Giường anh chia em một nửa

Chương 29 : Chương 29 TẬN TÂM BẢO VỆ, YÊN TÂM SỬ DỤNG (1)

Chương 29 TẬN TÂM BẢO VỆ, YÊN TÂM SỬ DỤNG (1)

Trần Ân Tứ nhìn Lâm Nhiễm bằng ánh mắt “Cậu điên rồi”: “Cậu đọc ngôn tình nhiều quá đến nỗi tẩu hỏa nhập ma rồi à?”

Lâm Nhiễm: “Không, cậu mau nói đi, cậu và Tần Kiết rốt cuộc có phải ‘tro tàn bùng cháy’ không?”

Trần Ân Tứ: “Đúng là cậu đọc ngôn tình nhiều quá đến nỗi tẩu hỏa nhập ma rồi, mình ‘tro tàn bùng cháy’ với ai cũng không cháy với anh ta.”

Lâm Nhiễm: “Vấn đề là, cậu với người khác làm gì có tro mà bùng.”

Trần Ân Tứ: “...”

Hiếm khi Trần Ân Tứ bị chặn họng không nói lại được câu nào như thế này, không biết có phải do ngoài đống tro Tần Kiết thì chẳng còn ai nữa hay không, mà lòng cô tự nhiên cứ tức anh ách, giọng nói cũng mang theo giận dỗi mà mình không hề nhận ra: “Tóm lại, mình không bao giờ ‘tro tàn búng cháy’ với anh ta.”

Dứt lời, Trần Ân Tứ bước vào một gian phòng vệ sinh, khóa trái cửa.

Hai người ở trong hai gian phòng vệ sinh, vừa ra ngoài, Lâm Nhiễm vội vã lên tiếng: “Trần Hề, hồi xưa cậu với Kiết gia rất tốt mà, hôm đó các cậu cùng đi ăn với bọn mình, tối ấy tớ vào nhà vệ sinh còn thấy Kiết gia đè cậu lên bồn rửa tay mà hôn... Sao sang hôm sau, các cậu đã chia tay rồi? Cậu cũng tuyệt tình thật đấy, hôm chia tay với anh ta xong thì dứt áo đến Thượng Hải luôn... Nếu không phải mình vô tình gặp cậu, mình nghĩ cả đời này có lẽ cậu không muốn liên lạc lại với mình nữa đâu nhỉ?”

“Trước khi mình ra nước ngoài có gặp Kiết gia mấy lần, có lần mình chuốc say anh ta, hỏi anh ta tại sao lại chia tay với cậu, anh ta cũng không nói...”

“Trần Hề, cậu thật sự không nghĩ tới chuyện sẽ quay lại với Kiết gia ư? Chuyện trước đây cậu không buông bỏ được thật ư?”

Trần Ân Tứ chờ Lâm Nhiễm rửa tay xong, cùng cô ấy ra khỏi nhà vệ sinh. Đi được mấy bước, Trần Ân Tứ mới lên tiếng: “Buông rồi, đã buông từ lâu rồi.”

***

“Tôi tìm cậu khắp nơi, hóa ra cậu trốn ở đây...” Dung Dự lượn khắp tầng hầm club năm phút mới nhìn thấy Tần Kiết đang ngồi trên cầu thang trong lối thoát hiểm. Chân của người đàn ông đó rất dài, duỗi ra chiếm trọn năm bậc cầu thang.

Anh nhìn chằm chằm điện thoại, cực kì tập trung, đến khi Dung Dự tới bên chân anh, anh mới ấn nút khóa màn hình.

Tần Kiết quá giỏi giả vờ, Dung Dự không hề nhận ra điểm nào khác thường, anh ta hỏi: “Cậu đi vệ sinh thế nào mà ra tận đây vậy?” Tần Kiết không đáp lời, chậm rãi đút điện thoại vào túi quần, rồi đứng lên.



Cầu thang của club này được quét dọn sạch sẽ không dính một hạt bụi, song Tần Kiết vẫn phủi quần mấy cái: “Về thôi.”

Đoạn, anh sải mấy bước xuống cầu thang.

Lúc mở cửa lối thoát hiểm, Tần Kiết nhìn thấy tấm biển quảng cáo phía trên, anh nhìn chằm chằm chữ “buông” trên ấy.

“Nhìn gì thế?” Dung Dự tò mò nhìn theo ánh mắt của Tần Kiết.

Quảng cáo băng vệ sinh, tám chữ “Tận tâm bảo vệ, yên tâm(*) sử dụng” vô cùng bắt mắt.

(*) Từ buông là 放, còn yên tâm là 放心.

Dung Dự: “... Tần Cẩu, đồ biến thái.”

Tần Kiết không buồn để ý đến Dung Dự, rảo bước ra khỏi lối thoát hiểm.

Buông.

Buông trong buông bỏ.

Buông trong đã buông bỏ từ lâu rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status