Hào môn: Làm con dâu cả thật là khó!

Quyển 2 - Chương 30-3: Mượn dao giết người (1) (tt)


Editor: Puck - Diễn đàn

“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tôi chỉ thích làm chút chuẩn bị chu đáo trước đó mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn uống xong giọt cà phê cuối cùng, đứng lên, duỗi người, có vẻ không chút để ý nói, “Tiếp theo tôi nghĩ cô chắc biết nên làm như thế nào rồi, có thể khiến tính ỷ lại của Cố Tử Hàn với cô càng ngày càng mạnh hay không, sẽ phải xem biểu hiện của chính cô rồi.”

Nói xong, Kiều Tịch Hoàn cầm túi xách đi ra ngoài trước.

Cô dĩ nhiên không phải vì trả nhân tình cho Diệp Mị mới đưa cho cô ta idea này, hơn nữa, cô cần lấy chính là tin tưởng của người phụ nữ này, cho dù mục đích cuối cùng của người phụ nữ này là như thế nào, khống chế lại, khống chế tốt rồi tuyệt đối sẽ có lợi cho mình! Hơn nữa, tuyển dụng và thay đổi nhân sự là một chuyện lớn đối với cô, cô cần hết sức chăm chú không phân tâm hoàn thành tốt trang bị nhân viên cho mình, ném case này ra ngoài, khiến Cố Tử Hàn và Diệp Mị cố gắng tập trung tinh lực! Huống chi, càng quan trọng hơn chính là, làm người trung gian, thân phận phức tạp mà lại lúng túng như thế, cô hình như đã dễ như trở bàn tay mà thoát thân.

Khóe miệng nhếch lên cười một tiếng xấu xa.

Cô nhìn thời gian, lúc này đi bệnh viện, cũng sẽ không quấy rầy đến ai đi.

Lấy điện thoại ra, gọi cho Vũ Đại.

Về tình về lý, cô cũng nên đi thăm Tiêu Dạ một chút, còn có thằng nhóc thúi Diệp Bối Khôn kia!



Bệnh viện trung tâm thành phố.

Sau khi cha Diêu họp xong, liền trực tiếp chạy tới bệnh viện.

Mẹ Diêu trông chừng tới qua mười giờ sáng thân thể quả thật chống đỡ không nổi, nằm trong phòng bệnh bên cạnh đang ngủ, Diêu Bối Địch vẫn cùng Diêu Bối Khôn, giờ phút này Diêu Bối Khôn cũng vì nhàm chán đã ngủ, cha Diêu ôm Tiêu Tiếu xuất hiện ở phòng bệnh thì cũng chỉ có hai người hộ lý và Diêu Bối Địch tỉnh, Diêu Bối Địch vội vàng đón lấy Tiêu Tiếu từ trên tay cha Diêu, hạ thấp giọng nói với cha Diêu, “Bọn họ đều đang ngủ.”

“Ừ.” Cha Diêu gật đầu, giọng cũng nhỏ đi một chút, “Tình huống của Bối Khôn coi như ổn định chứ?”

“Buổi sáng bác sỹ lại kiểm tra, không có gì khác thường, chừng một tuần lễ là có thể xuất viện.” Diêu Bối Địch nói.

Hình như cha Diêu cũng hơi thoải mái gật đầu một cái, lại nói, “Cha đón Tiếu Tiếu từ trong nhà trẻ ra, cậu xảy ra chuyện lớn như vậy con bé cũng nên tới nhìn một chút, mặt khác…”

Cha Diêu không nói tiếp.

Thật ra thì Diêu Bối Địch cũng hiểu.

Quan trọng là, Tiêu Dạ cũng ở trong bệnh viện này.

Dù thế nào Tiêu Tiếu cũng là con gái của Tiêu Dạ, xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên cũng phải tới nhìn một chút.

Diêu Bối Địch cười cười, cảm kích nói, “Cám ơn cha.”

Cha Diêu không tỏ vẻ gì, hình như vẫn không thể tiếp nhận trạng thái hôn nhân của bọn họ.

Nhưng cho dù rất không thể tiếp nhận, cha mẹ cuối cùng vẫn tha thứ cho cô, hy vọng cô có thể sống tốt hơn, đều đang suy tính vì cô mọi chỗ.

Cô ôm Tiêu Tiếu, “Cha ngồi một lát, con mang Tiếu Tiếu ra ngoài một chút.”

Thật ra thì không phải nói cũng biết rõ, Diêu Bối Địch mang Tiêu Tiếu đi đâu.

Cha Diêu gật đầu.

Diêu Bối Địch ôm Tiêu Tiếu rời khỏi phòng bệnh của Diêu Bối Khôn.

Trên hành lang, Tiêu Tiếu ôm cổ Diêu Bối Địch, thận trọng hỏi, “Cha và cậu đều bị thương sao?”

“Ừ.”

“Rất nghiêm trọng sao?”

“Ừ.”

“Vậy chờ lát nữa con nhìn thấy cha, nên làm cái gì?” Tiêu Tiếu hơi không biết làm sao hỏi, từ nhỏ cô bé đã không gặp Tiêu Dạ mấy lần, tồn tại cảm giác lạnh nhạt rất mãnh liệt với Trần Tiêu, thật ra thì rất lâu Tiêu Tiếu đều mơ tưởng đến gần Tiêu Dạ, nhưng cô gái nhỏ rõ ràng cảm thấy hơi thở không quá dễ dàng đến gần của Tiêu Dạ nên dần dần lui bước.

“Làm chuyện Tiếu Tiếu cảm thấy chính xác là được.” Diêu Bối Địch không yêu cầu Tiêu Tiếu làm bất cứ chuyện gì.

Tiêu Tiếu cái hiểu cái không gật đầu một cái.

Diêu Bối Địch cắn môi đẩy cửa phòng bệnh của Tiêu Dạ ra.

Trong phòng bệnh, tiểu đệ của Tiêu Dạ đang đút cháo cho Tiêu Dạ ăn, khi thấy cô, tiểu đệ vội vàng cung kính đứng lên, “Chị dâu chị đã đến rồi.”

Diêu Bối Địch mím mím môi.

Ánh mắt Tiêu Dạ cũng chuyển về phía Tiêu Tiếu cô đang ôm trong ngực, sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng nhiều hơn vẫn là lạnh lùng.

Diêu Bối địch để Tiêu Tiếu xuống đất, nói với tiểu đệ đó, “Cậu tiếp tục cho anh ấy ăn đi.”

“Tôi không ăn.” Tiêu Dạ trực tiếp mở miệng.

“Đại ca, anh mới ăn vài miếng, bác sỹ nói cố gắng ăn nhiều một chút…” Giọng tiểu đệ, ở dưới cái nhìn của Tiêu Dạ, biến mất trong nháy mắt.

Diêu Bối Địch mím môi, cũng không nói thêm gì nữa.

Chắc Tiêu Dạ không có thói quen được người cho ăn như vậy, cũng không thích bị người bắt gặp mình được cho ăn như vậy đi.

Cô dắt Tiêu Tiếu tới bên giường bệnh của anh, nói, “Em đưa Tiếu Tiếu tới thăm anh một chút, bác sỹ nói vết thương của anh tương đối nghiêm trọng, phải nằm viện nghỉ ngơi thêm mấy ngày.”

Tiêu Dạ mím môi, khóe môi cứng ngắc không hề có chút biến hóa.

“Anh ăn nhiều một chút, sau khi phẫu thuật tương đối suy yếu.” Diêu Bối Địch nói tiếp.

Tiêu Dạ vẫn không nói chuyện.

Đối với Tiêu Dạ lạnh lùng, Diêu Bối Địch dường như cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên, cô quay đầu lại nói với Tiêu Tiếu: “Tiếu Tiếu, nói với cha nghỉ ngơi thật tốt, lần sau chúng ta trở lại thăm cha con.”

Chưa từng nghĩ tới kéo dài thời gian của anh, cũng chưa từng nghĩ tới quấy rầy anh, thật ra thì cô chỉ đơn thuần muốn mang Tiêu Tiếu tới nhìn anh một chút, cho dù như thế nào, bọn họ là cha con, cô không có tư cách tước đoạt quyền lợi này.

Tiêu Tiếu đi tới trước giường bệnh của Tiêu Dạ, dáng vẻ nho nhỏ còn thấp hơn giường bệnh một cái đầu, bé buông tay mẹ mình ra, úp sấp bên giường bệnh, vô cùng ra sức nhón chân lên, chu đôi môi nhỏ xinh hôn lên má phải hoàn hảo duy nhất trên mặt Tiêu Dạ, “Chụt” một âm thanh vô cùng vang dội, “Cha, cha nghỉ ngơi cho tốt, con và mẹ sẽ tới thăm cha.”

Tiêu Tiếu ngọt ngào nói như vậy.

Diêu Bối Địch thật sự không nghĩ tới Tiêu Tiếu sẽ làm như vậy, ở trong ấn tượng của cô, Tiêu Dạ và Tiêu Tiếu chưa từng có hành động thân mật như vậy với nhau, đừng nói thân mật, động tác gì với nhau cũng thật ít ỏi!

Nhưng mà, ở trong thế giới của con nít, phương thức có thể biểu đạt thân thiện nhất chính là hôn đối phương.

Cô nhìn gương mặt Tiêu Dạ, nhìn ánh mắt anh thẳng tắp nhìn Tiêu Tiếu.

Gian phòng đột nhiên hơi trầm mặc.

Tầm mắt Diêu Bối Địch vẫn đặt trên mặt Tiêu Dạ, cô không biết một giây tiếp theo Tiêu Dạ sẽ không vui nhíu mày, hay là…

“Đại ca, nhịp tim và huyết áp của anh đột nhiên tăng!” Tiểu đệ bên cạnh đột nhiên nhảy dựng lên, kêu to, chỉ vào thiết bị theo dõi bệnh nhân hoảng sợ nói.

Không gian trầm mặc đột nhiên bị phá vỡ.

Diêu Bối Địch quay đầu nhìn chỉ số màu đỏ lóe lên trên màn hình thiết bị theo dõi bệnh nhân, rõ ràng ở mức độ cao hơn người bình thường, giờ phút này thiết bị theo dõi bệnh nhân cũng bắt đầu vang lên tiếng cảnh báo.

Diêu Bối Địch chợt bừng tỉnh, vội vàng ấn chuông gọi, vừa vội vàng thông báo bệnh tình.

Tiêu Tiếu bị dáng vẻ của bọn họ hù đến, ôm lấy đùi Diêu Bối Địch, không biết làm sao.

Bác sỹ nhanh chóng chạy tới, bắt đầu làm kiểm tra một vòng cho Tiêu Dạ, cho dù phẫu thuật thành công bao nhiêu, Tiêu Dạ đã trải qua một tai nạn xe cộ lớn như vậy, trong hai mươi bốn giờ đều là thời kỳ quan sát, đột nhiên có chỉ số khác hẳn với người thường như vậy khiến bác sỹ cũng khẩn trương lên.

Bác sỹ không ngừng hỏi Tiêu Dạ có khó chịu chỗ nào không, không ngừng hỏi những người khác có cho anh ăn đồ gì lạ không, sau khi kiểm tra dồn dập một phen, tất cả chỉ số đột nhiên lại từ từ hạ xuống, khôi phục giá trị bình thường.

Bác sỹ lau mồ hôi trên trán, quả thật không phát hiện ra điều gì khác thường, quay đầu hỏi một câu: “Mới vừa rồi có chuyện gì kích thích bệnh nhân không?”

Diêu Bối Địch và tiểu đệ ở bên cạnh đều mờ mịt lắc đầu.

Chắc không có chuyện gì kích thích tới anh đi.

Chẳng lẽ sự xuất hiện của mình khiến cho Tiêu Dạ ghét như vậy?!

“Đúng rồi, vừa rồi con gái đại ca hôn đại ca một cái, sau đó đột nhiên như vậy…” Tiểu đệ đột nhiên nghĩ ra mở miệng.

Bác sỹ ngẩn ra, không nhịn được cười một tiếng, ngồi xổm người xuống nói với Tiêu Tiếu, “Xem ra cha con quá yêu con, về sau đến với cha con nhiều hơn.”

“Vâng.” Giọng nói thanh thúy mà non nớt của Tiêu Tiếu vội vàng đồng ý, trên mặt rốt cuộc khôi phục nụ cười đáng yêu của cô bé.

Bác sỹ đứng lên, nói với Diêu Bối Địch, “Không có gì đáng ngại, không phải lo lắng.”

“Cám ơn bác sỹ.”

“Không khách khí.” Bác sỹ gật đầu rời đi.

Bên trong phòng lại khôi phục lại yên tĩnh.

Diêu Bối Địch nhìn Tiêu Dạ, nhìn khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ của anh.

Tiểu đệ đột nhiên không nhịn được cười to.

Tâm tình Tiêu Dạ vốn không được tốt, ánh mắt trầm ngâm, giọng nghiêm nghị, “Cậu cười cái gì?!”

“Tình cảm của lão đại anh cũng quá nhạy cảm đi. Chỉ hôn một chút như vậy đã trở thành như thế…”

“Câm miệng!” Sắc mặt Tiêu Dạ đen xì.

Tiểu đệ không nhịn được, vẫn còn đang cười trộm.

Đoán chừng nói ra, anh em trong bang đều sẽ cười vang.

“Cậu dám nói một chút ra ngoài thử xem!” Tiêu Dạ từng câu từng chữ uy hiếp, “Tôi không ngại bên cạnh tôi nhiều thêm một giường bệnh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status