Giường anh chia em một nửa

Chương 259 : Chương 259 ANH ĐI CHẾT ĐI

Chương 259 ANH ĐI CHẾT ĐI

Đóng cửa lại, sắc mặt Trần Ân Tứ lập tức lạnh như băng.

Cô đứng dựa vào cửa một lát rồi rút di động ra, lòng bỗng dưng bực bội khó tả, ngón tay thoăn thoắt bấm tin nhắn.

Mẹ kiếp bao giờ thì anh về?

Trần Ân Tứ nhắm nghiền mắt, thu ngón tay đang định ấn gửi lại.

Bếp gas đang đun thức ăn, phát ra tiếng ùng ục, máy hút mùi kêu o o không ngớt.

Nghe những âm thanh tràn đầy hương vị cuộc sống ấy, Trần Ân Tứ càng bực bội.

Cô nhìn chiếc nồi trên bếp, càng nhìn càng tức, hầm hầm đi đến, tắt phụt bếp đi, rồi giơ tay tắt luôn máy hút mùi, kéo xoẹt tạp dề ra, ném mạnh lên mặt bàn bằng đá Đại Lý cạnh đó rồi kéo cửa đi ra.

Mạc Tái Tái chẳng biết đã chạy ra phòng ăn từ lúc nào, đang bưng ấm nước nóng sôi sùng sục định rót vào cốc thủy tinh.

Cốc thủy tinh gặp nước nóng ắt sẽ vỡ tan...

Trần Ân Tứ chẳng kịp nghĩ ngợi đã hô lên, "Dừng lại."

Song cô rốt cuộc vẫn chậm một bước, Mạc Tái Tái đã rót nước vào cốc rồi.

Trần Ân Tứ gần như không hề do dự, chạy ngay tới trước mặt Mạc Tái Tái, kéo nó ra khỏi bàn.

Hành động của cô hết sức đột ngột, làm Mạc Tái Tái giật mình ré lên, ngay sau đó trên mặt bàn vang lên tiếng bụp, cốc thủy tinh vừa nãy đã vỡ tan. Nước văng tung tóe, Trần Ân Tứ vội đứng chắn trước mặt Mạc Tái Tái theo bản năng.

Mấy giọt nước nóng bắn lên da cô bỏng rát.

Song Trần Ân Tứ chẳng buồn để ý, quay sang nhìn Mạc Tái Tái đang sợ đến rưng rưng nước mắt, giọng lạnh băng, song vẫn nhận ra sự lo lắng, "Không sao chứ?"

Mạc Tái Tái không nói gì, nước mắt lã chã lăn dài.

Trần Ân Tứ kém nhất là dỗ dành người khác, đúng lúc cô đang lúng túng chẳng biết làm gì thì Dương Linh nghe động chạy đến.

"Tái Tái, sao em khóc vậy?" Dương Linh vừa nói vừa kéo Mạc Tái Tái tới trước mặt mình, cúi xuống vừa nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, vừa dịu dàng dỗ dành, "Tái Tái, không sao nữa rồi, Tái Tái đừng khóc, Tái Tái, để chị xem xem có bị bỏng không nào..."

Vừa rồi Dương Linh không ở trong phòng ăn, lẽ ra không thể biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi đến cũng không hỏi vừa rồi có chuyện gì, đã hỏi Mạc Tái Tái có bị bỏng không...

Trần Ân Tứ nhíu mày rồi chợt nói, "Cô xui nó rót nước nóng vào cốc thủy tinh đúng không?"

Dương Linh sững ra, "Gì cơ?"

Trần Ân Tứ nhìn thẳng vào mắt Dương Linh, lặp lại thật rành rọt, "Cô biết cốc thủy tinh gặp nước nóng sẽ nổ nên cố ý bảo con bé rót nước sôi vào cốc thủy tinh cho cô, cô làm thế để làm gì hả?"

Dương Linh né tránh ánh mắt Trần Ân Tứ, vẻ như chột dạ, "Chị nói gì vậy, tôi nghe không hiểu."

"Không hiểu à?" Trần Ân Tứ cười thầm, chẳng buồn nể nang gì nữa, "Tốt nhất là cô không hiểu, bằng không thì cô quá vô lương tâm, vì lợi ích riêng của mình mà lợi dụng cả một đứa bé, là sinh viên mà thủ đoạn ti tiện đến mức khiến người ta không sao chịu nổi."

Dương Linh: "Tôi thật sự không biết chị đang nói gì, chị..."

Chẳng đợi Dương Linh nói hết câu, Trần Ân Tứ đã nhìn sang Mạc Tái Tái, "Cháu khỏi cần nói với cô có phải cô ta xui cháu làm vậy không."

"Cô cũng chẳng cần biết, chỉ muốn khuyên cháu một câu, vừa rồi may mà cô nhanh nhẹn kéo cháu ra, bằng không giờ cháu đã phải vào viện rồi, nếu mảnh thủy tinh cứa vào mặt, không chừng cháu còn mang sẹo cả đời đấy." "Cháu còn nhỏ, không hiểu rất nhiều thị phi rắc rối, nhưng cô khuyên cháu tốt nhất là tránh xa hạng người này ra, có vậy tương lai cháu mới tốt được."

Dương Linh bực bội đứng thẳng dậy, ngang nhiên nhìn thẳng vào Trần Ân Tứ hùng hồn nói, "Chị Trần, chị không có bằng cớ gì mà vu khống tôi như vậy, có vẻ không được hay đâu? Các chị làm diễn viên, ngày ngày đóng phim, có phải đóng mãi rồi vào đời sống thực cũng thành diễn viên hạng nhất không..."

"Tôi đâu có ngốc, thấy cốc vỡ, dĩ nhiên phải hỏi Tái Tái có bị bỏng không, chị bảo là tôi xúi Tái Tái làm, chị có tận mắt nhìn thấy không? Vừa rồi trong phòng ăn chỉ có chị và Tái Tái, sao không phải là chị xúi Tái Tái?

Ngoài phòng khách vang lên tiếng mở cửa.

Dương Linh thu lại ngay mấy câu hùng hổ vừa rồi, thay vào đó là thái độ đầy ăn năn, "Xin lỗi chị Trần, Tái Tái còn nhỏ, em ấy không cố ý đâu...."

"Chị đừng chấp em ấy, cũng đừng mắng em ấy, cái cốc này bao nhiêu tiền, để tôi đền thay cho Tái Tái..."

Khi Dương Linh còn đang nói, Tần Kiết xuất hiện ở cửa phòng ăn.

Trông thấy Tần Kiết, nước mắt Dương Linh lập tức ứa ra, "Anh Tần, anh nói với chị Trần đi, xin chị ấy đừng giận, vừa rồi Tái Tái sơ ý đánh vỡ một cái cốc thủy tinh, làm chị Trần khó chịu..."

Trần Ân Tứ vốn tưởng Tần Kiết về một mình, nào ngờ phía sau anh còn một người nữa.

Là cô gái từng đi siêu thị cùng anh, trong tay xách mấy hộp giữ nhiệt, qua lớp túi vẫn ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Trước sự đổi trắng thay đen của Dương Linh, Trần Ân Tứ chẳng nói chẳng rằng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hộp giữ nhiệt trong tay cô ta.

Trông thấy Trần Ân Tứ, cô gái kia cũng sững ra, sau đó đảo mắt nhìn quanh phòng ăn, lên tiếng hỏi, "Sao vậy?"

Mạc Tái Tái gọi một tiếng "mẹ" rồi khóc lóc nhào vào lòng cô ta, khóc òa lên, "Mẹ ơi con không cố ý đâu, con lỡ đánh vỡ cốc, làm cô ấy khó chịu, xin lỗi mẹ, con sai rồi."

Trần Ân Tứ thầm nhủ, tình huống này quả thực còn đặc sắc hơn mấy bộ phim truyền hình cô đóng nhiều. Cô ghét nhất là bị người ta vu vạ, rõ ràng trong bụng giận sôi lên, nhưng ngoài mặt lại hết sức bình tĩnh.

Cô có rất nhiều lời muốn hỏi.

Cô muốn hỏi Tần Kiết có ý gì, rõ ràng đã hẹn cô tối nay gặp ở nhà anh, sao còn gọi từng ấy người đến?

Cô muốn hỏi Dương Linh có dám thề độc rằng câu nào ả nói ra cũng là thật, nếu có câu nào dối trá thì không được chết yên ổn không.

Cô muốn hỏi Mạc Tái Tái mới chừng ấy tuổi sao đã biết trơ tráo đặt điều như vậy.

Cô còn muốn hỏi Tô Nam Nam không có ở đây, năm xưa tiếp cận cô có phải là vì Tần Kiết không?

Rõ ràng cô rất muốn gặp anh.

Rõ ràng lúc đến cô rất vui vẻ.

Rõ ràng xưa nay cô chẳng mấy khi đi siêu thị, rõ ràng họ đã hẹn rồi...

Có trời biết, lúc trước cô vui vẻ nhường nào thì bây giờ thấy nực cười nhường ấy.

Tô Nam Nam sáu năm trước là như vậy, sáu năm sau ba người con gái này cũng lại là như vậy...

Lúc nào cũng vậy, luôn là như vậy.

Cô vốn khiếp hãi loại đàn bà này nhưng anh luôn thu hút những loại đàn bà này tới trước mặt cô.

Thú vị không?

Vô cùng vô nghĩa!

Trần Ân Tứ càng nghĩ càng giận, từ sáu năm trước đến giờ, một sợi dây đàn nào đó vẫn đè lên tim cô đột nhiên đứt phựt, chẳng để những người xung quanh nói gì, cô quay người đi thẳng vào bếp, bưng đồ ăn đã hì hục nấu cả nửa buối trên bệ bếp đổ thẳng xuống cống, tiện thể đập luôn cả nồi xuống, rồi như vẫn chưa hả giận, cô đổ luôn cả thịt thà rau củ đã thái vào thùng rác, rồi đạp mạnh cho thùng rác từ nhà bếp văng ra giữa phòng ăn.

"Trần Hề..." Tần Kiết lên tiếng, song Trần Ân Tứ chẳng buồn nhìn anh, lạnh lùng đưa mắt liếc sang Dương Linh và Mạc Tái Tái, "Trông thấy chưa, tôi thế này mới là khó chịu đấy."

Dứt lời cô đi thẳng ra cửa phòng ăn.

"Trần Hề!" Tần Kiết kéo cô lại.

Trần Ân Tứ vùng ra khỏi tay anh, giơ tay giật phắt sợi dây chuyền trên cổ xuống, đập vào mặt anh, "Anh đi chết đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status