Giường anh chia em một nửa

Chương 79 : Chương 79 KHÔNG, TÔI MÙ ĐƯỜNG (1)

Chương 79 KHÔNG, TÔI MÙ ĐƯỜNG (1)

"Anh mất mặt quá, đánh nhanh thắng nhanh của anh là chạy à?"

"Anh đúng là lợi hại, lợi hại đến lên trời được luôn!"

"Anh còn chẳng bằng nàng tiên bé nhỏ là tôi, hai thằng ăn mày ấy tôi thừa sức hạ!"

"Anh yếu như sên ấy..."

"Muốn chạy anh tự đi mà chạy, tôi không chạy được nữa đâu, buông tôi ra..."

"Này, anh vẫn chạy đấy à? Anh có dừng lại không hả? Hai tên kia đâu có đuổi kịp..."

"..."

Trong tiếng mắng mỏ của Trần Ân Tứ, Tần Kiết chạy liên tục ba mươi phút mà mặt không đỏ tim không đập, buông một câu cụt lủn, "Đừng nói nữa."

"Không muốn nghe tôi nói hả? Thế thì buông tôi ra đi, anh không cho tôi nói là tôi không được nói à? Tôi không cần thể diện nữa, tôi cứ nói đấy..." Trần Ân Tứ vẫn nói không ngớt miệng, chợt ôm bụng dừng lại.

Tần Kiết kéo cô đi, tiếp tục chạy, "Dễ bị đau sốc hông đấy."

Trần Ân Tứ đang bị đau sốc hông, chỉ muốn dùng một từ để biểu thị tâm tình: Đệt.

Tên chó chết này rõ ràng là cố ý, cố ý đợi cô nói đến lúc sắp đau sốc hông thì vờ vịt nhắc nhở... Trên đời sao lại có hạng khốn kiếp thế không biết?

Về tới nhà thì đã mất bốn mươi phút.

Lúc lên gác, hai chân Trần Ân Tứ run rẩy như không thuộc về cô nữa, vừa vào cửa đã ngồi phịch xuống đất. Trái với Trần Ân Tứ cả người rã rời, thở không ra hơi, Tần Kiết chỉ như vừa xuống tầng đi dạo một vòng, tựa vào tủ giày, nói với cô nhóc ăn mày đang ngồi dưới chân, "Đứng dậy, đi mấy vòng đi."

Trần Ân Tứ mệt đến không nói ra lời, nằm lăn ra thay cho câu trả lời.

Nhìn cô nhóc nằm dài dưới chân, Tần Kiết phì cười, "Đi lại một lát, bằng không sáng mai cô sẽ đau chân chết đấy."

"Muốn đi thì anh đi mà đi, chuyện ngày mai để mai lo." Trần Ân Tứ đã chạy đến khát khô cả cổ, lết đến bàn trà.

Cặp mắt Tần Kiết càng lấp lánh ý cười, anh đứng thẳng dậy, dấn lên hai bước, cúi xuống tóm cổ áo Trần Ân Tứ, xách cô lên.

Trong tiếng chửi mắng hụt hơi và sự giãy giụa yếu ớt của Trần Ân Tứ, Tần Kiết kéo cô đi vòng quanh phòng khách mấy vòng rồi quẳng xuống sô pha, tiện tay lấy cốc nước đưa đến trước mặt cô, "Uống nước đi."

Trần Ân Tứ "à" một tiếng, giật lấy cốc nước.

Trần Ân Tứ chậm rãi uống từng ngụm nhỏ, như anh hùng trong game Vương giả vinh diệu vừa về đến giếng, đang hồi máu, từ từ lấy lại được sức lực.

Một giây trước khi đầy máu, Trần Ân Tứ chợt nghĩ ra, rời khỏi bến tàu điện ngầm, băng qua một con đường là khu nhà bọn họ ở... Vậy mà Tần Kiết lại kéo cô vòng qua đường lớn, chạy mất bốn mươi phút...

Trần Ân Tứ ngẩng phắt lên, "Từ bến tàu điện ngầm về nhà chỉ mất năm phút, vậy mà anh kéo tôi chạy bốn mươi phút, cố tình chơi tôi à?"

Tần Kiết: "Không, tôi mù đường."

Trần Ân Tứ: "..."

Mù đường cái quái gì, sáng nay lúc đi ăn sáng anh đi thoăn thoắt có thua ai đâu!

...

Chuyện đã năm năm, nhớ lại mà Tần Kiết vẫn thấy tức cười.

Anh đã nhìn thấu trò mèo của cô ngay từ đầu.

Cô ra sức chọc giận hai tên ăn mày, để đổ vạ cho anh...

Nên lựa đúng lúc cô vừa vỗ tay vờ vịt cổ vũ mình vừa định chuồn đi, anh đã nhanh tay nhanh mắt tóm tay kéo cô chạy một mạch cho đã.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 71 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status