Giường anh chia em một nửa

Chương 316 : Chương 316 LÀ AI CHỦ ĐỘNG?

Chương 316 LÀ AI CHỦ ĐỘNG?

Tần Kiết: "Lần sau anh sẽ nhẹ hơn một chút."

Lục Tinh nghe thấy tiếng thông báo, bất giác lướt mắt qua màn hình điện thoại của Trần Ân Tứ. Cô ấy không có ý định nhìn trộm, chỉ sáp đến gần nhìn thoáng qua, đúng lúc nhìn thấy mấy con chữ đó trong khung đối thoại.

Lần sau anh sẽ nhẹ hơn một chút?

Mấy từ ngữ khiến người ta phải suy nghĩ bậy bạ này là gì vậy?

Lục Tinh vô thức nhìn lên phía trên, nhìn thấy tên người đang chat với Trần Ân Tứ.

Là Tần Kiết.

Đúng lúc ấy, Lục Tinh tận mắt chứng kiến nghệ sĩ nhà mình thản nhiên bình tĩnh ấn vào màn hình, gõ mấy chữ "ừm ừm" trả lời lại.

Lần sau anh sẽ nhẹ hơn một chút.

Ừm ừm.

Trong đầu Lục Tinh lập tức hiện ra một bộ phim 18+.

Nghệ sĩ nhà cô nhân thời gian về nước, đã giao nộp thân mình rồi ư?

Lục Tinh không quan tâm mình đang đọc trộm, cũng không quan tâm mấy thứ như đạo đức hay tôn trọng, liền thẳng thừng đưa tay ra, dùng móng tay gõ vào màn hình của Trần Ân Tứ: "Chị nhìn thấy hết rồi đấy, chị xin lỗi, nhưng em có nên giải thích cho chị không nhỉ?"

Trần Ân Tứ vốn cũng không định giấu Lục Tinh, nghe Lục Tinh hỏi vậy, cô trả lời thẳng thắn: "Em và Tần Kiết đang yêu nhau."

Bộ phim con heo trong đầu Lục Tinh vẫn chưa chiếu hết, cô không hiểu ý của Trần Ân Tứ: "Yêu nhau kiểu nào?" "Còn kiểu nào nữa?" Trần Ân Tứ nhìn Lục Tinh bằng ánh mắt kỳ lạ, "Tinh Tinh, câu hỏi của chị hơi thiếu muối đấy, Tần Kiết là đàn ông, em là phụ nữ, người có đầu óc bình thường cũng biết yêu nhau nghĩa là gì."

Tần Kiết là đàn ông, nghệ sĩ nhà cô là phụ nữ, nam nữ yêu nhau... lại còn là người trưởng thành...

Mấy bộ phim xem xong phải xóa trong đầu Lục Tinh ngày một nhiều hơn.

Nghệ sĩ nhà cô ấy và Tần Kiết "yêu" nhau rồi, nghĩ lại thấy cũng phải, dù gì cũng đã nói "lần sau anh sẽ nhẹ hơn một chút" cơ mà.

Lục Tinh thầm hít một hơi thật sâu, nghệ sĩ nhà cô đã hai mươi sáu tuổi rồi, xảy ra mấy chuyện này cũng không ngạc nhiên một chút nào, cái bây giờ cô cần biết là thời gian, địa điểm cụ thể, hi vọng không bị phóng viên tóm được: "Chuyện từ khi nào?"

Trần Ân Tứ: "Thời gian chắc là khoảng một tiếng sau cuộc điện thoại cuối cùng em gọi cho chị."

Cuộc điện thoại cuối cùng đó vào chiều hôm qua, khi ấy cô ấy đang...

Lục Tinh giật nảy mình: "Ở sân... sân bay?"

"Đúng thế."

Trần Ân Tứ nhìn thẳng vào đôi mắt trợn to của Lục Tinh bằng nét mặt vô cảm: "Có vấn đề gì không? Lúc đó em không có tài xế, chị cũng không ở sân bay, chị bảo em phải đi đâu được?"

Ở sân bay không có khách sạn, lại nhiều người, không chừng còn có đám fan chờ thần tượng...

Lục Tinh càng nghĩ càng thấy đáng sợ, cô giữ sợi dây lý trí cuối cùng, tỏ vẻ bình tĩnh hỏi Trần Ân Tứ: "Vậy... địa điểm thì sao?"

Hỏi xong câu này, chính bản thân Lục Tinh cũng cảm thấy sợ.

Nhắc đến địa điểm, Trần Ân Tứ không nhịn được "hừ" một tiếng.

Lục Tinh: "Em hừ gì mà hừ."

"Đáng ghét!" Trần Ân Tứ lại hừ thêm tiếng nữa: "Tên khốn Tần Kiết dám kéo em vào nhà vệ sinh, nhà vệ sinh đấy, lại còn là nhà vệ sinh nam!"

"Để tiên nữ bé nhỏ em đây ở nhà vệ sinh nam hơn một tiếng, chị nói xem có ra thể thống gì không?"

"Dù nhà vệ sinh trong phòng chờ VIP ở sân bay được quét dọn sạch sẽ, thơm ngát nức mũi không khác gì khách sạn năm sao, nhưng cũng chỉ là nhà vệ sinh mà thôi!"

Trần Ân Tứ luôn miệng phàn nàn, Lục Tinh cảm nhận rõ ràng trái tim mình vỡ vụn thành từng mảnh.

Thôi xong rồi, xong thật rồi.

Sân bay đã đáng sợ lắm rồi, giờ lại còn trong nhà vệ sinh. Nếu bị người ta chụp được, e rằng hot-search sẽ tê liệt luôn mất.

Lục Tinh hít một hơi thật sâu, thấy chưa bình tĩnh lại, cô ấy lại hít thêm một hơi nữa, cố gắng vực dậy tâm trạng sắp đến bên bờ sụp đổ, run run hỏi: "Hai người... ai, ai chủ động vậy?"

"Anh ấy." Trần Ân Tứ nhớ lại lời tỏ tình của Tần Kiết, gương mặt bỗng chốc ửng đỏ: "Thật ra vốn em định chủ động, nhưng anh ấy không cho em cơ hội..."

Vốn em định chủ động, nhưng anh ấy không cho em cơ hội...

Lục Tinh rất muốn giữ bình tĩnh, nhưng cô thật sự không bình tĩnh nổi nữa.

Không!

Cô đã điên lên rồi.

"Trần Ân Tứ, em ngậm miệng lại cho chị!"

Lục Tinh bỗng nhiên quát lên làm Trần Ân Tứ giật nảy mình, cô quay đầu lại nhìn Lục Tinh, nét mặt đầy bất mãn: "Chị quát gì chứ? Có kiểu ăn nói với tiên nữ bé nhỏ như thế không?"

Nói đoạn, Trần Ân Tứ bỗng nhiên sực hiểu ra, lập tức cười phá lên: "Em biết rồi, Tinh Tinh, có phải chị đang GATO với em không?"

"Sai rồi! Chị muốn giết em thì có!" Lục Tinh bực bội vò đầu, "Sau đó chị sẽ tự sát."

"Hai người chúng ta đừng sống nữa, thật đấy, chị có dự cảm chúng ta xong đời rồi, xong thật rồi..."

Lục Tinh tuyệt vọng ngả người vào lưng ghế, "Trần Ân Tứ, chị nên theo em về Bắc Kinh luôn mới đúng, chị không nên nghe lời em ở lại Milan, chỉ một khoảng thời gian ngắn như thế mà em làm ra chuyện tày trời thế này, em... em..."

Lục Tinh ôm lồng ngực đang kích động của mình, điều chỉnh lại nhịp thở: "Em muốn chị nói gì với em đây? Em và Tần Kiết lại... ở nhà vệ sinh sân bay. Ở khách sạn không được sao? Ở nhà không được sao?"

Trần Ân Tứ: "Gì mà ở khách sạn? Em phải lên máy bay, làm gì có thời gian rời khỏi sân bay."

Lục Tinh: "Không có thời gian thì hai người nhịn đi, nhịn mấy ngày không được sao?"

"Nhịn gì mà nhịn? Có gì hay mà nhịn, hôn một cái thì sao chứ?" Trần Ân Tứ cảm thấy Lục Tinh hơi kỳ lạ: "Chẳng lẽ em chỉ hôn một cái mà phải đặt ngày, đặt địa điểm trước mới được?"

"Các đôi tình nhân bình thường có thể thoải mái hôn nhau trên đường, em và Tần Kiết lén lút hôn nhau không được sao?"

Lục Tinh chớp mắt, rồi lại chớp mắt tiếp, cảm thấy mình sắp sống lại rồi: "Chỉ hôn thôi à?"

Trần Ân Tứ nhìn Lục Tinh như nhìn kẻ bị thần kinh: "Nếu không thì sao?"

Lục Tinh vẫn chưa yên tâm: "Chỉ hôn thôi đúng không?"

"..."

Lục Tinh: "Thật sự chỉ là một cái hôn, không hơn không kém đúng không?"

"Lục Tinh, chị phiền thế nhỉ, có mỗi một câu mà cứ hỏi đi hỏi lại..." Trần Ân Tứ đang nói thì đột nhiên ngừng lại. Ba giây sau, cô chậm rãi quay đầu nhìn Lục Tinh: "Tinh Tinh, chẳng lẽ chị tưởng em và Tần Kiết ở trong nhà vệ sinh sân bay làm..."

Trần Ân Tứ chưa nói hết, nhưng nhìn nét mặt của Lục Tinh, cô biết mình đã đúng rồi. "Lục Tinh, chị điên rồi à? Nhà vệ sinh sân bay đấy! Chị, chị xem phim con heo nhiều quá rồi!"

"Không phải chứ, Tinh Tinh à, chị là xử nữ già sắp hai mươi bảy tuổi rồi, sao lại có suy nghĩ đen tối thế hả?"

Xử nữ già...

Nhớ đến cảnh tối hôm qua bị Mục Sở Từ bế lên bệ rửa mặt, Lục Tinh hơi thất thần.

"Còn trách chị à?" Lục Tinh chỉ tay vào điện thoại của Trần Ân Tứ, cố gắng không để mình bị lép vế: "Em tự xem tin nhắn Tần Kiết gửi cho em thế nào đi, lần sau anh sẽ nhẹ hơn một chút, là người thì ai cũng sẽ suy nghĩ lệch lạc thế thôi, được chưa?"

Trần Ân Tứ buồn cười mà không dám cười, hừ một tiếng: "Chị đừng kiếm cớ, em không suy nghĩ lệch lạc, chẳng lẽ em không phải là người?"

"Tinh Tinh, là suy nghĩ của chị không trong sáng, không tin chị cứ chờ xem, Tần Kiết chắc chắn cũng không có suy nghĩ khác."

Nói đoạn, Trần Ân Tứ ấn màn hình điện thoại, gửi tin nhắn cho Tần Kiết: "Câu ‘lần sau anh sẽ nhẹ hơn một chút’ của anh, ý anh là làm gì nhẹ hơn vậy?"

"Có phải là khi hôn em sẽ nhẹ hơn một chút không?"

Năm phút trôi qua, Trần Ân Tứ mới nhận được tin nhắn trả lời của Tần Kiết: "Làm gì cũng sẽ nhẹ hơn."

"Đừng giỡn nữa, ngoan nào, nếu còn giỡn nữa, hôm nay anh trai không đến công ty được mất."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status