Giường anh chia em một nửa

Chương 231 : Chương 231 NĂM MỚI VUI VẺ (2)

Chương 231 NĂM MỚI VUI VẺ (2)

Tần Kiết bất động, Trần Ân Tứ cũng đứng yên. Hai người cứ thi gan với nhau một hồi lâu, mãi cho đến khi Tần Kiết hạ cửa sổ xe xuống. Trần Ân Tứ lập tức cất bước, kéo vali đến bên cạnh xe.

Trần Ân Tứ thầm nghĩ, nếu lát nữa tên thối tha này vẫn không lên tiếng trước giống như lúc nãy, cô nhất định sẽ không chủ động nói chuyện với anh.

Đến khi cô dừng bước, cửa sổ xe vừa khéo hạ hết, hơi ấm trong xe ùa ra ngoài xen lẫn mùi rượu nồng nặc.

Trần Ân Tứ nhíu mày, "Anh... uống rượu lái xe à?"

Tần Kiết: "... Không phải."

Xung quanh sân bay không có ai, Trần Ân Tứ cởi khẩu trang ra, ngửi thấy mùi rượu còn nồng hơn. Cô nhăn mũi, tỏ vẻ không tin.

Tần Kiết: "Không thật mà, tài xế lái thuê đưa anh đến đây."

Trần Ân Tứ: "Xem ra, tài xế còn uống nhiều hơn cả anh."

Tần Kiết không bắt kịp suy nghĩ của cô, "Hả?"

Trần Ân Tứ: "Nếu không, sao tài xế lái thuê lại đưa anh đến sân bay vào ngay Giao thừa thế này?"

Tần Kiết cười xòa, đuôi mắt cong cong, yết hầu khẽ lên xuống, "Vì thế sau khi đến nơi tài xế đã hủy chuyến. Kết quả, không ngờ chờ đến tận bây giờ vẫn không tìm được tài xế khác."

Trần Ân Tứ mắng thầm, anh lừa ai chứ, đêm Giao thừa tìm đâu ra tài xế lái thay, chắc chắn là anh bảo tài xế anh đưa anh đến đây. Nhưng ngoài mặt cô vẫn vờ theo ý Tần Kiết, nói nhăng nói cuội: "Ồ, vậy anh đúng là thiếu lý trí quá rồi, ai đời đêm Giao thừa lại ở trong xe chờ tỉnh rượu."

Tần Kiết gật đầu hùa theo, "Ai muốn đâu chứ?"

Vừa dứt lời thì di động đã vang chuông báo. Dung Dự gửi tin nhắn đến: "Tần Cẩu, chờ nhặt xác sao rồi?"

Tần Kiết gõ phím, "Đang nhặt..."

Đặt điện thoại xuống, anh ngước mắt nhìn Trần Ân Tứ, "Có hứng thú làm thêm cho anh không?"

Trần Ân Tứ biết rõ còn cố hỏi: "Làm thêm cái gì?"

Tần Kiết nhìn thấu tâm tư cô nhóc, cười khẽ, "Em nói thử xem?"

Trần Ân Tứ nhăn nhó, chỉ thiếu điều viết in hoa dòng chữ "TÔI KHÔNG NÓI ĐẤY THÌ SAO" lên trán.

giọng Tần Kiết hơi lười nhác nhuốm hơi men, "Tài xế lái thay." Trần Ân Tứ "à" một tiếng, "Không phải là không thể, nhưng phí tôi hơi cao đấy."

Tần Kiết: Không trả nổi thì làm sao?"

Trần Ân Tứ vừa định nói, "Tôi sẽ giảm cho anh 90%". Kết quả còn chưa kịp thốt ra, Tần Kiết đã nhìn vào mắt cô bằng đôi mắt đong đầy nét cười, nhẹ nhàng nói: "Hay là... anh lấy thân trả nhé?"

Lấy thân trả?

Anh có ý gì?

Bán thân à? Hay là đang quấy rối cô đây?



Trần Ân Tứ xấu hổ, vành tai đỏ ửng.

Tần Kiết: "Ừ... làm trợ lý sinh hoạt cho em nguyên dịp Tết được không?"

Ặc...

Trần Ân Tứ hiểu nhầm ý, tai càng đỏ hơn. Hóa ra ý anh là vậy...

"Sao tai em lại đỏ thế?" Tần Kiết chớp mắt, ló đầu ra cửa sổ xe, "Không phải là..."

Trần Ân Tứ hơi chột dạ nhìn Tần Kiết, song lại cứng mồm cứng miệng bắt bẻ lại: "Rốt cuộc là có muốn thuê tôi làm tài xế hay không?"

"Muốn." Tần Kiết thoáng dừng lại. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh nói mập mờ, "Dĩ nhiên muốn em rồi."

Trần Ân Tứ không phát hiện ra sự mờ ám trong lời của Tần Kiết, đá nhẹ vali mình bằng mũi chân, "Vậy phiền anh có trách nhiệm của một trợ lý có được không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status