Harry Potter và câu chuyện học hạng nhất

Chương 243: Ellen khủng bố



Editor: Waveliterature Vietnam

Bài phát biểu ngẫu hứng của Ellen vô cùng có hiệu quả, không hề táo bạo, các Ravenclaw bình tĩnh mang lại cho mọi người cảm giác áp bức lớn hơn, giống như bóng tối trước cơn bão.

Ngày hôm sau, khi những người chơi Quidditch của Ravenclaw bước vào khán phòng, họ đã được vỗ tay nồng nhiệt - Gryffindor và Hufflepuff cũng vỗ tay chào mừng những con diều hâu.

Slytherin hét lên khi họ đi qua, và Ellen thấy khuôn mặt của Malfoy nhạt nhợt hơn bình thường.

Các thành viên trong đội của Ravenclaw được đối xử rất tốt, và các pháp sư nhỏ đã rời bỏ vị trí của họ, và không bận tâm đến việc làm phiền các cầu thủ để ăn sáng.

Cảm giác bức bách của các thành viên không vì sự so tài kia mà luống cuống chân tay, họ đã lắp đầy bụng, đi ra ngoài sân vận động như một thói quen, mọi người đều vỗ tay.

Khi họ rời khỏi khán phòng, Ellen cùng đi đến khán phòng để dùng cơm với Harry, Ron, Hermione cùng vừa vặn gặp nhau.

Vẻ mặt của Harry và Ron trông rất lạ, hiển nhiên Ellen và Malfoy điều canh cánh trong lòng vụ cá cược.

Lúc đó, Harry và Ron chỉ nghĩ rằng vụ cá cược chỉ là một trò đùa, nhưng từ khi nội dung của vụ cá cược được lan truyền ra bên ngoài, tất cả mọi người nhìn Ron và Harry cùng với nụ cười kỳ quái.

Điều này khiến cho họ có chút không tự nhiên lắm.

Buổi sáng hôm nay nếu không vì Hermione thúc giục, thì anh cũng không muốn xuất hiện trong khán phòng – ngẫm lại về điều đó, Vào một ngày như vậy, với tư cách là một trong những người đặt cược, loại chú ý nào sẽ xuất hiện trong khán phòng.

Nhìn thấy Ellen, Hermione Granger có thể nở ra một nụ cười rất tự nhiên. "chúc bạn may mắn, Ellen" Ánh mắt của Hermione vô cùng chân thành, nhưng bởi vì sự vội vàng, mà khuôn mặt đã đỏ ửng.

"Cảm ơn bạn, Hermione." Ellen chu đáo đưa một cốc nước bi ngô cho tiểu thư Vạn Sư Thông, nhưng vô tình chạm vào nhau khi đi ngang qua - Hai người mất một lúc mới nhận ra bắt tay rồi rụt lại về.

Harry dường như hiểu ra điều gì đó, một bên ngây ngô cười. Vẻ mặt của Ron thì trở nên khó coi, anh cũng không hiểu tại sao anh cảm thấy Ellen trước mặt đặc biệt rất chán ghét.

"Thật tuyệt…ta vừa mới bên ngoài nhìn qua, không có gió… mặt trời chiếu sáng, cũng không làm cho bạn bị chói mắt, hãy cẩn thận…mặt đất rất cứng, rất tốt, như vậy hãy nhanh cất cánh…" Roger đội trưởng Quidditch của Ravenclaw thở hổn hển xông vào nhà hàng, đi tới lui bên cạnh cái bàn dài của Ravenclaw, nhìn qua lại, để đảm bảo rằng tất cả các thành viên điều ở phía sau. 

Cuối cùng, họ thấy cánh cổng lâu đài mở ra, và đã đứng trên những bãi cỏ.

"Phòng thay đồ." Roger ra lệnh.

"Các thành viên, ba phút sau, chính là trận chiến quan trọng nhất mà chúng ta phải đối mặt ở Hogwarts từ trước đến nay/ Chúng ta bây giờ cần sự đoàn kết và dốc hết sức để đối phó. Trong đội này, chúng tôi chiến đấu vì chính mình, vì mọi thành viên trong đội của chúng tôi đã chiến đấu và chiến đấu vì danh dự của Ravenclaw. "

Đôi mắt kiên định của Roger nhìn một lượt qua các đội. Mọi người điều tràn đầy niềm tin, dùng ánh mắt kiên định để trả lời anh ta.

"Hãy nhìn vào những người xung quanh, nhìn vào ánh mắt của anh, ta nghĩ mọi người sẽ cùng với anh chiến đấu vì Ravenclaw và sẽ thấy ai đó sẵn sàng hy sinh cho đội bóng này. Bởi vì anh biết rằng khi bạn đối mặt với điều tương tự, bạn cũng sẽ vì anh ấy làm điều tương tự này."

Roger dừng lại một chút và nói tiếp: "Đây là đội, các bạn! Chúng ta sẽ chiến đấu như một đội bây giờ, hoặc chết như một cá nhân. Đây là Quidditch, đó là tất cả! Bây giờ làm như thế nào?"

Roger gào thét lên.

"Giết hết bọn họ!" Các đội viên hừng hực ý chí chiến đấu, nhiệt huyết tràn đầy.

"Xuất phát!"

Họ mang theo một khí thế không lùi bước vào phòng thay đồ, đi vào sân bóng, và những con sóng ồn ào ùa lên mặt nước.

Ba phần tư khán giả đeo hoa hồng xanh, vẫy cờ bằng đồng được vẽ bởi những con quạ của Ravenclaw, cùng với dòng chữ có ghi biểu ngữ "Ravenclaw cố lên!" "Đại bàng giành cúp!"

Hai trăm người đằng sau trụ thủ môn Slytherin, đeo đồ trang trí màu xanh lá cây, và hoa văn con rắn bạc tỏa sáng trên cờ của họ - Giáo sư Snape ngồi ở hàng đầu tiên, đeo đồ trang trí màu xanh lá cây và trên mặt với nụ cười ảm đạm.

Ellen nhận thấy học viện Slytherin những năm gần đây thường có một tình huống như vậy đang bị vắt kiệt bởi tất cả các học viện khác, tuy nhiên đôi khi kẻ gieo gió sẽ gặp bão, thế nhưng họ đã cũng quá quen với kiểu đối đầu như này, là một người quản lý của trường học ma thuật, lại hiển nhiên không có bất kỳ sự cải thiện nào trong tình huống bất thường này, ngay cả chính bản thân giáo sư cũng đã quen với điều này. Nghĩ tới điều này, Ellen nhíu mày nhìn về hướng hiệu trưởng trên khán đài, "Chức vụ của phù thủy trắng này được đánh giá quá cao, nhưng đối với công tác bản chất cũng…"

"Ravenclaw đang ở trên sân! Trông có vẻ tự tin! Đáng chú ý là trong trò chơi này, Ellen Harris sẽ cưỡi cây chổi tiên tiến nhất thế giới – Firebolt! Đợi đã, tôi không nhìn Sai? Người cưỡi Firebolt chính là – Thu Trương!" Vẫn như cũ người bình luận Lee Jordan hô to, cắt đứt suy nghĩ của Ellen.

Trên khán đài nhao nhao lên, mọi người điều thò đầu ra nhìn, để dò xét.

"Được rồi, để cây chổi tốt nhất cho tay tìm bóng, điều này hoàn toàn đúng đắn. Ellen thật sự rất hào phóng…"

"Jordan!" Giáo sư McGonagall thường xuyên chọt vào thắt lưng của Lee bằng đũa phép.

"Giáo sư, bạn có thể thay đổi ở đâu đó không?" Jordan nhìn chằm chằm vào thắt lưng của mình không hài lòng.

Giáo sư McGonagall giơ đũa phép lên và Lee Jordan lập tức quay lại và tiếp tục giải thích.

"Đội Slytherin cũng đã ra sân, đội được dẫn dắt bởi Flint. Anh ấy đã thực hiện một số điều chỉnh cho đội của mình, dường như tập trung vào đầu hơn là kỹ thuật…"

Slytherin trên khán đài khịt mũi một cái.

Nhưng Ellen cảm thấy Lee nói rất đúng. Malfoy rõ ràng là người có dáng vóc nhỏ nhất trong đội, các thành viên khác điều cao to và khỏe mạnh.

"Hai đội trưởng bắt tay nhau!" Cô Hooch nói.

Flint và Roger bước tới và bắt tay nhau, như thể họ muốn bóp vào khúc tay của người kia.

"Cưỡi trên cây chổi!" Cô Hooch nói, "ba... hai... một..."

Tiếng còi của cô đã bị nhấn chìm bởi sự cổ vũ của khán giả, và mười bốn cây chổi đã bay lên trời.

Malfoy nở một nụ cười khiêu khích với Ellen, thoạt nhìn nó càng thêm vô sỉ hơn bình thường.

"Trận đấu bắt đầu rồi, điều phấn khích lớn nhất trong trận đấu chính là Firebolt, Thu Trương thay mặt cho Ravenclaw cưỡi cây chổi bay. "Cây chổi bách khoa toàn thư,", Firebolt là cây chổi ưa thích của đội tuyển quốc gia tại World Cup năm nay - "

"Jordan, bạn có thể cho chúng tôi biết về trận thi đấu so tài này không?" Giọng của giáo sư McGonagall vang lên.

"Không thành vấn đề, thưa giáo sư – để ta giới thiệu một chút về tin tức nha. Nhân tiện, Firebolt có phanh tự động tích hợp, có thể -"

"Jordan!"

"Được rồi, được rồi, bây giờ Ravenclaw kiểm soát bóng, Roger Davis của Ravenclaw đã sẵn sàng để ném bóng vào khung thành..."

"Bóng – tiến vào! Roger có vả là một tay kích bóng rất giỏi, xem ra vị trí truy đuổi bóng cũng rất phù hợp với anh. Phải nói rằng Ravenclaw đột nhiên thay đổi chiến thuật, khiến cho Slytherin trở tay không kịp."

Ngay khi Roger đã đạt được mục tiêu đầu tiên, thì các Ravenclaw cũng đang sôi sục, Draco Malfoy, người tìm bóng của Slytherin, như thể anh ta đã lấy được phục linh tề - Tên trộm đang bay gần mặt đất, ở ngay bên cạnh hàng rào đang bay tới bay lui.

Hắn tăng tốc độ lao xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý.

Ravenclaw trên khán phòng đã im lặng, và tất cả mọi người điều nín thở. Penelop cắn chặt bờ môi của mình, trái tim lo lắng như thể muốn nhảy ra bên ngoài sắp nổ tung.

Rất nhiều tiểu phù thủy đã thu hồi nụ cười trên mặt.

Ravenclaw cứ như vậy – mà thua sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status