Hệ thống vạn năng: Ta là vương

Chương 44: Pa Pa...! Tránh Xa Ta Ra 12


Cô được Donald đưa về phòng, giờ đây trong phòng có sự xuất hiện của Rai, Diana, First, Gunra và cả Hundin. Cô ngồi trên sô pha nhìn họ

" Bệ hạ... "

Hundin đi lên lo lắng nhìn cô

" Kiểm tra "

" Vâng! "

Hundin đi lên mỉm cười hỏi

" Công chúa còn nhớ thần không? "

" Nhớ "

Cô gật đầu cầm tách trà uống

" Vậy thần tên gì? "

" William Hundin "

" Vậy công chúa có biết con trai thần không? "

" Ưm... Là cái cậu bé tóc trắng ngà sao? "

" Phải "

" William Robest "

" Vậy công chúa nhớ được những ai trong căn phòng này? "

Cô nhìn xung quanh rồi chỉ vào Diana, Gunra, Hundin rồi nhìn qua 3 người con lại...

" Hết rồi "

Hundin nheo mài hỏi lần nữa

" Công chúa có thấy không khỏe ở đâu không? "

" Ta rất khỏe "

Hundin không nói gì nữa đứng lên, Rai lạnh lùng bước tới trước mặt cô

" Anh là anh trai của em. Nhớ không? "

Cô nhẹ lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp như hiện lên ý cười

" Anh là anh trai sao? "

" Phải! "

" Vậy là em có anh trai rồi, cứ nghĩ chỉ có chị thôi. "

Mọi người đều bất ngờ với câu trả lời. Donald âm trầm lạnh lùng nói

" Dẫn hai công chúa và hoàng tử về cung điện "

Gunra đứng dậy hành lễ rồi dắt cô và Diana, Rai ra ngoài. Khi cánh cửa đóng lại Hundin mới lên tiếng

" Tiểu công chúa bị hạ cấm chú. Đó là một loại ma pháp rất mạnh, điều khiển người quên đi ký ức của họ. "

" Ai đã làm chuyện này "

" Thần không biết, e rằng người này không đơn giản "

" Cách trị khỏi "

" Chuyện này... "

Hundin do dự không nói, Donald đập tay xuống bàn quát

" Nói! "

" Ký ức bị xóa là mãi mãi. Trừ khi giết chết người đã hạ chú "

" Bệ hạ, để thần đi tìm kẻ gây ra chuyện này "

First nhìn Donald đang dựa vào ghế nói

" Không cần. Kẻ đó muốn hại con bé thì chắc chắn sẽ ra tay lần nữa. Ký ức mất đi cũng không sao... cứ như vậy "

" Nhưng... "

" Ngươi đi theo bảo vệ công chúa "

First thở dài đi ra ngoài cùng Hundin. Donald ngồi trong phòng ngã lưng xuống ghế

" Quên đi sao... "

________________

Cô được Gunra đưa về phòng

" Công chúa nghỉ ngơi đi "

Cô ngoan ngoãn nghe lời nằm xuống, Gunra bỗng thấy chiếc vòng đeo trên tay cô liền hỏi

" Thứ này tại sao công chúa lại có? Ta nhớ ta không có chuẩn bị cho người mà? "

" A! Là chị Diana tặng ta đó. Đẹp không? Ta rất thích nó "

" Vậy sao "

Gunra mỉm cười rồi đi ra ngoài. Cánh cửa đóng lại cũng là lúc khóe môi cô vươn lên nụ cười lạnh. Đôi mắt nhắm lại, từ không trung hóa thành bóng đen với áo choàng dài...

_______________

Trong một căn phòng rộng lớn khác, một bé gái khoảng chừng 12 tuổi đang ngồi trên giường nói chuyện cùng một cậu bé trai

" Anh trai, anh ở chiến trường cực khổ rồi "

Diana lo lắng nhìn Rai

" Không! Còn em? "

" Em sao? Em ở đây rất tốt, dù có đôi khi nhớ anh và pa pa. Nhưng cũng có Eira làm bạn "

"... "

Diana nhìn Rai bỗng trầm xuống liền nói

" Lần này Eira quên đi mọi người thật kì lạ. Mong em ấy có thể mau chóng nhớ lại "

" Ừ! Anh về đây "

" Em tiễn anh "

Diana mỉm cười đưa Rai ra trước cửa phòng, khi cánh cửa đóng lại nụ cười tươi vui đó liền biến mất. Diana quay lại với gương mặt lạnh, đôi mắt xanh dương nhạt như một đầm lầy.

Từ không trung cô trong hình dáng của bóng đen xuất hiện

" Sao rồi! Hài lòng chứ? "

Diana nghe cô nói liền mỉm cười

" Con nhỏ em gái tôi thật sự mãi mãi quên đi? "

" Ha! Phải! Tùy theo ý ngươi chẳng phải sao? "

Cô ngồi xuống ghế nói

" Thật ra ngươi là ai? Sao lại muốn giúp ta? "

Diana bước lại giữ một khoảng cách nhất định với cô, gương mặt âm trầm lạnh lùng

" Ha ha! Không cần biết lý do. Chẳng phải ngươi ghét em gái mình sao? Chỉ cần biết ta giúp ngươi là được "

" Hừ! Con nhỏ đó hơn ta gì chứ? Chỉ là một phế nhân, vậy mà ánh mắt của cha lại tràn đầy cưng chiều nó. Mọi người cũng quý mến nó hơn. Thật không công bằng, ta phải khiến mọi người trên khắp vương quốc này phải căm ghét nó. Ta muốn trong mắt họ chỉ có ta "

Diana gằng giọng lên, đôi mắt xuất hiện tia máu. Cô trong lòng không khỏi khán phục...

" Được! Ta sẽ giúp ngươi đến cùng. Tiếp theo nhóc muốn làm gì? "

" Cha chắc chắn sẽ dành thời gian cho nó. Ta muốn nó bị mọi người nghĩ là tà nhân, gây hại cho hoàng đế. Khiến mọi người hạ nó xuống và nâng ta lên. Như vậy vị trí của ta trong lòng cha sẽ cao lên "

" Ha! Còn nhỏ mà đã có suy nghĩ như vậy. Được, ta đi trước "

Nói rồi cô biến mất trở về phòng. Cô ngồi dậy nhìn thân thể mình...

[ Ký chủ! Người định giở trò gì đây? ]

" Ha! Ta muốn lợi dụng Diana. Ta nhìn ra nó ghét ta, nhưng không thể ngờ tâm tư của một đứa trẻ lại kín đáo như thế. Ta sẽ chiều theo ý nó một thời gian vậy, rồi sau này mới thả lưới bắt cá lớn... "

" Chủ nhân đọc sách quả thật cũng có lợi đấy. Dùng phép cấm dạy cho con nhóc láo lĩnh đó, kêu nó yểm bùa vào chiếc vòng rồi tặng cho người. Nếu như sau này có người phát hiện thì sẽ rất thú vị... "

Tiếng nói của Tiểu Huyết vang lên

" Chưa đâu! Không dễ như vậy... "

_______________

Sáng hôm sau:

Donald sáng sớm đã truyền cô qua cung điện ăn sáng. Cô ngồi ăn xong phần của mình rồi mới ngước lên ngây thơ...

" Pa pa, con ăn no rồi "

" Vậy sao? Vậy đi thôi "

Donald dắt cô đến một khu rừng trắng xóa

[ Là nơi lúc trước ]

Tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên trong đầu cô, đôi mắt cô trong suốt nhìn hắn

" Pa pa, thật đẹp. "

Cô chạy nhảy khắp nơi sờ soạng như rất hiếu kỳ

" Lúc trước con và ta đã từng đến một lần "

" Hử? Vậy sao... Eira không nhớ... "

Donald ngồi dưới gốc cây nhìn cô vúi vẻ chơi đùa. Khóe môi vươn lên nụ cười nhạt...

" Không nhớ sao... "

{ Pa pa không có bạn sao? Vậy để Eira làm bạn cũng pa nhé? }

{ Eira không hiểu mới có thể để pa pa trút bầu tâm sự }

Donald cúi đầu nhớ về từng lời nói khi trước của cô...

" Những lời nói đó... "

" Hử? Eira đã nói gì sao? "

" Không! Con chơi đi "

Donald lắc nhẹ đầu bình thản dựa vào góc cây nhắm mắt dưỡng thần

Cô dừng lại tại một khoảng cách khá xa nhìn về hắn

" Ha! Chủ nhân, không ngờ những lời nói lúc đó lại khiến hắn để tâm a~ "

Tiểu Huyết như trêu ghẹo nói lên trong đầu cô

" Lời nói là con dao hai lưỡi. Đừng nên xem thường "

Cô nhếch môi đi vào sâu hơn khám phá.

[ Ký chủ! Nơi đây chỉ toàn là một màu trắng ]

" Ừ! Nhưng quả thật rất đẹp "

Cô dừng lại nhìn xuống, dưới chân cô là một thứ gì đó bị lá trắng bao phủ. Cô nheo mài cúi xuống lấy lá ra liền kinh ngạc

Một con quạ đen đang nằm thấp thỏm trên mặt đất, lông trên cánh mềm mại xuất hiện vết máu đỏ cùng hàn khí xung quanh

[ Con quạ này chắc bị nhiễm lạnh. Làm sao có thể chịu được một nơi như thế này khi đang bị thương chứ ]

Cô lạnh lẽo nhìn lên bầu trời

" Chắc nó bị rơi xuống... "

Cô xè tay ra thì trên tay liền xuất hiện một bình ngọc. Cô mở nắp cho dòng nước chảy vào miệng con quạ. Vết thương bỗng nhiên lành lại, con quạ mở đôi mắt màu xám ra khiến cô kinh ngạc...

" Quạ cũng có mắt màu xám sao? "

[ Ta bí (='.'=) ]

Con quạ đứng dậy nhìn chăm chú vào cô rồi đột nhiên vẫy cánh bay đi. Cô nhìn theo cũng không nói gì...

Cô nhìn vào một bụi rặm trắng gần đó liền đi đến. Cách đó không xa thứ cô nhìn thấy là một người con trai đang dựa vào cái cây. Y phục của kị sĩ oai phong. Mái tóc như bầu trời phủ lấy đôi vai đang run rẩy. Cô nhìn thấy người con trai đó đang cúi đầu vào thân cây, hàng mi trắng dài run nhẹ, nước mặt chảy xuống...

Người con trai đó quả thật rất mĩ, làn da trắng. Mũi cao, môi đỏ hồng. Thân hình thư sinh nhưng khỏe mạnh, bên tay trái nắm lấy đầu thanh kiếm chấn xuống mặt đất... một khung cảnh lạnh lẽo nhưng lại cho ta thấy một nỗi thương tâm...

" Gì đây? Chẳng phải hoàng đế mới được vào sao? "

Cô nói nhỏ rồi dần bước lại gần hắn, bàn tay vươn ra

" Này... "

Bỗng người kị sĩ trở mình rút kiếm ra chỉa về phía cô, đôi mắt vẫn nhắm lại không hề mở ra.

" Ai? "

Cô nheo mài lại rồi nở một nụ cười hồn nhiên

" Ngài là ai vậy? Còn ta là Eira "

Người con trai đó như nghe được giọng cô còn nhỏ liền để kiếm vào võ. Một chân quỳ xuống, tay phải bắt qua vai trái hành lễ

" Tham kiến công chúa. Ta đã thất lễ... "

" Không sao... "

Cô bước lại gần hắn đưa tay chạm vào gượng mặt hắn lau đi nước mắt

" Sao anh lại khóc? "

" A! Thứ lỗi "

Người kị sĩ đó giật nảy mình tránh xa, sau đó vụt mất chạy đi.

" Eira! "

Từ phía sau Donald gọi tên cô

" Sao lại đi xa như vậy? "

" Pa pa, xin lỗi. Con thấy người mệt nên đi xa một chút. "

" Thật là... về thôi "

Cô nghe giọng nói hắn vẫn lạnh lùng nhưng đôi mắt lại tràn ngập lo lắng và một tia sợ hãi. Liền hạ mi mắt che đi tia sáng lạnh vừa xẹt qua. Mỉm cười nắm lấy tay hắn

" Dạ! Pa pa "

Cô vui vẻ cùng Donald trở về, nhưng chưa được mấy bước trong đầu liền vang lên tiếng nói của tiểu Bát Đản

[ Ký chủ! Đã tải được cốt truyện! ]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status