốn ngủ, quanh năm suốt tháng hầu như anh đều thiếu ngủ, về đến nhà là lăn ra giường ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này khá sâu và dài, đến khi anh tỉnh giấc đã là mười giờ sáng ngày hôm sau.

Anh cầm điện thoại lên, bấy giờ mới phát hiện chiều hôm qua cô nhóc gửi anh tin nhắn, anh lấy cánh tay che ánh nắng, uể oải chống người dậy, tựa người vào đầu giường nhắn tin trả lời lại: "Hôm qua uống say, vừa mới tỉnh."

Tần Kiết ngẫm nghĩ, rồi bổ sung thêm câu nữa: "Uống rượu ở nhà cô."

Anh chờ mấy phút, thấy Trần Ân Tứ vẫn im lìm, bèn xuống giường đi đánh răng rửa mặt.

Buổi trưa anh làm điểm tâm, ngồi ở ban công tắm nắng đọc sách, giữa chừng cầm điện thoại lên xem mấy lần, Trần Ân Tứ vẫn chưa trả lời lại, Tần Kiết đứng dậy lấy một chiếc điện thoại khác, Trần Ân Tứ cũng không xuất hiện trong nhóm chat Clang Rose.

Anh ngẫm nghĩ, rồi tag Trần Ân Tứ, thuận tiện còn tag cả Lâm Nhiễm và Lục Tinh vào, hỏi: "Mọi người định đón Tết thế nào?"

Mấy phút sau, Lâm Nhiễm và Lục Tinh đều trả lời, chỉ có mình Trần Ân Tứ mãi không thấy tăm hơi. Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này: "Trần Ân Tứ thì sao?"

Lục Tinh: "Ồ, Ân Ân hả? Đang bận, hôm nay cô ấy phải ghi hình chương trình, chắc không có thời gian xem điện thoại."

Hôm nay là Ba mươi Tết... cô vẫn phải làm việc ư?

Tần Kiết hơi chau mày, đặt điện thoại xuống, vừa đọc sách, vừa tiếp tục chờ tin nhắn của Trần Ân Tứ.

Chờ đến bảy giờ tối vẫn không thấy tin nhắn của Trần Ân Tứ, ngược lại lại nhận được cuộc gọi của Dung Dự: "Tần Cẩu, tôi và Tiểu Cửu đang ở Kim Bích Huy Hoàng, cậu qua đây không?"

Ở nhà một mình đêm Giao thừa quả thật rất buồn chán, Tần Kiết bèn thay quần áo ra ngoài.

Đến Kim Bích Huy Hoàng, Tần Kiết mới phát hiện Dung Dự gọi đến hơi nhiều người, có một số khuôn mặt anh đã từng gặp nhưng không biết tên.

Nhưng đến cũng đã đến rồi, không thể thoát thân được, Tần Kiết chọn chỗ ngồi bên cạnh Dung Dự, nhận lấy một ly rượu.

Trong phòng VIP nhiều người ồn ào, Tần Kiết ngồi yên một chỗ vừa thưởng thức rượu vừa lướt điện thoại.

Lâu dần, khung cảnh này còn buồn tẻ hơn cả ở nhà một mình, cho đến khi chương trình ca nhạc tối Giao thừa bắt đầu, vẫn không thấy tin nhắn của Trần Ân Tứ, Tần Kiết ra khỏi phòng VIP, muốn hít thở không khí bên ngoài.

Ra ngoài chưa được mười phút thì nhận được tin nhắn của Dung Dự hỏi anh đi đâu, anh trả lời "về ngay đây", rồi đứng thêm một lúc nữa, đang định quay người về thì có người gọi anh: "Anh Tần?"

Tần Kiết quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái tóc ngắn mặc áo len đỏ. Anh không bị chứng mù mặt, song có những lúc không để tâm, do vậy không nhớ nổi mặt người khác, nhưng anh vẫn nhớ cô gái này... Cô ta tên là Trần Vinh, em gái của cô nhóc đó, em gái cùng bố khác mẹ.

Tần Kiết khựng lại ba giây, rồi quay mặt về phía Trần Vinh.

Trần Vinh như đang do dự, chần chừ giây lát mới đi tới chỗ Tần Kiết: "Anh... hôm nay đã gặp chị ấy chưa?"

Tần Kiết sửng sốt, sực nhớ ra chị ấy mà Trần Vinh nói là chỉ ai: "Trần Ân Tứ?"

"Ừ, đúng." Trần Vinh gật đầu, hỏi tiếp, "Hôm nay Giao thừa, anh đã gặp chị ấy chưa?"

"Chưa." Anh ngập ngừng, rồi nói, "Cô có chuyện cần tìm cô ấy à?"

"Không..." Trần Vinh mỉm cười, như không biết phải nói thế nào, cô ta tần ngần đứng đó một lát, sau đó nói "xin lỗi", rồi quay người định rời đi.

Tần Kiết cũng không cản cô ta, nhưng dường như Trần Vinh đã hạ quyết tâm, liền cắn răng quay đầu nhìn Tần Kiết, nói: "Những ngày Tết thế này, chị ấy đều đón Tết một mình."

"Quan hệ giữa bố và chị ấy không tốt, hồi xưa chị ấy cãi nhau với bố, từ sau lần đó, chị ấy không về nhà nữa."

"Thật ra, trước kia khi chị ấy sống ở nhà cũng đón Tết một mình. Chị ấy không thân thiết với chúng tôi lắm, đối với chị ấy, có lẽ chúng tôi giống một gia đình hơn, còn chị ấy là người ngoài cuộc. Trong mắt chị ấy, gia đình của chúng tôi chưa bao giờ là gia đình của chị ấy, vì không có nhà để về, nên cứ mỗi dịp Tết chị ấy đều bận rộn bên ngoài..."

Trần Vinh thầm nghĩ mình bị chập mạch thật rồi, cô ta và Trần Diệu đi chơi, nhìn thấy Tần Kiết, ma xui quỷ khiến thế nào lại bảo Trần Diệu đi tụ tập với bạn bè trước, chưa kịp nhận ra rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, cô ta đã buột miệng gọi Tần Kiết chuẩn bị rời đi.

Cô ta không biết Trần Ân Tứ có kể cho Tần Kiết chuyện về gia đình mình không, nhưng cô ta nghĩ, Tết năm nay, nếu Trần Ân Tứ tìm được người đón Tết cùng mình, trong số những người cô ta biết, cũng chỉ có Tần Kiết thôi.

Trần Vinh cũng không biết Tần Kiết có hiểu ám hiệu của mình không, nói hết những gì mình muốn nói xong, cô ta cũng thấy hơi ngượng ngùng, liền mỉm cười bước đi. Vì không có nhà để về, nên cứ mỗi dịp Tết chị ấy đều bận rộn bên ngoài...

Anh từng thắc mắc, cô không có việc làm hơn nửa năm, thù lao bèo bọt đến đáng thương, sao vẫn còn chạy show vào đêm ba mươi, hóa ra chỉ vì để mình không cô đơn lẻ loi trong ngày gia đình nào cũng đầm ấm sum vầy...

Trái tim Tần Kiết như bị thứ gì đó đâm vào, đau âm ỉ.

Hình như cô có rất nhiều, rất nhiều bí mật mà anh không hề hay biết.

"Nghĩ gì thế?" Dung Dự thấy Tần Kiết mãi không về, bèn ra ngoài tìm người.

Tần Kiết hoàn hồn, "Không có gì, uống hơi nhiều, chuẩn bị về."

"Hả? Vừa mới đến chưa ngồi ấm chỗ đã đi rồi à? Với cả cậu chưa uống được bao nhiêu mà?"

Tần Kiết vừa gửi tin nhắn cho Tần Nam, nhờ bà giúp mình kiểm tra hoạt động bây giờ của Trần Ân Tứ, vừa thờ ơ kiếm bừa một cái cớ: "Chắc do vẫn chưa tỉnh rượu hôm qua?"

Dung Dự: "..."

Hiệu suất làm việc của Tần Nam rất cao, anh vừa gửi tin nhắn xong, bà đã gửi lịch trình làm việc gần đây của nghệ sĩ đến, anh lướt đến cái tên Trần Ân Tứ, đoạn nói với Dung Dự: "Mọi người cứ chơi đi, tôi chuồn đây."

"Chuồn thật à? Cậu chuồn đi đâu? Về nhà à? Mới chưa đến chín giờ mà, đêm Giao thừa, một mình cậu diễn vai người đàn ông cô đơn à?"

"Không về nhà." Tần Kiết vừa cho điện thoại vào túi, vừa đi về phía cửa: "Tìm một nơi, chờ người ta đến nhặt xác."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status