Hắc thiên kim

Chương 132: Hành trình giả tưởng của nhị phán

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trường Nhất Trung Tây Hồ hôm nay đón đoàn lãnh đạo đến thanh tra.

Điều này cũng không thể trách được.

Lãnh đạo một năm đến có mấy lần, vì vậy nhà trường phải tìm cách để thể hiện thật tốt.

Có câu nói: Trường loại một coi trọng học tập, trường loại hai coi trọng vệ sinh, trường loại ba coi trọng kỷ luật.

Trường Nhất Trung Tây Hồ ở tỉnh Cam Tây có tỷ lệ học lên cao khá cao nên luôn được coi là trường loại một.

Các giáo viên luôn nhắc nhở học sinh phải mặc đúng đồng phục, khi lên lớp không được làm việc riêng, khi lãnh đạo hỏi phải tích cực trả lời, vv...

Hiệu trưởng thì nhắc nhở giáo viên không được đi muộn về sớm, không được ở nơi công cộng đánh học sinh, lên lớp văn minh, ăn mặc quy củ, vv...

Nhưng không ngờ được rằng, lần này lãnh đạo lại không theo lẽ thường.

Không kiểm tra học sinh, cũng không kiểm tra giáo viên, mà đi kiểm tra nhà ăn trong trường học.

Nhận thầu căn tin này chính là Tống Trạch Hoa - em vợ của em rể của phó hiệu trưởng trường.

Vì để được nhận thầu cái nhà ăn này, hắn ta đã đổ rất nhiều tâm huyết.

Hắn ta đã phải tặng rất nhiều quà cho phó hiệu trưởng.

Những thứ này cũng đều coi như là tiền vốn, vì vậy hắn ta phải tìm cách để kiếm tiền bù lại.

Rau dưa mà xào nấu thì cho càng ít dầu càng tốt.

Món thịt xào rau thì cho càng ít thịt càng tốt.

Cơm còn thừa không đổ đi mà để lại nấu cháo.

Nếu cơm bị thiu thì thêm ít dầu ăn hoặc gia vị vào, cho lên rang là không ngửi thấy mùi thiu nữa.

Bánh bao thì đều dùng bột rẻ tiền nhất để làm.

Nếu bị mốc thì có thể đổ lỗi là do màu của gia vị.

Dù sao thì giáo viên cũng không ăn ở đây mà toàn là học sinh.

Cứ như vậy thì tiền lãi đem về cũng coi như kha khá.

Kể từ khi nhận thầu căng tin, ngày nào hắn ta cũng đi khắp các siêu thị.

Nhưng không phải để tìm nguồn rau và thịt tươi mới mà là để tìm xem nơi nào bán rau nát nhất, thịt rẻ nhất, càng rẻ càng tốt.

Vì để tiết kiệm tiền vốn, hắn ta cũng chỉ thuê có năm người.

Một người làm bếp chính, hai phụ bếp và hai người phụ giúp việc vặt khác.

Dù sao cũng có phó hiệu trưởng làm chỗ dựa, chỉ cần ăn không chết người là được.

Tống Trạch Hoa đang ngồi tính toán từng đồng một thì bị tiếng ồn bên ngoài làm mất tập trung.

“Ồn ào cái gì thế hả, ồn ào cái gì thế!” Tay hắn ta cầm quyển sổ, cài chiếc bút lên tại, chân dẫm lên dép nghênh ngang bước ra.

Vừa ra đến bên ngoài hắn ta đã bị dọa cho mất hồn.

Mẹ ơi, một đoàn người như này.

Phó hiệu trưởng cũng có mặt, nhưng lại ở cuối đoàn.

Vốn bên ngoài cửa bếp có treo biển, không phận sự miễn vào“.

Mà lúc này đây lại có cả một đoàn người không phận sự“.

Chu Mộc và Lý Trường Canh cũng nằm trong đoàn người không phận sự” này.

Chu Mộc là một người rất có năng lực.

Ông nói muốn thầu nhà ăn thì ngay lập tức về thôn kéo Lý Trường Canh đi cùng.

Bao nhiêu năm nay, Lý Trường Canh giúp Chu Mộc làm không biết bao nhiêu việc hoang đường, giờ cũng coi như quá quen rồi.

Ban đầu hắn còn cảm thấy người này rất tài giỏi, lại có thủ đoạn.

Ai đắc tội người này thì đều không có kết quả tốt.

Nhưng giờ hắn lại phát hiện, Chu Mộc có một điểm yếu chí mạng, chính là yêu con gái như mạng.

Hắn giúp Chu Mộc làm rất nhiều chuyện kì lạ.

Ví dụ như mua vùng đất xung quanh trường tiểu học.

Lúc mua mọi người còn bảo Chu Mộc là tên ngốc.

Nhưng bây giờ, thị trấn Lục Phong lại thành nơi du lịch nổi tiếng, giá phòng cũng tăng lên.

Đến khi học cấp hai, Chu Mộc cũng tiếp tục làm như vậy.

Lúc đấy Lý Trường Canh cảm thấy thật không ổn.

Trước đây có thể kiếm được nhiều tiền lời ở thị trấn Lục Phong là do giá phòng ở đây vốn rất rẻ, chỉ có mấy trăm tệ một mét vuông.

Nhưng ở huyện thì khác, giá phòng cũng lên đến nghìn tệ.

Chu Mộc lại không nghe lời khuyên, nhất quyết muốn mua.

Kết quả là giá phòng vẫn tiếp tục tăng lên, Chu Mộc lại kiếm được lời to.

Đến khi lên thành phố, Lý Trường Canh cũng khuyên.

Lần này hắn không dám mua tiếp nữa.

Giá phòng cũng tăng đến mức cao lắm rồi, nhà nước cũng phải can dự vào điều chỉnh giá.

Tây Hồ là thành phố xa xôi như vậy.

Một mét vuông phải đến hai, ba nghìn tệ.

Muốn mua thì đúng là điên rồi, chắc chắn sẽ lỗ.

Vậy mà giờ tiền lãi thu lại gấp rất nhiều lần.

Lý Trường Canh nhìn cái gara xe của mình liền nghĩ: Dù chỉ là một lần, chính mình dứt khoát đi theo Chu Mộc thì sẽ có khả năng mua được càng nhiều xe hơn.

Gần đây, Chu Mộc muốn mua công viên.

Vì để mua được cái công viên ấy mà ông mua luôn cả dãy núi xung quanh đây.

Lại một lần nữa Lý Trường Canh cảm thấy Chu Mộc điên rồi.

Nghe con trai mình nói, Chu Mộc làm vậy là vì con gái của giám đốc công viên ấy mắng Chi Chi.

Tuy rằng mỗi lần Chu Mộc muốn làm gì Lý Trường Canh đều cản lại, sau đó lại hối hận vì không làm theo.

Nhưng mỗi lần Chu Mộc muốn làm thì việc đầu tiên hắn nghĩ đến vẫn là hoang đường.

Giống như bây giờ vậy, vì vấn đề ăn cơm của con gái mà Chu Mộc muốn thầu nhà ăn.

Tuy rằng Lý Trường Canh cảm thấy Chu Mộc có điên cuồng, nhưng ít nhất ông ấy rất có năng lực.

Đầu tiên là tìm quan hệ, sau đó khảo sát và cuối cùng là cùng Chu Mộc đi kiểm tra đội ngũ làm việc.

Có thể tiêu tốn càng ít tiền càng tốt.

Lúc đầu khi Chu Mộc muốn mua lại công viên, Lý Trường Canh cũng giúp được khá nhiều.

Nhưng hắn càng lúc càng thấy Chu Mộc có nhiều năng lực mà người khác không thể biết được.

Những chuyện mà không ai biết ông lại biết.

Giờ phút này Chu Mộc lại nhìn thấy trong góc để rác của phòng bếp có gián, ruồi bọ bay đầy quanh mặt bếp, chuột chạy quanh dưới chân.

Nhân viên thì vừa nói chuyện vừa cắn hạt dưa, nước bọt bắn tứ tung.

Chu Mộc vẫn nở nụ cười được.

Lý Trường Canh nhìn thấy Chu Mộc nở nụ cười như vậy thì nổi cả da gà.

“Chỉ là nhà ăn trong trường thôi mà, đều như vậy cả.

Nếu không thì chúng ta mở một quán cơm ở ngoài trường để Chi Chi hàng ngày đến ăn cũng được.” Lý Trường Canh nhỏ giọng khuyên.

“Không được, ngày nào cũng ra cổng trường sẽ ảnh hưởng đến học tập.

Đi quán ăn ăn cơm thì sẽ không hòa hợp với mọi người.” Chu Mộc đen mặt lại nói.

Lý Trường Canh cũng chịu rồi.

Vì cái này mà lúc đầu Chu Mộc còn kiên quyết muốn mua lại khu phố ở trước cổng trường, chưa đủ, phải mua cái công viên nối liền với trường học bằng cái hổ đằng sau trường học nữa.

Sau một hồi kiểm tra, cậu em vợ của em rể của phó hiệu trưởng bị đuổi đi.

Lý Trường Canh cũng thuận lợi thầu lại nhà ăn.

Nhìn thấy Chu Mộc thuê tận bốn đầu bếp chính, Lý Trường Canh đơ cả người.

“Cùng lắm thì chúng ta cũng chỉ là làm cho khu này sạch sẽ hơn, lượng đồ ăn nhiều hơn, tiền thu về cũng dựa theo nhà ăn của các trường học thôi.

Làm sao mà đủ để trả lương cho từng đấy đầu bếp?” “Lương là do tôi phát.

Nếu ăn không ngon thì sẽ không thèm ăn.

Không thèm ăn thì ăn sẽ ít đi.

Chi Chi đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn uống phải đầy đủ.” Chu Mộc còn một câu chưa nói.

Đó là con gái của đồ tể Vương dậy thì tốt như vậy.

Con gái ông thì vẫn như một cậu con trai, còn chưa có kinh nguyệt.

Chu Mộc rất lo lăng.

Lý Trường Canh nghĩ, con trai hắn vẫn luôn đen đen gầy gầy như vậy, cũng không cao lên, cũng nên ăn nhiều một chút.

Có cái nhà ăn này thì con trai hắn cũng được hưởng phúc cùng.

Vậy nên hắn cũng không phản đối nữa, tích cực giúp đỡ làm việc.

Mời đến tận bốn bếp trưởng mà vẫn không đủ.

Bốn người bọn họ còn dẫn theo cả bốn người phụ bếp, lại thêm bốn người giúp việc, hai người mua sắm đồ, một người làm kế toán.

Nhân viên nhà ăn từ năm người giờ đã tăng lên thành mười lăm người.

Những người làm việc cũ ở đây, Chu Mộc đều để cho Lý Trường Canh sa thải hết.

Đồng thời để đảm bảo chất lượng đồ ăn ở nhà ăn, Chu Mộc quyết định tự nuôi trồng, nghiêm khắc ở khâu mua đồ.

Hồi nhỏ, Chi Chi còn ăn nhiều, rất khỏe mạnh, có da có thịt.

Mấy năm nay ăn ở bên ngoài nhiều nên gầy đi bao nhiêu.

Da của con bé trắng đến nỗi nhìn thấy cả mạch máu.

Chắc chắn là do đồ ăn có vấn đề.

Cũng may là để mua được cải công viên kia mà ông mua luôn cả dãy núi gần đây.

Chu Mộc quyết định dùng một vùng diện tích lớn để trồng các thực vật hữu cơ.

Cũng gọi những thợ mỏ về hưu sớm đến đây, đổi công việc, đổi cả hoàn cảnh, coi như là dưỡng sinh.

Vì hàng năm làm việc dưới mặt đất nên sức khỏe của thợ mỏ cũng có vấn đề.

Tuy rằng điều kiện ở mỏ than Bình Khẩu rất khó nhưng cũng không thể tránh khỏi bệnh do tính chất công việc gây ra.

Lý Trường Canh nghe được kế hoạch của Chu Mộc thì càng khâm phục ông.

Mỗi lần hắn đặt ra một kế hoạch liền cảm thấy bản thân thật vĩ đại, nhưng khi quay lại nhìn thì thấy Chu Mộc đã có một kế hoạch nhìn xa trông rộng hơn nữa.

Sau khi ổn định được nhóm làm việc ở nhà ăn, là một ông chủ, Chu Mộc lên bục phát biểu đôi lời.

Ông nghiêm túc nói: “Chúng ta phải chọn mua thịt lợn được nhà nuôi, thịt bò, thịt dê được nuôi ở thảo nguyên, thịt bò được nuôi thả và các loại rau tươi ngon không phun thuốc.

Không được có những loại thực phẩm không đạt tiêu chuẩn.

Làm ra những món ăn lành mạnh cho mấy đứa trẻ, đế mấy đứa có thể ăn uống khỏe mạnh, học tập thật tốt.”

Tuy rằng các nhân viên đang vỗ tay nhưng trong lòng đều nghĩ có cần phải phí lời như vậy hay không? Ai mà không muốn sử dụng thực phẩm tốt để nấu ăn cơ chứ.

Nhìn biểu cảm của mọi người, Chu Mộc nói tiếp: “Làm việc ở chỗ này có một yêu cầu cần tuân theo đó là tuyệt đối không thu lợi nhuận.

Ai không tuân theo sẽ bị sa thải.” Nhân viên đều ngây cả người.

Mấy đầu bếp không tình nguyện được mời đến lại cảm thấy vui mừng.

Không kiếm lợi nhuận có phải có nghĩa là làm được món ăn gì ngon là đều có thể làm có phải không? Ngoài nhà ăn, Chi Chi và đám người Lý Hướng Tiến đang xếp hàng chờ đồ ăn.

Vương Mỹ Châu thấy kì lạ bèn hỏi: “Các cậu có phát hiện hôm nay bàn ăn ở nhà ăn, thủy tinh và nền nhà đều sạch sẽ hơn không?” Vương Thúy Thúy lập tức nói: “Tớ biết đấy.

Nghe nói nhà ăn mới đổi chủ.

Chủ cũ bị đuổi rồi.” Gương mặt Chi Chi đầy mong chờ nói: “Mong rằng món khoai tây xào thịt bò của chủ mới ăn có hương vị thịt bò nhiều hơn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 11 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status