Hàn mặc tân thiêm đại mặc hương

Chương 142: Hùng Bá Thiên Hạ (thượng)

Về nội dung truyện có thay đổi so với đoạn kết Quân Tâm thì ta có vài lời để nói nè. Wattpad cho ta có 200 chương để đăng truyện thôi, nếu hơn phải tách thành 2 cuốn. Cho nên trong truyện này Thành Vương sẽ lên ngôi trở thành Thần Long Đế và sắc phong Hậu cung luôn, không có giai đoạn Đông cung Thái tử, và nữ chính thành Hậu luôn không có sắc phong Thái tử phi ở Tiềm Để. Xin lỗi các nàng vì đã spoil dởm làm các nàng hoang mang.

Giữa tháng hai, Thành Vương lấy danh nghĩa Vĩnh Nguyên Đế ban tước vị một loạt quan lại có công to lớn, chủ yếu là văn thần võ tướng dưới trướng Vương phủ trước giờ. Tiêu biểu phải kể đến Tây Định Vương được ban đất phong là Song Điêu phụ quốc, coi như chư hầu các cứ một phương. Phùng Thượng thư được phong thành Viên Hầu, Phùng gia bàng quan đại sự, thực tế không phải phò tá Thành Vương từ đầu, nhưng hiện tại lại được Thành Vương ban tước vị cao nhất trong các gia tộc trợ lực. Tần Học sĩ phụ thân Phu nhân Tần Dư Hoài tuy cũng được ban Hầu tước, nhưng lại thấp hơn Phùng Thượng thư một bậc trở thành Minh Dương Hầu, có điều lại đề bạt đến Tả Tể Tướng, cùng Chu Hữu Tể Tướng chia quyền. Phan Phượng Thuật - cháu trai gọi Phan Hiền phi là cô mẫu, biểu ca Phu nhân Tần Dư Hoài - được ban một tước Bá, cấp cả phủ đệ riêng tại kinh thành, đồng thời, cũng được tiến cử Lại bộ Thượng thư. Thượng Quan Khâm - Hình bộ Thị lang, nhận tước Bá, tiến cử Hình bộ Thượng thư.

Triệu Tử Đoạn đọc qua một lượt, gật đầu:

- Hồng Thất tiên sinh đã nguyện đi theo thì điện hạ nên trọng dụng, hay là trở thành Thái y viện Chấp chưởng đi!

Hoàn Nhan Viên Hạo không rõ có nghe hay chưa, vẫn gật đầu:

- Ngươi viết thêm gì bản Vương đều duyệt!

Triệu Tử Đoạn lại tiếp tục dò theo danh sách, mày như mực cau lại:

- Còn Giang gia? Giang Hồng Diệp là Phu nhân, Giang gia cũng ủng hộ điện hạ, không có công lao cũng có khổ lao vậy? Hay người vẫn cố kỵ Thất Hoàng tử?

Hoàn Nhan Viên Hạo buông bút, đập cả tay vào phần cổ giảm đi đau nhức, mắt nhắm hờ:

- Gia Lăng Vương còn có Giang Đức phi, phụ hoàng trước đó đã hạ chiếu sau khi mất liền để Giang Đức phi đoàn tụ cùng con trai, dưỡng già đất phong! Gia Lăng cùng Song Điêu đều là phụ quốc có hệ thống cai trị riêng biệt, không khác gì một triều đình thu nhỏ. Giang gia này, phong cao không được, phong thấp không xong!

Triệu Tử Đoạn nhếch môi, điểm vào đó một chữ "Bá".

- Điện hạ cuối cùng chính là muốn Giang Đức phi không thể trợ lực được, hay muốn Giang gia diệt tộc?

Hoàn Nhan Viên Hạo phất tay, lãnh đạm:

- Đức phi sống hay chết, Giang gia đều sẽ một lòng hướng về Gia Lăng Vương! Nhưng nếu đã phong không thể người được kẻ chăng, đành phải tạm phong một tước Bá vậy! Còn Giang gia thực sự có phúc hưởng tước vị đó không, phải xem ở biểu hiện!

Triệu Tử Đoạn gấp lại sổ con, lấy khăn ấm ủ lên vai gáy Thành Vương, bàn tay hắn thon gầy, nếu không cảm thấy những vết chai giữa các ngón, liền không thể nhận ra là người luyện võ:

- Khăn ấm đỡ mỏi mệt, điện hạ phải chú ý sức khỏe!

Hoàn Nhan Viên Hạo vỗ vỗ tay Triệu Tử Đoạn, chân thật nói:

- Trong danh sách ban thưởng không hề có tên ngươi, ngươi có ủy khuất?

- Thuộc hạ tin tưởng điện hạ ngàn lần, người sẽ không bạc đãi thuộc hạ, huống hồ thân mang tước vị liền không thể tự do ra vào Vĩnh Hưng cung này, thuộc hạ cứ làm một Thiếu giám vẫn tốt hơn!

Tô An thanh y quy củ lướt qua lò xông thêm chút hương dược, hơi khựng người khi thấy Triệu Tử Đoạn, hắn rõ ràng canh cửa bên ngoài, một con kiến cũng không bỏ sót, bằng cách nào mà Triệu Tử Đoạn ăn vận rực rỡ lụa đỏ lại có thể ở bên trong được. Có điều mở miệng hỏi không tiện, Tô An đành phải vào việc chính:

- Điện hạ, Tương Đại Nguyên Soái cầu kiến!

Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, thảo tiếp thánh chỉ trên bàn, lấy ngọc tỷ ấn tín đầy đủ, giao phó:

- Tử Đoạn, đến thời điểm thi hành rồi, chậm nhất tối nay phải hoàn thành!

Triệu Tử Đoạn lướt ngang Tô An, lại nhìn kỹ Ngự tiền thái giám này một chút, sau đó nhanh chóng biến mất qua bình phong. Lúc này, Tương Đại Nguyên soái mới được triệu kiến. Hoàn Nhan Viên Hạo tỏ ý tôn trọng, đứng dậy chào đón:

- Cửu phụ đột ngột nhập cung, thật khiến bản Vương lo lắng!

Tương Đại Nguyên Soái cau mày kiếm lại, đột ngột nhập cung, chính là trách ông lạm quyền tự ý ra vào Hoàng thành, không đệ thẻ bài từ trước. Có điều việc nhà gấp rút, không thể không vội vàng.

- Điện hạ biết bản soái đến đây cũng vì chuyện gì rồi mà!

Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, nghiêm trọng gương mặt:

- Bản Vương biết, có điều, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Bất kỳ ai mang họ Châu phạm vi ba đời đều chịu tử tội, cho dù cữu mẫu đã gả vào Tương gia, nhưng là thân muội của Châu Lệ phi, là con gái của Châu Hầu, không thể thoát khỏi!

Tương Đại Nguyên Soái mắt ánh lửa đỏ, khó chịu đập bàn, ly tách đều ngã nghiêng đổ vỡ, nói:

- Điện hạ đao to búa lớn, nhưng thực sự đây chỉ là một nữ nhân tay không yếu đuối, là sinh mẫu của biểu đệ, biểu muội người, Tương gia trợ lực không ít, nếu muốn tha mạng cho nàng, người cần gì phải viện nhiều lý do như vậy?

Hoàn Nhan Viên Hạo rót lại ly trà mới, không hề nhún nhường:

- Thật sự Tương gia trợ lực bản Vương?

- Điện hạ, đến giờ phút này người còn nghi ngờ cái gì?

Hoàn Nhan Viên Hạo nổi trận lôi đình, vứt một chồng dày tấu chương xuống đất:

- Phụ hoàng còn trên giường bệnh, Tam Hoàng bá vừa hết ba năm tang chế, là ai đề tấu đòi hoàn ngọc điệp cho Hòa Vương? Không phải Tương gia sao?

Toàn bộ cung nữ thái giám đều quỳ rạp xuống:

- Điện hạ bớt giận!

Tương Nguyên soái nhìn lễ nghi đối đãi Thành Vương hiện tại không thua kém Vĩnh Nguyên Đế, tấu chương cũng tự mình phê duyệt không thông qua bất kỳ ai, kể cả Tể tướng, liền đoán định được thời cuộc sắp biến chuyển. Vả lại, Thân Vương một khi lên ngôi, dù thân cận sinh mẫu đến mức nào, cũng không tránh khỏi nghi ngờ ngoại thích. Thành Vương với cái chết của muội muội Châu Lệ phi, trưởng tức Tương gia chỉ là giết gà dọa khỉ.

Tương Đại Nguyên soái thở dài bất lực, không nói lời nào mà rời cung. Vừa đến cửa, đã nghe Thành Vương nhàn nhạt ý tứ:

- Bản Vương nếu nhớ không nhầm thì biểu muội năm nay đã cập kê, còn chưa gả cho người, Tương gia công lớn, cũng không thể phong thêm tước nào ngoài Quốc Công được nữa, vậy để biểu muội chuẩn bị tiến cung đi!

Tương Đại Nguyên soái siết lòng bàn tay lại, để nữ nhi ông gả cho kẻ đã hạ lệnh giết chết thê tử, nỗi lòng này ai có thể thấu được. Nhưng kẻ đó, rất nhanh thôi sẽ trở thành Hoàng đế, không thể không nghe.

- Tạ ơn điện hạ, ái nữ sẽ nhập cung sớm nhất có thể!

Tô An cẩn thận thu dọn tấu chương, Hoàn Nhan Viên Hạo phượng mâu thâm thúy lấy một sổ con đỏ thẫm, hướng Khôn Điện mà đi. Tô An vội vàng phân phó kiệu, điều động cung nữ theo hầu. Làm Ngự tiền Thái giám đúng là không dễ, nhất là với chủ tử hỷ nộ thất thường.

Hoàn Nhan Viên Hạo một mạch vào trong không nói gì, gác chân lên tháp, tùy tiện hỏi:

- Mẫu phi đâu?

Lục Tố dâng lên trà mới, tùy chỉnh lại vài thứ, thêm trái cây tươi:

- Nương nương đang hầu thuốc Hoàng thượng, rất nhanh sẽ đến!

Hoàn Nhan Viên Hạo nhếch môi, mẫu phi đang tiếp cữu phụ hắn thì đúng hơn, đại thần tiền triều ngang nhiên vào hậu cung, cổ súy phi tần nhúng tay đại sự, Tương gia này, vốn là không yên phận.

- Bản Vương đợi được, không cần gọi!

Hoàn Nhan Viên Hạo gối đầu lên nệm chập chờn giấc ngủ, giữa xuân gió nhẹ, mát mẻ vừa đủ, Khôn Điện lại có vị trí tốt, bốn mùa đều thoang thoảng hương hoa.

Tuyên Quý phi sau nửa canh giờ cũng quay lại, nhìn trên bàn sổ con đỏ thẫm, hướng mắt đến Tô An:

- Vương gia đột ngột sang đây là có việc gì?

Tô An hàm ý:

- Điện hạ dự thảo sắc phong hậu cung, muốn nương nương xem qua!

Tuyên Quý phi lật giở từng trang, nhàn nhạt đọc:

- Thượng Quan Lan - Đáp Ứng, Hoắc Ngọc Nhiên - Đáp Ứng, Tương Bối Hinh - Thường tại, Phan Bình Nhi - Thường tại, Giang Hồng Diệp - Tần, Tần Dư Hoài - Trống! Sao Tần thị lại để trống?

Tô An cúi mặt lắc đầu, Thành Vương muốn sắc phong thiếp thất mình thế nào thì liền sắc phong thế ấy, làm sao một nô tài như hắn có chỗ để nói vào. Tuyên Quý phi giở đến trang sau, sắc mặt liền trắng bệch, vội vàng gọi Thành Vương dậy.

- Lăng Thần, mẫu phi có việc muốn nói với con!

Hoàn Nhan Viên Hạo không vội mở mắt, mẫu phi xem ra đang rất khó khăn để quyết định. Cữu phụ hắn muốn mẫu phi cứu cữu mẫu, còn mẫu phi lại muốn đề cử trung cung, cho dù hắn có là hài tử ruột thịt, mẫu phi cũng chỉ có thể chọn một trong hai để ra điều kiện.

Hoàn Nhan Viên Hạo hờ hững tựa người vào tháp, ôn nhu mỉm cười:

- Phụ hoàng đã ngủ?

Tuyên Quý phi ngồi cạnh hắn, hơi cau mày liễu, trực tiếp đi vào vấn đề:

- Chính cung Hoàng Hậu vị trí vô cùng quan trọng, mẫu nghi thiên hạ không thể chọn bừa!

Hoàn Nhan Viên Hạo uể oải:

- Nhi thần rất cẩn trọng với quyết định mình đưa ra, đối với nhi thần, đó là lựa chọn tốt nhất!

Tuyên Quý phi nghiến răng, tức giận biểu tình:

- Không thể!

- Không thể?

Hoàn Nhan Viên Hạo bật cười, có gì mà không thể, Hầu môn kiều nữ, Huyện chúa tôn quý, nếu nàng không thể, liền chẳng ai đủ khả năng:

- Mẫu phi chê tước vị Huyện chúa không đủ, nhi thần liền sắc phong nàng thành Quận chúa!

Tuyên Quý phi siết lấy khăn tay, dứt khoát:

- Cũng không thể!

Hoàn Nhan Viên Hạo lúc này mới nghiêm túc:

- Vậy mẫu phi đích thực muốn gì?

Tuyên Quý phi tháo hộ giáp để lên mộc bàn, lộ móng tay sơn son tươi đỏ. Hoàn Nhan Viên Hạo thở nhẹ, hắn làm sao không biết mẫu phi cố ý để phụ hoàng mê man tâm thần, những lẽ nào mẫu phi cũng không rõ rằng, phụ hoàng là cố ý muốn vậy, phụ hoàng một đời ngồi ở vị trí cửu ngũ chí tôn, những mưu mẹo này làm sao qua mắt được. Chỉ là, phụ hoàng đã quá ân hận, hoặc quá đau xót Thịnh Vương, cảm thấy cuộc đời mất hết ý nghĩa, liền muốn về trời. Mẫu phi để hắn nhìn hộ giáp, là muốn nhắc về công trạng bản thân, dù gì cũng mẫu tử ruột thịt, một người đau, người còn lại không thể yên ổn.

Tuyên Quý phi trông ra Diêu Trì ngũ sắc liên hoa, khóe mắt ửng đỏ:

- Châu Lệ phi ban đầu vào cung chỉ là một Quý nhân, ả còn đắc tội cả Thái hậu, bị đưa đến lãnh cung. Sau này, chính tay mẫu phi vực ả dậy, đề bài tử để Hoàng thượng lâm hạnh, sinh ra Hộ Biên Vương, sắc phong Tứ phi. Nào ngờ ả lấy oán báo ân, liên thủ Đông thị hãm hại mẫu phi!

Hoàn Nhan Viên Hạo siết lấy tay Tuyên Quý phi, tiếp tục lắng nghe chuyện cũ. Tuyên Quý phi hít một hơi sâu:

- Đối với Châu gia, mẫu phi phải hận hơn con gấp vạn lần, nhưng ai làm người đó chịu! Cữu mẫu con...vốn là không can hệ!

Hoàn Nhan Viên Hạo lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng, phượng mâu linh lung sâu thẳm quyết đoán:

- Nhi thần biết người và cữu phụ là song sinh huynh muội, thống khổ cùng tương thông, nhưng mà, thánh chỉ tru di đã được thi hành rồi! Quân vô hí ngôn!

Tuyên Quý phi quay mặt hướng khác, thoáng thất vọng, hài tử bà hiện tại đã thay đổi, hắn sợ đối mặt với khó xử khi bà cầu tình, liền tự mình đi trước một bước. Hoàn Nhan Viên Hạo lại tiếp tục:

- Tương gia đã được tới tước Quốc công, nếu mẫu phi cảm thấy chưa đủ, thì biểu đệ, đích trưởng tử của cửu phụ, nhi thần sẽ trọng dụng, lựa dịp thích hợp mà ban Nhị đẳng Thân Vương!

Tuyên Quý phi giật mình quay lại, Thân Vương ngoại tộc, vinh dự không sao sánh nổi, một đời Tương Quốc công cố gắng, cũng chỉ có thể lên đến Quốc công, nếu như biết Tương gia có thể nhận được vinh dự này, chắc chắn sẽ vui mừng vô hạn. Tuyên Quý phi mỉm cười, nói đùa:

- Khi đó mẫu phi đành phải tạ ơn con!

Hoàn Nhan Viên Hạo kiêu ngạo nhếch môi, lúc này mới nhấn mạnh:

- Chỉ là, hiện tại, nhi thần mong Tương gia đừng dâng tấu đề nghị hoàn ngọc điệp cho Hòa Vương nữa! Bát Hoàng đệ vừa thụ tang Tam Hoàng bá, bây giờ lại muốn tiếp tục thụ tang phụ hoàng sao?

Tuyên Quý phi gật đầu, không nên lấy nhỏ mà mất lớn, huống hồ, Tương Hoàng Quý phi còn đó, có là ni cô vẫn là uy hiếp, Thành Vương đề phòng Hòa Vương cũng có lý do chính đáng.

Hoàn Nhan Viên Hạo chỉ vào tên Tần Dư Hoài trên sổ con, dò hỏi:

- Nhi thần để trống chính là muốn mẫu phi tự ban phẩm vị, người muốn thế nào?

Tuyên Quý phi chậm rãi rót trà, nhìn làn khói bay luẩn quẩn, nắng ngoài sân dịu dàng chiếu xuống từng luống hoa, bà đứng dậy, phất phất lấy hương xông để tâm thần thanh tỉnh:

- Mẫu phi đã từng ngồi trên phượng ỷ, tiếp quản phượng ấn phượng sách, nhưng lại chưa từng nhận sắc phong, nhận lễ tiết chính cung Hoàng Hậu! Luận về gia thế, Tần Dư Hoài là Hầu môn kiều nữ, luận về lòng trung, Tần Tể Tướng phò trợ con từ những ngày đầu. Huống hồ, Tần gia cùng Phan gia là thông gia chi tộc, Phan gia có Mộc Hộ Bá, sẽ không bao giờ phản trắc chúng ta! Còn ai thích hợp hơn Tần thị để trở thành mẫu nghi?

Hoàn Nhan Viên Hạo không phản đối, cũng không đồng ý, lại tiếp:

- Chế độ Hậu phi hiện tại vô cùng bất cập, phong vị quá cao, khiến hậu cung ảnh hưởng quá nhiều đến tiền triều. Nhi thần đã thay đổi lại, mẫu phi có muốn xem qua?

Tuyên Quý phi nghi hoặc giở trang cuối sổ con, khóe mắt cau hẹp. Phẩm cấp từ Quan nữ tử đến Tần vị không thay đổi, nhưng từ Tần trở lên, liền thêm chức danh Thượng Tần chính Tam phẩm. Từ Phi trở lên bãi bỏ Tứ phi, chỉ giữ một Quý phi, không phong Hoàng Quý phi khi còn sống!

Tuyên Quý phi ngỡ ngàng:

- Vương gia, đây là trái tông quy! Làm sao có thể?

- Quy định là do người lập, không phải phụ hoàng từng phá lệ phong mẫu phi làm Tường phượng phẩm Phó Hậu hay sao? Nhi thần hiện tại làm thế này cũng không phải là quá đáng!

Tuyên Quý phi không nói được nữa, nhưng vẫn giữ quan điểm cũ, gay gắt:

- Chung quy lại, bản cung không thể để Phùng thị làm Hoàng Hậu!

Hoàn Nhan Viên Hạo phân phó cung nữ đổi trà mới, vươn tay lấy một nhành mẫu đơn cắm trong bình sứ, vô tình lại đúng đóa Thanh long ngọa mặc trì, trong lòng dâng lên chua cay nhạt nhòa:

- Nhi thần cũng không muốn phù chính thiếp thành thê! Nếu mẫu phi không đồng ý, liền ban Tần vị cho Tần Dư Hoài, chọn nữ nhi gia tộc khác phong Hậu!

- Vương gia!

Tuyên Quý phi gương mặt đã đỏ ửng, bà tự tay mình nuôi lớn đứa trẻ này, hiện tại đủ lông đủ cánh liền không mười phần nghe theo nữa, chim ra khỏi tổ bay xa, bà còn hoài mong gì. Vốn dĩ Thành Vương mang họ Hoàn Nhan, mãi mãi không thể thay đổi. Tuyên Quý phi xoa xoa mi tâm, Thành Vương không phải người chần chừ, nếu chính bà không nhanh, chắc chắn phải chịu thiệt thòi.

Tuyên Quý phi dò lại danh sách một lượt, nhăn mặt:

- Tương Bối Hinh phong vị quá thấp rồi!

- Khi nào được lâm hạnh, biểu muội còn được tấn phong!

Tuyên Quý phi gấp sổ lại, nhắm mắt dưỡng thần, tranh luận một hồi khiến đầu quả thực đau nhức:

- Tần thị phải được đề đến Quý phi, có phong hiệu trang trọng, lấy lễ tiết Hoàng Quý phi mà sắc phong!

Hoàn Nhan Viên Hạo mỉm cười, điều hắn mong muốn cuối cùng cũng được, liền gật đầu chấp thuận. Tuyên Quý phi siết bàn tay lại, Phùng Gia Hỷ thật là biết cách rù quyến, Thành Vương lâm hạnh nàng ta một ngày liền để nàng ta trở thành Hoàng Hậu, nếu cứ thế, có khác gì hồ ly hoặc chủ, xiêu thành đổ quốc.

- Bản cung còn muốn Vương gia cho Tần thị thể diện vượt trội!

Hoàn Nhan Viên Hạo cau mày, không rõ thể diện vượt trội ở đây là gì, nhưng nếu không phải trung cung liền không có quá nhiều uy hiếp, nhanh chóng đồng ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status