Giường anh chia em một nửa

Chương 58 : Chương 58 SAU NÀY SẼ CHO CÔ BIẾT (2)

Chương 58 SAU NÀY SẼ CHO CÔ BIẾT (2)

Máy bay hạ cánh xuống Bắc Kinh thì đã là hai giờ rưỡi sáng, đợi lấy xong hành lý, từ sân bay về đến nhà thì đã gần bốn giờ.

Trần Ân Tứ sống rất quy củ, tắm táp dưỡng da xong thì trời đã sáng.

Ngủ muộn dĩ nhiên cũng phải dậy muộn, ba giờ chiều Trần Ân Tứ mở mắt, cầm di động lên, thấy ngay tin nhắn của Tần Kiết.

Tần Khốn Nạn: "Bảy giờ tối nay ở Club 101, đừng quên đến trả xe nhé."

Tâm trạng vui vẻ vì ngủ đủ giấc của Trần Ân Tứ lập tức bị cắt ngang.

Tối nay trả xe xong, xem cô có chặn số hắn không.

Hẹn bảy giờ, Trần Ân Tứ cố tình để đến bảy giờ một phút mới cầm chìa khóa xe ra khỏi cửa.

Nhà cô cách Club 101 khá xa, tới nơi đã tám giờ.

Nghĩ đến chuyện để đồ khốn nạn chờ một tiếng, cô thấy vui vẻ hẳn.

Đi từ hầm để xe lên tầng một, Trần Ân Tứ còn chưa kịp nhắn tin hỏi Tần Kiết đang ở đâu, đã thấy Đường Cửu đợi ở sảnh cả tiếng đồng hồ bước lại đón, "Chào cô Trần, đại ca đang đợi cô bên trong đấy, để tôi đưa cô vào..."

Ôm suy nghĩ "đồng bọn của đồ chó má cũng không phải người", Trần Ân Tứ lạnh lùng gật đầu rồi theo sau Đường Cửu, nghênh ngang đi vào phòng bao Tần Kiết đặt trước.

Đường Cửu mở cửa rồi làm động tác mời.

Trần Ân Tứ chẳng buồn nhìn Đường Cửu đến nửa mắt, đi thẳng vào trong.

Đường Cửu vừa khép cửa lại, Trần Ân Tứ đã ném bộp chìa khóa xe trước mặt Tần Kiết: "Chào nhé!" Chào không hẹn gặp lại!

Dứt lời, Trần Ân Tứ quay phắt người, đi thẳng ra cửa.

Mới đi được mấy bước, cửa phòng lại bị Đường Cửu đẩy ra, "Đại ca, Lâm Tĩnh Xu đến rồi."



Nghe ba chữ này, gương mặt Trần Ân Tứ đanh lại lạnh băng.

Tên chó má này cố ý hẹn cô trả xe rồi lại hẹn cả bạn gái hiện tại đến... Được lắm, khỏi cần đợi ra khỏi phòng mới chặn số hắn nữa...

Nghĩ vậy, Trần Ân Tứ rút di động ra, chặn luôn số di động của Tần Kiết ngay trước mặt anh và Đường Cửu.

Tần Kiết chứng kiến từ đầu đến cuối, ánh mắt lấp lánh ý cười, "Trần Ân Tứ, cô không đi tiếp được nữa đâu."

Trần Ân Tứ chẳng buồn để ý đến anh, càng đi nhanh hơn.

Tần Kiết: "Còn đi tiếp cô sẽ chạm mặt cô Lâm đấy."

Trần Ân Tứ chẳng hề để ý tới việc Tần Kiết chỉ gọi là "cô Lâm", vươn tay cầm lấy tay nắm cửa.

Tần Kiết: "Tôi thì không sao, nhưng nếu cô ta kể ra chuyện cô một mình tới gặp tôi thì..."

Trần Ân Tứ đang chuẩn bị mở cửa, nghe vậy chợt khựng lại.

Tần Kiết đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Ân Tứ: "Năm phút."

"Năm phúc thôi, tôi bảo đảm sẽ khiến cô ta bỏ đi, cô ra sau bình phong ngồi đi, chỉ năm phút thôi." Như sợ Trần Ân Tứ không đồng ý, Tần Kiết lại nhắc lại, "Chỉ năm phút thôi."

Tần Kiết chăm chú nhìn Trần Ân Tứ mấy giây, thấy vẻ mặt cô đã dịu đi thì hiểu rằng cô đã thỏa hiệp, bèn kéo tay cô khỏi tay nắm cửa, dẫn ra sau bình phong.

Anh ấn cô ngồi xuống sô pha, còn dặn thêm hai chữ, "Tin tôi."

Trần Ân Tứ quay mặt đi, xoay lưng về phía Tần Kiết.

Tần Kiết cười lặng lẽ, giơ tay ra định xoa gáy cô, nhưng cuối cùng vẫn bỏ ý định đó, bước ra khỏi bình phong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status