Hệ thống chém gió: Thần chém gió

Chương 230: Thần sầu như vậy sao?


Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

Lại nói, hai vị đại nặng Mã Vân và Mã Hóa Đằng đều thuộc loại người rất là bận rộn, lịch trình hằng này đều được sắp xếp tràn đầy, có thể dành thời gian để ăn cơm đã rất khó rồi.

Đương nhiên, bữa ăn nhất định là không thể quá phô trương. Thời gian quý giá, tùy ý tìm một nhà hàng kha khá gọi mấy món ăn, mấy người bắt đầu dùng bữa. Đề tài trên bàn cơm cơ bản cũng xoay quanh miếng đất kia thôi.

- Trương đại sư. – Mã Vân ăn miếng bào ngư, rồi nhìn Trương Tiểu Kiếm hỏi: - Bây giờ bốn tòa nhà đằng trước đã được sắp xếp thỏa đáng rồi, nhưng mà Ninh Hàn Lâm cũng không phải là một người dễ tiếp xúc đâu. Hiện tại ngài có ý tưởng nào không?

Nghe Mã Vân nhắc tới chuyện này, tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía Trương Tiểu Kiếm.

Dẫu sao thì một lẻ tám tòa nhà đều phải sắp xếp theo thứ tự. Thiên Cương Tinh Lâu làm không xong, sẽ không thể sắp xếp đằng sau được.

Cho nên giai đoạn này rất là quan trọng. Mọi người đều muốn biết ý tưởng của Trương Tiểu Kiếm.

- Chuyện này…. – Trương Tiểu Kiếm ăn miếng rau, lắc đầu nói: - Chỉ có thể nói gặp mặt rồi mới biết có được hay không. Chuyện này rất chi là khó, dẫu sao thì cũng là người giàu nhất nước mình mà, nhất định sẽ tự có lập trường. Muốn thuyết phục ông ấy chỉ bằng vài câu nói chỉ sợ là không thể được đâu.

- Lão Mã, không bằng ông thử xem? – Mã Hóa Đằng xúi dại Mã Vân: - Miệng ông dẻo hơn tôi nhiều. Tôi kiếm tiền bằng bản lãnh, ông kiếm tiền bằng chém gió mà…

Mã Vân: “…”

- Đồ dế nhũi! – Mã Vân tức giận: - Ông kiếm tiền bằng cách cướp giật thì có! Còn bản lãnh nữa chứ…

Rồi hắn vuốt cằm:

- Tôi có giao tiếp với lão Ninh mấy lần rồi, đúng là rất khó để thuyết phục được ổng. Không chỉ phải nói có sách mách có chứng, mà còn phải để ổng nhìn thấy ích lợi mới được. Nhưng vấn đề là phong thủy rất mơ hồ, muốn nhìn thấy lợi ích thực tế thì không dễ dàng như vậy đâu. Nói trắng ra là, nếu ổng không coi trọng cái này thì có thể nghe người ta nói hai ba câu là chuyển nhà ngay lập tức sao?

Lời này rất là chân thật.

Bây giờ người ta đang sống yên lành, ở trong căn nhà đó bao nhiêu năm rồi, sự nghiệp ổn định con cái cũng tài giỏi, mọi mặt đều không có vấn đề gì, tại sao lại phải chuyển nhà chỉ bằng mấy câu nói của mày?

- Đúng là phiền phức thật đấy…. – Trương Tiểu Kiếm xoa huyệt Thái Dương, rồi nhìn về phía ông sư phụ hời Hồng Thiên Cơ đang ngồi bên cạnh ăn uống sung sướng…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Nói chứ ông làm sư phụ người ta tốt xấu cũng phải phát biểu mấy câu đi! Ông già này cắm đầu ăn, cả bàn bị ổng hốt mất hơn nửa rồi… Ông còn uống rượu! Rượu Ngũ Lương mà ông ực ực phát hết mẹ nửa bình rồi!

Ông sống lâu thế bản lãnh đều ở lĩnh vực ăn uống hết rồi đúng không?

- Ông già! – Trương Tiểu Kiếm trừng ổng hung tợn: - Bây giờ đang nghiên cứu việc chính nè, tốt xấu ông cũng phải nói mấy câu đi chớ!

- Không ăn no thì sao làm việc được. – Hồng Thiên Cơ lại nhồm nhoàm một trận, một lúc lâu sau mới ợ hơi rượu, sờ bụng cười nói: - Con người ấy, trong mệnh có thì nhất định sẽ có, trong mệnh không có thì đừng cố chấp. Nếu chỉ có hắn mới có thể ở sao Thiên Nhàn thì nhất định sẽ có cách. Chẳng qua là con còn chưa phát hiện mà thôi.

Trương Tiểu Kiếm liếc xéo ông lão ---- Ông nói thế không phải là nhảm nhí sao?

Bây giờ không phải là chúng ta đang nghiên cứu cái đó sao?

- Con đừng có nhìn ta kiểu đó, ghê quá! – Ông lão rùng mình, nói: - Con chờ ta tính thử xem nào… Ừm… Một cộng một bằng hai, hai thêm hai bằng bốn, bốn với bốn mười sáu…

Ông làm bộ làm tịch tính cả buổi, rồi nói:

- Ta bấm đốt ngón tay tính toán, lập tức biết ngay rằng trong mệnh của hắn sẽ nhất định đến nơi này, không chạy thoát được. Nếu không được thì chúng ta chém trước tấu sau, trực tiếp bắt cóc hắn tới đây, rồi bắt hắn học Huyền học. Con xem, sao Thiên Nhàn Nhập Vân Long Công Tôn Thắng trong Thủy Hử không phải là đạo sĩ sao…

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Mã Vân: “…”

Mã Hóa Đằng: “…”

Quần chúng vây xem: “…”

Người đâu! Tha ông già lừa đảo giang hồ này ra ngoài chém đầu!

Đám người thở dài bất đắc dĩ. Xem ra là không thể hi vọng gì vào ông già này rồi…

Nhưng vừa nghĩ vậy, Hồng Thiên Cơ lại chợt cười nói:

- Nhưng lại nói, trước kia đúng là ta từng gặp phải một chuyện na ná như thế. Ước chừng ba mươi năm trước ấy, ta gặp phải một cô gái. Nhàm chán nên tính một quẻ cho nó. Đương nhiên, cô gái đó còn chưa kết hôn đâu. Ta bấm đốt ngón tay tính toán, biết ngay trong mệnh cô gái này sẽ có bốn đứa con, hai nam hai nữa. Thai đầu chắc chắn là một con nhóc, thai thứ hai là thằng nhóc.

Nghe hắn kể chuyện thú vị, mọi người lập tức lắng nghe.

Tiêu Thần Tâm nói:

- Nhiều trẻ con thế à? Thích quá! Em cũng muốn đẻ bốn đứa!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Mày nhanh bỏ qua đi! Sao chỗ nào cũng có mặt mày thế hả?! Bốn đứa nữa chớ… Mày dứt khỏe đẻ mười bốn đứa thành đội bóng luôn cho rồi, thế thì còn có hai đứa làm dự bị, cũng đỡ phải lo lắng cho sự nghiệp bóng đá của quốc gia chúng ta…

- Bé con đừng quậy. – Hồng Thiên Cơ nói: - Ban đầu cô gái đó cũng không tin quẻ bói của ta. Sau này, thai đầu tiên cô gái đúng là sinh ra một con nhóc. Thai thứ hai lại tới một thằng nhóc.

- Thế sau đó thì sao? – Ánh mắt Tiêu Thần Tâm sáng long lanh: - Là thai long phượng à?

- Bậy bạ. – Hồng Thiên Cơ lắc đầu nói: - Năm đó kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm trọng, sinh được hai đứa đã là tốt lắm rồi, đâu dám đẻ bốn? Sau này hai đứa bé đó, bởi vì giữa hai người có xích mích, lúc tái hôn thì bên nam cũng có một bé trai một bé gái…

Mọi người: “…”

Ố mài gót! Chuyện này quá Huyền học!

Thần sầu như vậy sao?

- Không hổ là sư phụ của ta! Lợi hại lợi hại! – Con mắt Trương Tiểu Kiếm sáng rực ---- Ông sư phụ hời này thoạt nhìn cũng có đạo hạnh đấy!

Ừm, xem ra mình gọi một tiếng sư phụ không lỗ chút nào!

- Ta kể chuyện này có ý gì? – Hồng Thiên Cơ cười tủm tỉm nhìn Trương Tiểu Kiếm: - Ý là muốn nói, Ninh Hàn Lâm nhất định sẽ sống ở đó, nhưng quá trình cụ thể thì khó mà nói được. Hơn nữa, đồ đệ ngoan à, chuyện này thì đúng là trừ con ra không còn ai khác nữa đâu. Ai cũng không có tác dụng!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Ông nói tới nói lui không phải là nói tui phải ra trận sao?!

- Ông già! – Trương Tiểu Kiếm phát điên: - Ông không giúp đỡ được một chút gì hết cả đúng không?!

- Ta có thể giúp được chớ. – Hồng Thiên Cơ xòe tay: - Nhưng bây giờ không phải là còn chưa tới lúc cần ta giúp đỡ sao?

Được rồi, xem ra ông già này đúng là không đáng tin, vẫn nên dựa vào bản thân mình thôi. Chờ tin tức cái đã.

Đám người lại bắt đầu dùng bữa. Nói kiểu gì thì cũng phải lấp đầy bụng đã rồi hẵng tính…

Nhưng mà đúng lúc đang ăn, Ninh Thải Vi lại gửi tin tức đến ---

Ninh Thải Vi: “Onl?”

Trương Tiểu Kiếm: “Đang ăn cơm nè. Sao rồi? Bên đó hỏi sao?”

Ninh Thải Vi: “Ba tôi nói kiểu gì cũng không đồng ý. Phải làm sao bây giờ?”

Trương Tiểu Kiếm: “Còn làm sao nữa. Bây giờ cô đang ở đâu? Bọn tôi đang ăn cơm ở khách sạn Hoàng Triều nè. Hay là cô đến đây nói chuyện trực tiếp với bọn tôi. Xong rồi cùng nhau nghĩ cách?”

Ninh Thải Vi: “Được!”

Ninh Thải Vi tới rất nhanh, chỉ mới mười phút đã hấp tấp chạy vào phòng. Chờ ngồi xuống, vẻ mặt cô rất chi là buồn bực, nói:

- Ba tôi nói, căn nhà mà ông ấy đang sống rất tốt, sự nghiệp các thứ rất thuận lợi, không chịu dọn nhà. Hơn nữa… Hơn nữa…

Chỉ thế thôi đã đủ khiến người ta phiền lòng. Thế mà còn “hơn nữa” sao?

Trương Tiểu Kiếm vội hỏi:

- Hơn nữa cái gì?

Ninh Thải Vi thở dài:

- Hơn nữa, ông ấy bảo nhà chúng tôi làm nghề bất động sản, còn là công ty bất động sản lớn nhất cả nước, không mua được đất thì thôi, bây giờ mà còn chạy tới mua nhà ở miếng đất này thì chẳng phải là sẽ bị người ta cười thối mũi sao?

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Mã Vân: “…”

Mã Hóa Đằng: “…”

Quần chúng vây xem đã sớm sững sờ: “…”

Bà mẹ nó chứ! Quên mẹ nó chuyện này!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status