Hàn mặc tân thiêm đại mặc hương

Chương 162: Xuân Phong Bất Độ (thượng)


Phùng gia án lưu nhưng Viên Hầu vẫn bị giam trong ngục tối. Thần Long đế làm như vậy vừa có tiếng hiền đức không hàm oan trung lương, lại vừa có sức nặng răn đe những kẻ hai lòng. Người chịu thiệt thòi nhất lúc này chính là Hoàng hậu, Phùng gia gặp nạn, Hoàng hậu liền bị tước đi phượng ấn, hiện tại cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.

Vĩnh Hưng cung.

Hoàn Nhan Viên Hạo thong thả tách vỏ cứng quả hạnh nhân, Triệu Tử Đoạn nằm trên tháp rộng cạnh cửa sổ, đối với người thường đó là hành động đại bất kính, nhưng vốn dĩ giữa Cửu Thiên tuế cùng Hoàng thượng lại không có sự xa cách như vậy. Trời đã chập chiều, Tô An lúc này mới dâng bài tử lên. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn qua một lượt, trong lòng phiền muộn càng sâu:

- Trong cung những ai chưa thị tẩm cứ theo phẩm cấp mà đưa đến!

Tô An lục lọi trí nhớ, phân vị cao nhất đến hiện tại mà chưa thừa hoan chỉ có duy nhất một người:

- Nô tài sẽ truyền lời đến Đoan Quý nhân!

Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, nhìn bài tử xếp thành hàng ngay ngắn, phân vị càng cao bài tử chất liệu càng quý giá, chỉ có Hoàng hậu không cần bài tử, Hoàng hậu là thê tử kết tóc, không thể đặt ngang hàng với phi tần thị thiếp. Hoàn Nhan Viên Hạo thở dài:

- Từ ngày mai cứ theo quy định mà chuẩn bị, đừng phiền Trẫm!

Tô An vâng một tiếng rồi lui ra, Quý phi, phi một tháng hai ngày, tần vị một ngày, còn lại là tùy vào thánh ý. Hoàng thượng có lẽ muốn mưa móc chia đều.

Triệu Tử Đoạn nhìn Tô An khuất sau cánh cửa mới mở lời:

- Hoàng thượng, giang sơn này trăm sự nhờ vào người, đừng hao phí tâm sức vào nơi không đáng nữa!

Hoàn Nhan Viên Hạo rất lâu trầm mặc, hồi lâu lại nói:

- Cũng sắp đến Vạn thọ khánh tiết, ái khanh sắp xếp an ninh Tân Hoàng thành này giúp Trẫm!

Triệu Tử Đoạn hơi bất ngờ, hàng mày có chút cau lại:

- Hoàng thượng, thần nhớ là cuối tháng sáu...

Hoàn Nhan Viên Hạo ngả người ra sau ghế, tận hưởng chút không khí mát mẻ:

- Bát tự niên canh Hoàng đế không được truyền ra ngoài, mọi năm Tiên đế đều phải liên tục ba ngày tổ chức, tránh lộ sinh thần, Trẫm vẫn không thấy an tâm, nên muốn làm trong bảy ngày, bắt đầu từ cuối tháng năm đến đầu tháng sáu mỗi năm!

Triệu Tử Đoạn tiếp nhận ý chỉ, thiên gia nghi kị nhất chính là tà thuật, vu thuật, Hoàng thượng cảnh giác cũng không có gì quá đáng, huống hồ tiết Vạn thọ mỗi năm đều tổ chức vô cùng lớn, tội nhân được ân xá, ban thưởng quan viên đại thần, dân gian ăn mừng không thua kém năm mới.

Thần Long đế không vì không có Hoàng hậu lưu tâm mà bỏ mặc hậu cung, ngược lại ân sủng như nước trải đều tam cung lục viện. Mỗi ngày đều có cung nhân được đưa đến Vĩnh Hưng cung, nhưng Vĩnh Hưng cung vốn không quá lớn như Càn Thanh cung ở Cấm Thành, lại nối liền với Ngự Thư phòng đại thần hay lui tới. Thần Long đế cũng vì thế mà sửa sang Tiêu Diêu điện, chuyên dùng để thị tẩm phi tần. Tiêu Diêu điện có hai điện nhỏ hai bên gọi là Đông Tiêu cung và Tây Tiêu cung, đây là nơi nghỉ lại của Hoàng hậu và Quý phi sau khi nhận thừa hoan. Tuy vậy, hiện tại Hoàng thượng cũng chưa từng giữ ai qua đêm ở Tiêu Diêu điện.

Trước khi có Tiêu Diêu điện, Đoan Quý nhân là người đầu tiên được thị tẩm, chỉ sau một đêm, Hoàng thượng liền tấn vị nàng ta trở thành Đoan Tần. Trong cung không còn thỉnh an Hoàng hậu, Đoan Tần cũng chẳng phải hành lễ tam quỳ cửu khấu với ai, nàng ta dựa vào gia thế, danh phận và nhan sắc, tạm gọi là được sủng ái.

Đầu tháng năm, mùa hè coi như đã chớm, nhưng Tân Hoàng thành trước đây vốn là hành cung tránh nóng thường niên, cho nên một chút khó chịu cũng không có. Trong Uyển Minh viên hoa nở bướm lượn, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp. Vịnh Đan thong thả dạo bước theo bóng râm của những gốc cổ thụ, tiếng suối róc rách xa xa càng làm người ta cảm thấy thư giãn thoải mái.

Thúy Túc chậm rãi theo sau, tỉ mỉ thuật lại từng sự việc một:

- Hoàng thượng tháng này triệu hạnh Đoan Tần ba lần, hơn cả Vinh Quý phi và Dung phi! Ngoài ra thì Diên Tần đến hiện tại vẫn chưa được thừa hoan, chỉ cùng Hoàng thượng dùng cơm tối!

Vịnh Đan đưa tay xoa xoa bụng, gật đầu:

- Hoàng thượng có đến Vĩnh Lạc cung lần nào không?

- Hoàng hậu nương nương bị cấm túc, hai tháng qua Hoàng thượng không những không đến Vĩnh Lạc cung mà còn cấm người khác nhắc đến Hoàng hậu!

Vịnh Đan hơi ngạc nhiên, xoay gót hài ngồi xuống lương đình, tà váy nàng bay bay trong nền trời xanh ngọc bích:

- Chuyện này em nghe ở đâu?

Thúy Túc nhanh tay trải khăn lên ghế đá, vẫn không ngừng lời nói:

- Hoắc tiểu chủ cách đây ba hôm được đưa đến Tiêu Diêu điện, không ngờ chưa vào trong được một khắc liền bị đuổi về. Nô tì nghe tiểu thái giám bên cạnh Tô An Tổng quản kể lại là Hoắc tiểu chủ đối thơ cùng Hoàng thượng, vô tình có một câu ca ngợi vẻ đẹp Hoàng hậu nương nương!

Vịnh Đan hơi nhếch môi cười, nhưng cuối cùng vẫn thu liễm biểu hiện:

- Hoắc Thường tại này xuất thân nhà tướng, lại học đối thơ, thật mất mặt!

Thúy Túc bày trà nóng lên bàn, nhìn mặt trời cao đến ngọn sào mới nhắc nhở:

- Tiểu chủ, đến lúc bắt mạch bình an rồi ạ! Chúng ta cũng nên hồi cung!

Vịnh Đan thản nhiên cắn hạt dưa:

- Không vội, cứ mời Thái y qua bên này!

Thúy Túc tuân mệnh, dù gì chủ nhân nàng cũng đã mang thai được năm tháng, đi lại phải hết sức cẩn thận, Thái y tốn công một chút cũng không là gì. Thúy Túc ra hiệu cho cung nữ đằng sau, hơn một khắc thì Thái y cũng đến. Vịnh Đan hơi ngước mắt nhìn, người này không phải vị Thái y thường bắt mạch nàng, nên có chút cảnh giác:

- Hình như ta chưa gặp qua đại nhân? Không biết đại nhân tên gì?

- Thần họ Lương, chuyên phụ trách thai sản, hôm nay Tôn Thái y cáo bệnh, thần đến bắt mạch thay!

Vị Lương Thái y này dáng vẻ hiền lành đáng tin cậy, chòm râu dài bạc trắng như cước, Vịnh Đan gật đầu đưa tay ra. Lương Thái y bắt mạch rất chậm rất kĩ, cuối cùng mới nói:

- Chúc mừng tiểu chủ, thai tự người chín phần là song thai!

Vịnh Đan cau mày, lại nhìn qua Thúy Túc:

- Song thai?

Bên ngoài vang lên tiếng nữ tử, nàng ta y phục xanh nhạt thêu phù dung, trên tóc chỉ cài hai đôi trâm ngọc:

- Là song thai thật sao?

Vịnh Đan thoáng nhìn ra, người kia chính là Phan Thường tại Phan Bình Nhi tỉ muội với Đoan Tần Phan Bình Bình. Có điều Phan Bình Nhi chỉ là thứ xuất, đưa vào cung sau khi Thần Long đế đăng cơ, đến nay, nàng ta cũng chỉ vừa được triệu hạnh duy nhất một lần.

Vịnh Đan khẽ cười:

- Phan muội muội ngồi đi!

Phan Thường tại cũng không khách khí, nhìn chằm chằm vào phần bụng đã nhô lên của Vịnh Đan:

- Uyển tỉ tỉ thật khiến người khác ngưỡng mộ, cứ như vậy liền mang song thai!

Vịnh Đan không đáp lời, lo lắng hỏi Lương Thái y:

- Song thai có hay không nguy hiểm?

Lương Thái y sắp xếp lại y cụ, trấn an mấy lời:

- Thân thể tiểu chủ ổn định, thai tự rất khỏe mạnh, sẽ không có gì nguy hiểm!

Cái tin Uyển Quý nhân mang thai đôi cứ thế nhanh chóng truyền đi khắp hậu cung. Ba ngày sau, Thần Long đế ban thánh chỉ tấn vị Uyển Quý nhân trở thành Uyển Tần, nhưng vì nàng ta đang mang thai nặng nề, mọi nghi lễ cũng đều lược bỏ. Tô An tuân mệnh Thần Long đế, đưa đến lễ phục phẩm cấp Tần vị, kim sách cùng tặng vật ban thưởng.

Vịnh Đan một tay ôm bụng, hết mực tạ ơn Tô An:

- Ta xuất thân không cao, không có gì đáng giá, chỉ là hằng ngày đều ngâm rượu bồ đào, sắc rượu đỏ tươi hương thơm dịu rất dễ uống, nếu Tổng quản không chê cứ giữ lại một ít!

Tô An quan sát một vòng, chỉ thấy trên gương mặt Uyển Tần thập phần chân tình, cùng là tình cảnh hạ nhân, ngày trước gần gũi hầu hạ Hoàng thượng, cho nên không khách khí nhiều:

- Uyển chủ tử giữ gìn sức khỏe, cây cao đón gió lớn, Uyển chủ tử lại không có nhà mẹ chở che! Nếu có ai gây khó dễ, cứ trực tiếp để hạ nhân đến gặp nô tài, nô tài giúp được gì sẽ không từ chối!

Vịnh Đan mắt hơi đỏ, đi bộ tiễn Tô An ra đến cổng, nàng thì thầm:

- Tô An, huynh đừng coi ta xa lại quá, ta cũng như huynh, đều chỉ là phận trẻ mồ côi, ta may mắn có ngày hôm nay đều nhờ vào thiên ân, chỉ mong ngày sau, ta cùng huynh giữ được chút tình xưa nghĩa cũ!

Tô An cúi mặt, nhớ lại ngày trước Vịnh Đan cùng hắn chia chung một bát canh, nàng cũng thường xuyên giúp hắn vá lại y phục, trong lòng dâng lên cảm động:

- Uyển chủ tử, đừng nghĩ nhiều quá, nô tài vẫn là Tô An, người vẫn là Vịnh Đan của ngày trước!

Vịnh Đan nở nụ cười chân tình ấm áp, nàng hơi ngập ngừng:

- Ta có chuyện này, thật sự muốn biết, nhưng ta thân cô thế cô, không rõ phải hỏi ai!

Tô An hơi dừng bước:

- Uyển chủ tử cứ nói!

- Ngày trước người chăm sóc thai tự ta là Tôn Thái y, mấy hôm nay đột ngột đổi sang một vị Lương Thái y, ta liền thấy bất an, huynh có thể giúp ta tìm kiếm ít thông tin về người này không?

Tô An mỉm cười gật đầu, chuyện này rất đơn giản, chỉ cần vào Thái y viện lấy lý lịch của Lương Thái y là xong:

- Vài ngày nữa nô tài sẽ cho người đem đến!

Tô An đi xa rồi, Vịnh Đan mới quay vào, nàng thở mệt nhọc, bụng mang thai đúng thật đi lại không dễ. Vịnh Đan nhìn đồ ngự ban chất kín chính điện, nét mặt càng trở nên trầm tư, nghĩ ngợi một lúc, Vịnh Đan liền phân phó:

- Thúy Túc, từ nay mỗi ngày phải tăng gấp đôi lượng thức ăn ta dùng!

Thúy Túc có vẻ bất ngờ, nhưng chủ tử tính toán hiển nhiên có lý do riêng, nàng cũng không tiện hỏi, liền nhanh chân đi thi hành. Còn lại một mình, Vịnh Đan mệt mỏi gục đầu vào hai tay, nàng vốn dĩ biết y thuật, làm sao không rõ bản thân mình không hề mang thai đôi. Chỉ có điều tin đồn cứ thế nhanh chóng truyền đi, lại cố tình có một Phan Thường tại ở đó. Nếu khi hạ sinh, nàng chỉ sinh ra một hài tử, liền bị khép vào tội khi quân, dối gạt Hoàng thượng, chính là tử tội. Vịnh Đan tự mình rót trà, chuyện quan trọng bây giờ, nàng phải điều tra được kẻ đứng sau, phải nhất định cố gắng thoát khỏi thiên la địa võng kẻ địch trong bóng tối đã giăng sẵn.

Giữa tháng năm, tiết trời nóng hơn rất nhiều, trên những tán cây ong ong tiếng ve kêu, còn ba ngày nữa là sinh thần Hoàng đế, mỹ nhân khắp chốn hậu cung cũng chuẩn bị các loại quà mừng. Hôm nay tiết trời rất đẹp, Vinh Quý phi dẫn đầu đoàn phi tần đến Khôn Điện thỉnh an Tuyên Thái hậu. Vịnh Đan ngồi trên kiệu mềm, nhìn bề ngoài cũng không sai biệt với kiệu của Đoan Tần hay Diên Tần, nhưng bên trong nàng cẩn thận lót thật nhiều đệm bông, tuy có nóng, nhưng ngộ nhỡ phu kiệu có trượt chân cũng khó mà ảnh hưởng đến hài tử trong bụng.

Gió bay bay rèm cửa, Vịnh Đan nhìn cỗ liệu xanh thẫm phía trên chóp có cài lông chim trả màu lam đậm, trong lòng dâng lên phiền muộn. Đại Quốc chia thành sáu hạng kỳ tộc, Nhất Hoàng, Nhị Hồng, Tam Lam, Tứ Lục, Ngũ Bạch và Nô kỳ, trong đó Nhất Hoàng kỳ tộc chỉ dành cho họ Thiên tử, chi họ của Thái hậu và chi họ Hoàng hậu. Vịnh Đan nàng được Hoàng hậu nhận làm nghĩa muội, nhưng thực chất cũng chỉ một lời nói suông, chưa hề thêm vào gia phả, cho nên, nàng vẫn là hạng kỳ tộc thấp kém nhất, không thoát nổi nô kỳ nô tịch! Cùng một phân vị, nhưng Đoan Tần cùng Diên Tần đều là Tam Lam kỳ, cỗ kiệu có lông chim trả, lễ phục cũng hơn nàng một khối ngọc kỳ!

Thúy Túc đi cạnh kiệu, đột ngột hét lên một tiếng, Vịnh Đan lập tức vén rèm, hóa ra một nô tài gánh nước đi không vững khiến nước rơi vào người Thúy Túc. Vịnh Đan nhìn tiểu nô tài kia sợ sệt, liền mềm nhẹ giọng nói:

- Lần sau đi đứng cẩn thận, nếu đụng phải các vị nương nương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi đâu!

Thúy Túc lau vệt nước còn vương trên rèm kiệu, lo lắng hỏi:

- Chủ tử không sao chứ?

Vịnh Đan lắc đầu, công việc gánh nước này vô cùng nặng nhọc, trong Hoàng cung không sử dụng giếng nước, một phần để tránh dịch bệnh và đầu độc, phần còn lại vì giếng nước âm khí rất nặng, trải qua bao nhiêu thảm kịch nơi thâm cung, không ai rõ dưới đó có những gì nên không ai dám lấy nước lên dùng. Nước của hậu cung đều được mua từ quân doanh gần nhất, xe ngựa liên tục chuyển trong ngày đến, nô tài vừa vào cung đều phải gánh nước mỗi ngày.

Vịnh Đan như chợt nhận ra điều gì, mắt híp lại:

- Thúy Túc, hồi cung thay y phục đi, sẵn tiện hỏi thăm tên nô tài khi nãy là ai, ban cho hắn chút tiền an ủi!

Kiệu đi thêm một đoạn thì dừng, Vịnh Đan quy củ đi sau Đoan Tần và Diên Tần, nàng quan sát kỹ lưỡng, thu vào tầm mắt biểu hiện từng người một. Đoan Tần y phục hồng nhạt thêu hoa lan tươi sáng xinh đẹp, vốn dĩ Đoan Tần đã rất diễm lệ, chỉ một khúc gấm thường cũng có thể để lộ phong thái tuyệt vời, Đoan Tần đi cạnh Vinh Quý phi cười nói, liền khiến nhan sắc Vinh Quý phi sụt giảm mấy phần.

Vinh Quý phi không kiêng nể gì, Hoàng hậu vừa cấm túc, nàng ta đã chọn ngay thường phục màu đỏ tươi, tóc vấn Mẫu đơn đầu cài hai đôi trâm song phượng, tai đeo huyết mã não, chân đi giày gót chạm vàng ròng. Hiện tại Vinh Quý phi xuân phong đắc ý, nắm toàn quyền lục cung, trong mắt nàng ta không còn một Hoàng hậu họ Phùng nữa.

Phi tần sau khi lần lượt thỉnh an Thái hậu thì ngồi xuống hai bên, Tuyên Thái hậu dặn dò qua loa mấy chuyện, hậu cung lúc này an ổn vô cùng, mưa móc chia đều, Hoàng thượng không quá sủng ái ai, triệu hạnh đầy đủ, thành ra Vinh Quý phi quản sự vô cùng nhàn nhã lại được tiếng hiền đức.

- Ai gia nghe được Uyển Tần mang được song thai, có phải vậy không?

Vinh Quý phi từ tốn cười, thêu hoa trên gấm lấy lòng:

- Uyển muội muội vận khí thật tốt, liền mang một đôi hài tử, có công lớn giúp Hoàng thượng khai chi tán diệp!

Dung phi che miệng, nhìn sang Vịnh Đan:

- Uyển muội muội thân hình tròn trịa hơn không ít, mang thai một hài tử đã là vất vả, mang thai một đôi hài tử càng vất vả hơn!

Vịnh Đan xua xua tay, đứng dậy hành lễ:

- Tạ Thái hậu nương nương quan tâm, tần thiếp mang thai không hề thấy vất vả!

Phía dưới có tiếng nữ nhân ngọt ngào châm chọc:

- Mang song thai không phải điềm tốt!

Tuyên Thái hậu đang uống dở tách trà phải ngừng lại, phi tần có chút bất ngờ nhìn về phía nàng ta có chút chờ đợi, Hồng Tố cô cô đứng cạnh Thái hậu nhỏ giọng thì thầm:

- Nương nương, là Hoắc Thường tại, đích nữ Hoắc Đại Tướng quân!

Tuyên Thái hậu không một chút tức giận, chỉ vào đĩa bánh nếp trên bàn:

- Năm xưa ai gia cũng sinh ra một đôi song long, một trong hai chính là Hoàng thượng bây giờ! Nhìn Uyển Tần ai gia liền nhớ đến ngày trước, ban thưởng đĩa điểm tâm này!

Vinh Quý phi tươi cười đứng dậy, toàn bộ phi tần liền làm theo:

- Thái hậu nhân từ!

Gần đến giờ thiện, Tuyên Thái hậu cũng muốn nghỉ ngơi, các nàng cũng lục đục ra về. Vịnh Đan chậm rãi đi đến cỗ kiệu, đột nhiên nghe Vinh Quý phi lớn tiếng mắng người, người xui xẻo kia lại là Hoắc Thường tại. Vịnh Đan nhìn qua cung nữ bên cạnh:

- Có chuyện gì sao?

Cung nữ liền cúi mặt thi lễ trả lời:

- Thưa chủ tử, Quý phi nương nương cho rằng Hoắc Thường tại khi qua cổng chính đã đi trước nương, phạm thượng vô lễ!

Vịnh Đan nhếch môi cười, người như Hoắc Thường tại có thể sống đến một năm trong cung đã là quá may mắn, hôm nay xem ra vận khí của nàng ta cũng không còn nữa rồi.

Vinh Quý phi dung hoa tức giận mà ửng đỏ, không tiếc lời nhiếc móc, ngược lại Hoắc Thường tại không những không biết lỗi, còn lớn tiếng thanh minh.

- Nương nương, tần thiếp không hề đi trước người, tần thiếp là đi sau cùng!

Vinh Quý phi phất phất khăn tay, trời nóng làm má nàng ta lấm tấm mồ hôi:

- Ngươi không chen lên bản cung, làm sao để lại dấu hài trên áo bản cung?

- Tần thiếp không có, khi đó tần thiếp còn trò chuyện với Phan Thường tại!

Đoan Tần lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng, khóe miệng nghiêng cười:

- Hoắc muội muội sai rồi! Phan muội muội lúc nãy còn bàn luận cùng ta về hương liệu, làm sao có thể nói chuyện với muội?

Vịnh Đan nhìn gương mặt tái xanh của Phan Thường tại cũng hiểu được vấn đề, mặc kệ hôm nay Hoắc Ngọc Nhiên kia là đi sau hay đi trước Vinh Quý phi đều không quan trọng nữa.

Phan Thường tại nghe gọi đến tên mình thì hốt hoảng, vội vàng quỳ xuống:

- Quý phi nương nương, tần thiếp không có đi cùng Hoắc Thường tại!

Vinh Quý phi khinh bỉ cười, Đoan Tần kéo Phan Thường tại đứng dậy, Hoắc Ngọc Nhiên như không tin vào tai mình mà sững sờ không nói được thêm gì. Vinh Quý phi lướt qua đám phi tần xung quanh một lượt, rồi mới phán xử:

- Thường tại Hoắc thị cố tình vi phạm cung quy, làm sai không nhận, vô lễ phạm thượng. Ban...Giam hình!

Hoắc Ngọc Nhiên đang bất động nghe đến hình phạt liền đột ngột vùng chạy, miệng không ngừng kêu khóc:

- Hoàng thượng, cứu tần thiếp! Phụ thân, cứu nữ nhi!

Dung phi hơi lùi lại một chút, bàn tay đặt lên ngực, Diên Tần vội vàng quay đầu ra sau mà nôn ói lại đụng phải Vịnh Đan. Vinh Quý phi lúc này mới đến cạnh Vịnh Đan an ủi:

- Đã khiến muội muội kinh sợ, bản cung thật áy náy!

Vịnh Đan lắc lắc mớ tóc dài, vội vàng hành lễ quay về Tịch Đình hiên. Giam hình là loại hình phạt ghê sợ và nhục nhã nhất trong cung, người bị phạt sẽ phải chịu cảnh dùng kim lớn chỉ da trâu khâu kín vùng tư mật lại, Vinh Quý phi dám ra tay với đích nữ Hoắc Đại Tướng quân hẳn nhiên đã được Thái hậu ngầm đồng ý. Vịnh Đan nhắm mắt, cố để không nghe tiếng la hét của Hoắc Ngọc Nhiên phía sau.

Khi về đến Tịch Đình hiên thì sắc trời cũng đã trễ, Thúy Túc vội vã ra đón chủ nhân, Vịnh Đan uống mấy cốc trà lớn, giọng nói lạc đi:

- Sao rồi?

- Tô An Tổng quản vừa cho người đem đến lý lịch của Lương Thái y, còn nữa, nô tì đã ban thưởng người gánh nước kia như lời chủ tử dặn dò.

Vịnh Đan gật đầu, nhận lấy sổ nhỏ trên bàn đọc qua một lượt, mắt nàng linh động tỏa sáng:

- Hắn là đồng hương nhà mẹ Vinh Quý phi, chẳng trách người kiêu ngạo như nàng ta đột ngột lại có thể tỏ ra thân thiết với chúng ta như thế!

Không những ba lần bốn lượt nói đỡ nàng trước Tuyên Thái hậu, Vinh Quý phi vừa rồi còn sợ nàng kinh động thai tự, chuyện song thai giả truyền này nếu không phải Vinh Quý phi đứng sau, còn có thể là kẻ nào khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status