Hắc thiên kim

Chương 104: Sự trưởng thành của cô gái nhỏ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chi Chi thay quần áo xong, ngồi vào chiếc xe bán tải của gia đình rồi chào tạm biệt ông, Nhị Hổ và Tiểu Hoa.

Lúc đi ra cổng còn nhìn thấy Tiểu Phong và Tiểu Phong nhỏ đang nô đùa dưới ánh mặt trời, chú ngựa nhỏ cứ đẩy đẩy ngựa mẹ, nhẹ nhàng khiến cho người ngoài không khỏi kinh động.

ô tô đi ngang qua.

Tiểu Phong nhỏ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại tiếp tục cúi đầu đẩy mẹ, Tiểu Phong thì cứ đứng trước mặt của Tiểu Phong nhỏ.

Chi Chi ghé đầu ra ngoài cửa sổ, huýt sáo một tiếng.

Điều đó đã làm ngựa mẹ Tiểu Phong chú ý tới, nhưng bây giờ Tiểu Phong không còn như trước mà chạy đuổi theo nữa, vì đằng sau còn có một chú ngựa con nên bây giờ Tiểu Phong chỉ ngẩng đầu lên, hí một tiếng.

Chiếc xe đi tới cổng công viên thì thấy cổng công viên đang đóng, họ đi tới thì cổng mới mở ra, Chi Chi tò mò hỏi: “Bố, bố định làm gì?” Chu Mộc cười đáp: “Bố vẫn chưa nghĩ kỹ, trước tiên cứ thu xếp ổn cho nhà mình đã, người bên ngoài đi đi vào vào nhiều quá, không tiện thu xếp, nên trước mắt cứ tạm đóng cửa công viên đã.” “Bố thực sự đã mua lại cái công viên này rồi? Nhà mình có nhiều tiền vậy à? Bố, Thành Tuấn nói là ông nội cậu ấy cho cậu ấy một khoản tiền để đầu tư, cậu ấy muốn tự mình kiếm tiền, có tiền rồi sẽ tự mình đi đến những nơi mình muốn đi.” Chu Mộc đeo kính đen, đưa mắt nhìn con gái ở tay lái phụ, cô mặc một chiếc áo phông trắng, một chiếc quần bò dáng rộng.

Khi ngồi ở tay lái phụ thích đặt chân lên ghế, đôi bàn chân siêu đáng yêu.

Có điều trong lòng Chu Mộc lại có chút cảnh giác.

Chi Chi muốn đi đâu? Bản thân ông không muốn cho Chi Chi đi, nhưng con bé nhất định sẽ không vui.

Nếu để cho con bé đi thì bản thân lại không yên tâm, nhưng cũng không thể để Chi Chi và bạn đi du lịch mà mình lại theo sau được, thực sự không tưởng tượng nổi, nhưng mà nếu như vậy được thì cũng tốt mà, nên là như vậy.

Trong lòng Chu Mộc đang đấu tranh dữ dội, nhưng nói chuyện vẫn từ tốn, dáng vẻ bình tĩnh, tỉnh táo.

“Tiền tiết kiệm trong nhà bao năm đã đổ hết vào nơi này rồi, con cũng biết là ông con luôn mơ tưởng được sở hữu một căn nhà mang phong cách cổ đại như vậy mà.

Vừa hay nơi này lại gần trường con, thế là bố nổi hứng lên mua.

Chi Chi con định đi đâu chơi? Hay là chờ hôm nào bổ nghỉ phép bố đưa con đi được không?” Nghe thấy bổ nói, trong lòng Chi Chi thầm nghĩ, quả nhiên là như vậy.

Trong nhà có một người ông tiêu sài hoang phí và một người bố dễ dãi, thật sự là rất đáng lo.

Nhà của Nhị Phán ở ngoại ô thành phố, nên xe cứ đi về phía ngoại thành, đường cũng không tắc, vì vậy chiếc xe nhanh chóng tới nơi.

Từ xa đã có thể nhìn thấy mấy dòng chữ lớn “Nơi thu mua đồng nát Đại Niên”, Chi Chi phấn khích nói: “Bố, chính là chỗ đó.” Chu Mộc đỗ xe ở trước cửa, có chút kinh ngạc, quy mô của chỗ thu mua phế liệu này thật lớn, chỉ nhìn qua thôi thì không thể nhìn tới cuối được.

Trước cửa có đỗ không ít ô tô to, từng xe từng xe đều vận chuyển đồ phế liệu ra bên ngoài.

Còn có rất nhiều xe ba bánh, từng xe từng xe đang chở đồ phế liệu về chỗ thu mua.

Xe đi xe đến, vô cùng náo nhiệt.

Chiếc xe Jeep của Chu Mộc vừa đỗ lại, liền có một cô gái đội mũ rơm chạy tới.

Cô gái thở hồng hộc.

“Chi Chi, cậu đến rồi.” Lý Nhị Phán vô cùng kích động, nếu như tối hôm qua không phải vì quá mệt do dọn vệ sinh thì có khi cô còn không ngủ được, nhưng cô cũng đã dậy từ sáng sớm.

Mới ăn sáng xong đã vội vội vàng vàng chạy tới trước cổng trống ngóng.

“Cháu chào chú Chu.” Nhị Phán chào bố Chi Chi, trên mặt nở một nụ cười tươi, cảm giác như không khép miệng lại được.

Lúc đó, Lý Đại Niên và Vương Quế Hoa đang làm việc gần đó cũng nhanh chóng chạy tới.

Để tiếp đón bạn học của con gái, hai người họ phải vệ sinh nhà cửa tới tận nửa đêm, lúc này mắt của cả hai người đều thâm quầng.

Nhìn thấy từ phía đối diện có đôi vợ chồng đi tới, Chu Mộc cũng xuống xe.

Chi Chi cũng vui vẻ chào hỏi: “Cháu chào cô, chào chú.” Chu Mộc đứng bên cạnh con gái, đưa một chiếc túi cho Vương Quế Hoa nói: “Đây là thịt khô do ông của Chi Chi làm, là của nhà làm được.” Vương Quế Hoa khách khí nói: “Tiểu Nhị biết Chi Chi muốn tới chơi, nên háo hức cả đêm không ngủ được, anh yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc cô bé tốt, lần sau anh cứ người không mà tới, không cần quà cáp làm gì? Lý Đại Niên nhiệt tình kéo tay Chu Mộc nói: “Người anh em, đã đến rồi thì vào nhà uống cốc trà rồi đi.” Dù sao thì cũng là lần đầu con gái mời bạn đến nhà làm khách, Lý Đại Niên cũng có chút kích động.

“Không được rồi, tôi còn có chút chuyện, chiều tối sẽ quay lại đón con gái, khiến anh chị phiền phức rồi.” Chu Mộc nhìn thấy Chi Chi đang rất vui, không nỡ làm con gái tụt hứng, liền rút tay về.

Nhị Phán không thể đợi được nữa, chỉ muốn lôi Chi Chi đi chơi.

Lý Đại Niên nhìn con gái đang kéo bạn đi, lại nhìn thấy túi thịt khô ở trong tay của vợ, mặt mày cảm thán nói: “Cũng đều là người ăn ngay nói thật, con gái tôi quả thật không nói quá chút nào, con gái anh thật sự rất xinh xắn.” “Vậy thì tranh thủ chúng tôi đi làm nốt, xong sớm thì về nấu cơm.” Bọn họ mở một cửa hàng nhỏ, tuy có thuê một vài nhân viên, nhưng cũng đều là người dưới quê lên chất phác thành thật, cảm thấy cái gì có thể tự làm được đều tự mình làm, kiếm tiền vốn không dễ, vì vậy phải tự thân vận động thôi.

Lúc này bỗng có tiếng của một ông lão giao phế liệu xếp hàng ở phía sau kinh ngạc nói: “Ông chủ Lý, sao ông lại quen biết với ông chủ mỏ than Bình Khẩu vậy?” Lý Đại Niên mặt mày khó hiểu.

“Không có, ông nói gì vậy, tôi chỉ là một người nhặt ve chai, lấy đâu ra quan hệ mà quen biết ông chủ mỏ than.” “Thôi đi, không cần phải chế Lão Vụ tôi ít học, người khác có thể không nhận ra chứ tôi nhìn cái là biết luôn, cái người vừa rồi ông kéo tay chính là ông chủ mỏ than Bình Khẩu.

Quê tôi ở thôn Thượng Lương gần ngay thôn Bình Khẩu, ngày trước bác Đường nhà tôi gả cháu gái cho giám đốc mỏ than đấy, nhưng đáng tiếc con bé đó đầu óc nông cạn, thấy người ta gặp chuyện cái liền bỏ chạy theo một thằng đàn ông khác, sau rồi người ta phát tài thì lại hối hận muốn quay lại.” Nghe được Vu Lão Tam ba hoa khoác lác, tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn tới.

Ngay cả hai vợ chồng Lý Đại Niên cũng tò mò lắng nghe.

“Sau đó thì sao?” “Sau đó, chủ của cái mỏ than đó ăn nên làm ra lắm, làm gì có chuyện quay lại với vợ cũ, nghe nói lúc ở trong tù biểu hiện rất tốt, lúc tù nhân được thả ra ngoài đi dạo thì quen một người con gái, cố gắng tranh thủ rất nhiều cũng là vì người con gái đấy, đáng tiếc cô ta bỏ lại đứa trẻ mà không tin tức, thật đáng tiếc cho cháu gái lớn bác Đường của tôi...” Lão Vu than ngắn thở dài.

Ông Vu bị người bên cạnh gõ cái tẩu thuốc vào đầu.

“Cháu gái bác Đường ống có gì mà đáng thương?” “Chính là cái kiểu phụ nữ lẳng lơ đó...” “Không phải đứa bé trong bụng của cháu gái bác Đường là con của người khác, cô ta quay về ôm mộng làm bà chủ sao, cuối cùng ông chủ mỏ than Bình Khẩu là một người tàn nhẫn, ôm con gái trở về liền đi thắt ống dẫn tinh” Những người bên cạnh hít sâu một hơi.

“Đàn ông cũng có thể thắt ống dẫn tinh?”

Mọi người đang say sưa buôn chuyện, câu chuyện càng lúc càng đi xa.

Nhưng vợ chồng nhà Lý Đại Niên lại hít vào một hơi.

Chỉ nghe con gái nói điều kiện gia đình bên kia cũng rất tốt, cũng nghe nói nhà bên kia có bố từng ngồi tù, nhưng kết hợp như vậy không ngờ lại là ông chủ mỏ than Bình Khẩu.

Lý Đại Niên vốn còn cảm thấy gia cảnh nhà mình cũng không đến nỗi nào, lúc này lại có chút lo lắng.

Nghĩ đến việc mình vừa túm lấy tay anh ta một mực lôi kéo, Lý Đại Niên thấy hơi choáng váng.

Bạn học của con gái lại là con gái của ông chủ mỏ than Bình Khẩu, với xuất thân như thế, bản thân cả đời cũng không đuổi kịp.

Nhà mình gia cảnh như vậy, nếu mà dọa cô bạn vất vả lắm mới có của con gái chạy mất thì con gái liệu có trở lại giống như trước? Nghĩ đến đây, vợ chồng Lý Đại Niên có chút căng thẳng.

“Bố, mę.” “Cô, chú Lý!” Hai người còn đang thất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi.

Lý Đại Niên và Vương Quế Hoa nhìn thấy con gái và bạn học đứng trên đỉnh một đống phế liệu.

Lúc này hai cô bé tay đan vào nhau từ trên đỉnh chạy xuống, tiếng cười của con gái cùng với tiếng cười của người bạn học như hòa cùng với tiếng gió.

Vương Quế Hoa trên mặt không giấu nổi nụ cười.

Sau đó bà nhìn thấy con gái và Chi Chi lại trèo lên đống phế liệu rồi lại chạy xuống, thỉnh thoảng lặp lại những hành động ngây thơ như vậy, tiếng cười không ngớt.

Tâm tình Lý Đại Niên cũng có chút bình tĩnh lại, nhưng cũng không giấu được sự kích động.

Tôi vừa nắm tay ông chủ mỏ than Bình Khẩu, tốt nhất không nên nói nhưng tay rất to và rất có lực!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status