Hệ thống vạn năng: Ta là vương

Chương 88: Diệt Vong Thời Mạt Thế 7


Đình Lan bước lại gần hỏi, giờ đây dáng vẻ của cô ta rất nhẹ nhàng và xinh đẹp. Còn đâu sự dâm loạn vừa rồi? Di Anh thấy cô ta liền bước đến

" Đình Lan! Bọn họ dám sỉ nhục cậu "

Di Anh tức giận nói, Đình Lan nhìn qua cô. Đáy mắt hiện lên cỗ lạnh lẽo, mỉm cười nói

" Tớ rất vui vì các cậu có thể đến "

Âu Nghi nhìn thấy Đình Lan thì ngẩn người, sau đó hồi thần nói

" Cảm ơn vì đã mời "

Đình Lan nhìn qua Diệp Cơ, khóe mi vẫn còn đọng nước liền lo lắng

" Em bị gì vậy? "

Diệp Cơ lau nước mắt, cười tươi lắc đầu

" Không có "

Đình Lan nhìn qua Di Anh nheo mài

" Cậu đã làm gì em gái tớ? "

" Tớ không có, chỉ nói đúng sự thật thôi "

Di Anh hất mắt về phía bọn cô, Đình Lan nhướn mài

" Cậu đã nói gì? "

" Tớ nói em gái cậu yêu thích bạn trai cậu, cô ta không phản khán được liền mít ướt "

Đình Lan hơi ngẩn ra nhìn qua Diệp Cơ, Diệp Cơ nước mắt chảy dài chạy đi. Âu Nghi thấy vậy liền đuổi theo. Cô nhếch môi nói

" Chuyện mà Đình Lan làm, nếu như thiên hạ biết được sẽ như thế nào nhỉ? Theo như tôi thấy thì Diệp Cơ ít nhất vẫn còn trong sạch hơn rất nhiều "

Di Anh nghe không hiểu, nghĩ rằng cô chế nhạo Đình Lan liền tức giận. Đình Lan thì ngược lại, sững sờ ngây ra. Sau đó cười gượng hỏi cô

" Cậu.... cậu nói gì vậy? "

" Tôi nói chuyện dơ bẩn mà cô làm thật đỏ mắt người nhìn nha "

Di Anh bước lên muốn mắng cô nhưng bị Đình Lan ngăn lại, cô ta mỉm cười dịu dàng

" Cậu theo tớ nói chuyện có được không? Chắc chúng ta có hiểu lầm gì đó "

" Đình Lan! Tớ... "

Di Anh nghe thấy liền muốn đi theo, nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Đình Lan ngắt lời

" Cậu ở đây đi, tớ chỉ muốn nói chuyện với Dao Sương "

Cô đi theo Đình Lan, Di Anh phía sau tức giận....

Cô đi theo Đình Lan đến một căn phòng rộng lớn, ở giữa có một chiếc ghế độc quyền. Khi cánh cửa đóng lại, Đình Lan liền tỏa ra sát khí ngồi trên ghế như nữ hoàng. Đôi mắt nhìn cô như một thứ rác rưởi không đáng nói tới. Cô nhếch môi, tiểu Hắc nhìn thấy mà tức giận

" Thật muốn giết chết nữ nhân này "

' Đừng vội! Chúng ta không thể trực tiếp giết '

Cô đứng đó nhìn Đình Lan, giọng nói cô ta vang lên lạnh lùng

" Cô đã biết gì? "

" A~! Chỉ là cảnh tượng bổng mắt trong nhà vệ sinh mà thôi "

Đình Lan kinh ngạc, đôi mắt hiện lên suy tư

' Rõ ràng ta đã ẩn đi rồi mà? Tại sao cô ta có thể vào? Chẳng lẽ tên nam nhân kia là người của cô ta? Không thể, vậy tại sao? '

Cô đọc được suy nghĩ của Đình Lan, nụ cười vươn lên. Đình Lan căm phẫn nhìn qua cô, quát lớn

" Bắt lại "

Một đám nam nhân cao to đi ra vây quanh cô, Đình Lan nhìn cô khinh bỉ

" Vậy thì cô nên chết rồi "

Cô nhếch môi, vẫn đứng đó thong dong. Lời nói lạnh nhạt

" Được thôi! Nhưng còn đoạn video kia... "

Câu nói của cô lấp lửng đầy ý vị, Đình Lan cười nói

" Cô nghĩ tôi sẽ không tìm ra? Đánh "

Đám nam nhân xông lên, cô dùng karate đánh bọn chúng. Từng cú đá của cô mạnh mẽ đều khiến bọn họ bị hạ gục. Đình Lan cắn môi tức giận, khoảng 10' sau tất cả đã nằm lê lết dưới sàn. Đình Lan căm phẫn nói

" Lũ vô dụng "

Cô lấy từ hông ra một cây súng, Đình Lan kinh ngạc đưa hai tay ra tạo lá chắn

Bằng bằng bằng...

Vỏ đạn rơi xuống, tấm lá chắn bị bắn trúng đều trở lại hình dáng cũ. Cô tiếp tục thay đạn bắn liên tục, dù Đình Lan là người tu chân, nhưng cô ta vốn đâu còn mạnh như trước. Đều phải hút tinh khí của nam nhân mà bồi bổ, nên vẫn có hạn chế. Cô lại bắn liên tục thì làm sao cô ta có thể đỡ được?

Quả nhiên lá chắn mờ dần, cô cười nhẹ thay đạn rồi liên tục bóp cò

Bằng bằng bằng... Đoàng!

Lá chắn bị phá vỡ, Đình Lan bị bắn trúng vào bụng. Cô ta ôm bụng chạy đi, sắc mặt trắng bệch, cô đuổi theo. Đình Lan chạy qua sảnh dài muốn thoát ra khỏi đây. Di Anh nhìn thấy cô đuổi theo Đình Lan liền muốn chặn lại, nhưng bị cô cho một cú đá vào đầu ngất xỉu.

Cô đuổi theo ra bên ngoài, Đình Lan nhìn cô hoảng sợ. Bỗng một chiếc xe chạy đến, từ trên xe Phong Dương Chu Vũ bước xuống ôm lấy Đình Lan. Cô ta vui mừng nũng nịu

" Phong Dương thiếu "

Cô nheo mài, đưa súng lên bắn về phía Đình Lan. Nhưng bị một thanh kiếm chặt đứt đạn, một vệ sĩ mặc đồ đen đứng trước mặt hai người họ đanh cầm thanh kiến dài. Cô khá kinh ngạc, nhìn về phía Phong Dương Chu Vũ, hắn đưa súng lên bắn về phía cô. Cô nhào lộn trên không trung né đi

Bộp!

Cô đáp xuống đất, nâng nhẹ mắt kính. Ánh sáng lạnh tỏa ra dưới màn đêm, sau đó xoay người bỏ đi. Tiểu Hắc bên cạnh cô

" Chủ nhân! Chẳng phải nói là không được giết trực tiếp nữ9 hay sao? Nếu như người làm trái với nhiệm vụ được giao ra thì sẽ bị trừng phạt và rời khỏi thế giới "

" Ta chỉ muốn làm cô ta bị thương "

Cô vừa đi vừa nâng nhẹ mắt kính, tiểu Hắc bên cạnh nói

" Tên nam9 đã cứu nữ9. Vậy tiếp theo họ sẽ làm gì? Nam9 có vì nữ9 lăn lộn với tên khác mà hành hạ nữ9 không? "

" Ha! Không, mà họ sẽ diễn cảnh người lớn kìa "

Tiểu Hắc kinh ngạc, đôi mắt hiện lên khinh bỉ. Nó vẫn không hiểu nhưng lời chủ nhân nói chắc chắn là đúng...

" Mà chủ nhân, tại sao nữ9 lại mời người? "

" Muốn trừ khử ta, nhưng không ngờ ta lại có vũ khí này nên kế hoạch của cô ta thất bại "

Cô mân mê cây súng trên tay, đây là của Lão Từ đưa cho cô. Nó cũng là vật cứu vớt cô nha...

_________________

Những ngày sau cô đều trôi qua những ngày êm đẹp, Đình Lan vẫn đi học bình thường. Không có một chút gì là bị thương hay mệt mỏi và cô ta cũng không quan tâm tới cô... Hôm nay sau khi tập võ xong. Mọi người nói muốn cùng nhau đi chơi. Có cả Tử Ân, cô vốn muốn từ chối nhưng còn phải bảo vệ Diệp Cơ nên liền chấp nhận.

Bây giờ là 19h tối, màn đêm đã dần buông xuống. Âu Nghi vui vẻ chạy nhảy khắp nơi. Đây là một lễ hội được tổ chức với quy mô lớn, mọi người đi qua đi lại rất náo nhiệt. Diệp Cơ mỉm cười nhìn sạp bán đồ ăn. Tiểu Bát Đản nhìn đến đồ ăn là chảy nước miếng, tiểu Huyết khinh bỉ nói

" Không có tiền đồ "

" Kệ cha ta "

Hai con vật nhỏ đi khắp nơi ăn uống, vì bọn nó vô hình nên không ai có thể thấy. Cô cũng không quan tâm, vì lâu lâu cũng có một ngày nên để tụi nó chơi đùa chút. Tử Ân bên cạnh nhìn xung quanh, cô thấy một quán bán mực nướng liền mua ăn thử. Cô đưa cho Tử Ân một sâu, hắn nhận lấy nhìn qua cô rồi cũng ăn. Diệp Cơ và Âu Nghi đã tự chạy loạn mất tiêu. Cô cũng không quan tâm, bỗng nhìn thấy một sạp bắn gấu liền kéo tay Tử Ân đi. Tử Ân nhìn bàn tay mình đang bị nắm lấy mà hơi ngẩn người.

Cô nhìn sạp thú nói

" Thi bắn không? "

Tử Ân gật nhẹ đầu, cô đưa tiền cho chủ quán. Sau đó cầm súng bắn, mỗi người sẽ có 10 viên đạn...

Bằng bằng...bụp bụp...

Tiếng gấu bông ngã xuống cùng với tiếng đạn, cô bắn trúng hết 10 con. Cả Tử Ân cũng vậy, chủ quán thất kinh nói không ra lời. Cô nhìn cả đống gấu bông bự chà bá được nhét trong mấy cái bọc. Cô chạm vào thử sau đó thích thú, nhìn Tử Ân thẳng thắn

" Anh là con trai chắc không chơi gấu bông đâu nhỉ? Vậy cho tôi luôn đi "

Tử Ân không biết nói gì trước sự thẳng thắn của cô, gật nhẹ đầu. Cô mỉm cười đưa cho chủ quán nói

" Chuyển đến địa chỉ này giúp ta "

Sau đó cô đi tới một chỗ bắt cá vàng, nhìn những con cá màu sắc xinh đẹp mà hứng thú. Nếu như cô bắt được và để trong hồ đựng thảo dược thì tốt rồi. Sẽ đẹp hơn rất nhiều...

Cô nhìn một thao cá lớn, có một con màu vàng ươm rất đẹp. Cô thấy nó khác với những con cá khác, liền muốn có nhưng cô lại không biết bắt. Nhìn qua Tử Ân kéo hắn lại, nói

" Bắt con đó giùm tôi "

Tử Ân nhìn con cá vàng đó, đưa tiền cho chủ quán rồi cầm lấy một cây vợt vớt nó lên. Cô nhìn đến gật nhẹ đầu

" Tốt lắm "

Con cá vàng được chủ quán cho vào một cái bọc chứa nước, cô xách đi. Nhìn lên ánh trăng sáng tròn rất đẹp, những ngọn đèn vàng lấp lánh linh động. Đã sắp phải biến mất rồi...

Bỗng cô cảm nhận được thứ gì đó lạnh lạnh trên mặt mình liền bừng tỉnh, nhìn qua Tử Ân đang cầm một que kem, hắn đưa cho cô một cây. Cô nhận lấy móc bọc ra ăn thử, đây là vị sôcôla. Hương vị ngọt ngọt đắng đắng, béo béo khiến cô rất thích. Cái lạnh của kem mang lại càng làm cho hương vị đặc biệt hơn...

Cô gật nhẹ đầu hài lòng

" Được "

Tử Ân nhìn qua cô, gương mặt vẫn lạnh lùng như vậy. Hắn đưa lên cả bọc kem, cô hơi kinh ngạc. Sau đó cười nhạt, bỗng nhiên...

Bùm!

Cô nhìn lên trời, có những tia sáng lung linh tỏa ra. Cứ thế liên tục

Bùm bùm bùm...!

Tất cả mọi người đều nhìn lên, những tia sáng tạo ra hình bông hoa, trái tim. Đủ màu sắc và đủ kiểu dáng... rất xinh đẹp và sống động. Nếu cô nhớ không lầm thì cái này gọi là pháo hoa...

Cơn gió nhẹ thổi qua, khoảng trời rực vang đủ màu sắc. Cảm giác như đưa con người vào ảo mộng, cô đứng cạnh Tử Ân xem pháo hoa. Nụ cười cô vươn lên đầy ý vị. Tử Ân nhìn qua cô, mái tóc cô tung bay trong gió. Hương thơm từ người cô tỏa ra mê hoặc, hắn đưa tay lên vén lọn tóc cho cô.

Cô nhìn qua chạm vào đôi mắt đen như vực thẳm của hắn, Tử Ân quay đi nhìn lên trời. Cô không quan tâm, nhìn mọi người xung quanh, họ đang rất vui vẻ. Nhưng những con người này sắp phải biến thành thây ma, cảnh đẹp này cũng sắp trở thành mảnh vụn... Thật hào hứng quá đi...

' Mọi thứ rồi đây sẽ trở về với cát bụi.. Ha ha... '
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status