Hệ thống xuyên nhanh theo yêu cầu

Chương 140: Mọi kỳ thi đều kết thúc bằng nước mắt (10)


Bởi vì Tịch Viêm dẫn Lâm Mặc đi chơi vào chủ nhật, cho nên sáng sớm hôm sau đã là thứ hai mất rồi. Đồng nghĩa hắn phải quay trở về làm việc.

Trong lòng Tịch Viêm ân hận chết đi thôi. Ban đầu hắn chỉ dự định lừa Lâm Mặc để trải nghiệm cảm giác hẹn hò một chút thôi, không nghĩ tới chính mình lại đi tỏ tình, lại còn tỏ tình thành công! Nếu như hắn biết trước kết cục như vậy, hắn khẳng định sẽ xử lý hết toàn bộ công việc trước đó để cùng cậu đi tuần trăng mật một tuần liền! Không! Phải một tháng mới đủ!

Vị tổng tài nào đó trải qua bao nhiêu dằn vặt đắn đo trong lòng, cuối cùng đành đau đớn mà ngồi dậy khỏi giường thay quần áo. Nhưng rất nhanh hắn tự an ủi chính mình, dù sao Lâm Mặc vẫn sẽ đi theo mình tới công ty, cũng không đến nỗi nào.

Nào ngờ Tịch Viêm còn chưa đứng dậy được, một bàn tay trắng nhỏ đã kéo kéo vạt áo hắn: "Anh định đi đâu vậy?"

Lâm Mặc vừa mới thức giấc, giọng mũi nặng cực kỳ, rơi vào tai Tịch Viêm chẳng khác nào từng tiếng mèo kêu meo meo. Hắn cảm thấy mũi nong nóng, dưới thân cũng nong nóng, hít một hơi thật sâu để tìm lại định lực của mình mà ưu nhã trả lời: "Đương nhiên là đi làm kiếm tiền nuôi em rồi."

Bọn họ chỉ mới vừa xác định quan hệ không bao lâu, nếu hắn cứ như thế mà nhào lên làm thịt cậu sẽ khiến Lâm Mặc có ý nghĩ xấu về hắn, cho rằng hắn chỉ thèm muốn cơ thể cậu mà thôi.

Thế nhưng đương sự Lâm Mặc nằm trên giường, trong lòng khó chịu cực kỳ. Chẳng lẽ sức quyến rũ của cậu giảm bớt rồi sao, vì cái gì cậu bày ra một thân tươi ngon mơn mởn thế này, Tịch Viêm còn có tâm tư đi làm?! Theo như công thức này qua từng thế giới thì hắn phải lao lên xx cậu mới đúng chứ!

"Không đi!" Lâm Mặc dùng một loại ngữ khí nũng nịu mà ngay cả cậu cũng không nhận ra, hệt như một con mèo lười bắt đầu bò trườn lên vai Tịch Viêm, "Em không muốn tiền, em muốn anh."

Như thế này quá mức phạm quy rồi! Chưa bao giờ Tịch Viêm cảm thấy cơ thể mình nóng đến như vậy, tựa hồ đặt một quả trứng lên cũng có thể rán ra tro! Hắn khó khăn quay đầu đi, cố giấu hô hấp không bình ổn của mình, một tay xoa xoa quả đầu bù xù của cậu nghẹn nói: "Ngoan nào, đừng quấy."

Lâm Mặc nghe xong càng cảm thấy nộ hỏa công tâm! Cậu rõ ràng đang cố gắng bù đắp cho quãng thời gian lâu dài không phát hiện ra thân phận người yêu, còn hắn cứ cố tình làm Liễu Hạ Huệ! Nghẹn, cho anh nghẹn chết đi!

Kỳ thực lúc thông thường Lâm Mặc cũng sẽ không nóng vội như thế, nhưng khi biết được chính mình chỉ còn một tuần để ở bên hắn, cậu không tài nào bình tĩnh cho nổi. Bất quá cậu làm sao dám nói cho hắn biết sự thật được a!

Vì thế Lâm Mặc buông tay, nằm bẹp trở lại giường úp mặt xuống gối rầm rì: "Đại ngu ngốc."

Tịch Viêm không nghe rõ Lâm Mặc nói cái gì, thế nhưng cái bờ mông căng vểnh kia đã quá đủ thu hút sự chú ý của hắn rồi. Mông của Lâm Mặc vừa căng lại tròn, thoạt nhìn đã cảm thấy mềm mại đáng yêu, khiến người ta muốn cắn một cái. Nếu như lúc trước hắn chỉ mới nóng trong người thôi thì hiện tại dưới quần đã bắt đầu phồng lên một túp lều nho nhỏ luôn rồi.

Cố tình người nào đó không hiểu nỗi khổ tâm của hắn, đã không che đi lại còn liên tiếp lắc lư trước mặt, đây là câu dẫn trắng trợn!

Nếu Lâm Mặc đọc được suy nghĩ của Tịch Viêm, cậu khẳng định sẽ gào lên, lão tử đây chính là yêu diễm tiện hóa tiểu yêu tinh đang muốn câu dẫn ngươi đấy! Còn chần chờ gì nữa hả đồ nam nhân đại ngốc kia!

Sáng sớm thức dậy cũng không hôn một cái! Đã đem cả mông ra dụ dỗ cũng không thèm sờ một chút! Cậu còn cần người yêu làm gì chứ, Lâm Mặc rất ư ủy khuất nghĩ trong lòng.

Bên này Lâm Mặc hờn dỗi, bên kia Tịch Viêm cũng đấu tranh không thôi. Chết tiệt, thật sự quá mức quyến rũ, cán cân trong lòng hắn vốn cân bằng lại bắt đầu nghiêng sang một bên. Công ty gì đó cần thiết sao! Hắn muốn làm hôn quân không tảo triều, ngày ngày chơi đùa cùng mỹ nhân!

Có điều hôm nay hắn còn có cuộc hẹn gặp mặt với những đối tác quan trọng, tuyệt đối không thể càn quấy như vậy được. Tịch Viêm vỗ mặt mình một cái để tỉnh táo trở lại, sau đó tiến vào buồng tắm để xối nước hạ hỏa.

Mặc dù trong lòng vẫn còn hơi ấm ức, bất quá Lâm Mặc tự hiểu cũng không thể trách hắn được. Đối với cậu thế giới này rốt cuộc cũng không còn gì đáng quyến luyến, vì vậy tiền tài lẫn quyền lực đều trở thành phù du. Nhưng Tịch Viêm khác cậu, hắn không biết sự tồn tại của hệ thống lẫn tổng bộ, cũng không biết đã trải qua rất nhiều thế giới với cậu. Ở trong mỗi thế giới, người yêu đều xem đó là cuộc sống chân thực của mình. Cho dù hắn có yêu cậu sâu đậm cỡ nào, cũng không thể bảo hắn đóng cửa công ty theo cậu đi chơi đi.

Nghĩ được như vậy rồi, tâm trạng Lâm Mặc lúc này mới khá hơn. Cậu quả thực có chút giận chó đánh mèo, việc khế ước gì đó cũng không phải lỗi Tịch Viêm, hắn thậm chí còn không biết đến. Cho nên Lâm Mặc trở về trạng thái dương quang xán lạn, thời điểm Tịch Viêm bước ra khỏi phòng tắm đã thấy cậu ăn mặc chỉnh tề, trên mặt không còn chút mơ hồ nào của khi nãy nữa.

Xem ra lúc nãy chỉ là do rời giường nên tâm trạng thất thường thôi. Tịch Viêm không hiểu sao có chút thất vọng. Lâm Mặc lúc tỉnh táo hẳn sẽ không dễ dàng bò lên người hắn như thế, cũng không nói những lời ái muội như vậy.

"Đi thôi, tài xế hẳn đến rồi." Tịch Viêm cố giữ cho ngữ khí của mình không nghe ra bất kỳ sự khác biệt gì, chân dài sải bước đến bên cậu.

Tịch Viêm vẫn chưa biết việc khế ước đã bị giải trừ, vì vậy vẫn theo thói quen cũ không đi cách cậu quá xa. Trước kia hắn còn cảm thấy thật phiền phức, chỉ cần sơ sảy quên mất trong giây lát là xảy ra án mạng ngay. Nhưng hiện tại hắn chưa bao giờ khen ngợi cái khế ước kia đến vậy, quả thật cung cấp cho hắn cơ hội chiếm tiện nghi một cách trắng trợn.

Đương nhiên, có phải chiếm tiện nghi hay không còn tùy vào đối tượng. Lấy trạng thái bây giờ của Lâm Mặc, cậu rõ ràng đã tự biến mình thành hàng đại hạ giá, thậm chí tặng không cũng được.

Tài xế riêng của Tịch Viêm sớm đã quen với tình cảnh hai người cứ đi kè kè bên nhau, có điều không hiểu sao hôm nay vẫn có chút kỳ quái. Nếu phải nói ra thì, khi trước dù luôn ở bên nhau, hai người vẫn tách ra một khoảng không nhất định, cũng không có hành động ái muội gì. Còn bây giờ thoạt nhìn thì bình thường, nhưng hết người này tới người kia cứ thay phiên mà kéo sát khoảng cách lại, tay trong tay chẳng khác gì bạn trẻ ba tuổi đi mẫu giáo cả.

Mặc dù không cố ý, nhưng trước giờ xung quanh Tịch Viêm vẫn luôn là một bầu áp suất thấp lạnh lẽo, hệt như hắn sinh ra đã vác theo tảng băng trên người. Những người đã làm việc chung với hắn lâu ngày thì còn đỡ, chứ những nhân viên mới vào làm thường bị gương mặt quan tài cùng khí chất đó hù dọa đến đơ cả người, thành thành thật thật không dám to tiếng một chút. Thế nhưng hiện tại đây là khung cảnh gì? Vì cớ sao tài xế lại cảm thấy xung quanh Tịch tổng như một vườn hoa đã nở rộ dưới ánh nắng rực rỡ của một mùa xuân đầy khát khao và ước vọng?

"Khoan đã, sau khi qua chỗ đèn xanh kia thì dừng lại một lát." Lâm Mặc vốn thường ngày im lặng bỗng dưng lên tiếng.

Tài xế không nghe thấy Tịch tổng ý kiến gì, coi như ngầm chấp nhận, theo lời cậu liền dừng lại.

Xe vừa ngừng, Lâm Mặc chưa nói câu nào đã bước xuống. Tịch Viêm còn chưa kịp hỏi cậu định đi đâu, cửa xe đã đóng rầm trước mặt hắn.

Trong giây lát, trăm hoa đua nở liền biến thành tu la tràng, bên trong xe nhất thời một mảnh lạnh lẽo âm trầm. Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, vô vàn suy nghĩ lướt qua trong đầu Tịch Viêm. Chẳng lẽ Lâm Mặc đột nhiên hối hận, cho nên muốn bỏ trốn khỏi hắn? Có thể lắm, nhìn thái độ vội vội vàng vàng kia, hệt như đã khao khát lao ra khỏi nơi này từ lâu rồi. Kể từ lúc sáng đến giờ, cậu cũng không nhìn thẳng vào mắt hắn mà thường xuyên quay đi. Ban đầu hắn còn cho rằng Lâm Mặc đây chỉ ngại ngùng, nhưng tình cảnh này...

Tịch Viêm hóa thân thành Sherlock Holmes, từng chi tiết nhỏ diễn ra đều tái hiện lại trong đầu hắn, phân tích ra được hàng ngàn hàng vạn lý do. Hắn cảm thấy chính mình đang tự ngược, càng đào sâu sẽ chỉ càng khiến trái tim thêm đau đớn, lại không thể ngừng lại được.

Mãi cho đến khi tiếng mở cửa xe một lần nữa vang lên, Tịch Viêm mới hoảng hồn thức tỉnh. Lâm Mặc đã ngồi xuống cạnh bên hắn từ bao giờ, trong tay còn cầm theo bánh bao cùng sữa đậu nành nóng hổi.

"Phần của anh đây, coi chừng phỏng." Cậu nhét một cái bánh bao vào tay hắn, kèm thêm một ly sữa nóng có bao bởi miếng bìa bên ngoài để tránh bị phỏng.

Tịch Viêm ngơ ngác, tựa hồ không hiểu ra sao: "Đây là..."

"Sáng nay đi vội, anh với em đều chưa kịp ăn gì cả. Một lát nữa còn phải gặp khách hàng quan trọng, chẳng lẽ cứ để bụng đói mà đi. Hơn nữa không ăn sáng sẽ rất tổn hại đến dạ dày..." Lâm Mặc bắt đầu thuyết giảng một tràng về các tác hại của việc ăn uống không đầy đủ.

Những lời nói của Lâm Mặc qua tai Tịch Viêm như được chuyển ngữ đều biến thành từng lời ca ngọt ngào thánh thót, tuy rằng hắn không còn đủ bình tĩnh để nghe kỹ xem cậu đang nói cái gì, nhưng trong tâm đã nổi bong bóng hồng hạnh phúc đến muốn chết rồi. Lâm Mặc không phải ghét bỏ hắn! Cậu không phải muốn chạy trốn khỏi hắn!

Sau khi tìm lại về được lý trí, hắn lúc này mới nghĩ kỹ, kỳ thực khế ước vẫn còn đó, làm sao có chuyện Lâm Mặc chạy trốn khỏi hắn được chứ, khi nãy còn tự dọa mình thành như vậy, đúng là ngu ngốc.

"Mau ăn đi! Em mua cũng không phải để anh ngắm!" Lâm Mặc trông thấy bộ dạng có chút ngu người của Tịch Viêm liền biết hàng này bắt đầu nghĩ linh tinh, nhẹ nhàng dùng chân đá hắn một cái.

Cậu cũng không thật sự dùng sức, vì vậy một đá này chẳng khác nào bị mèo dùng đệm thịt mềm mềm mà giẫm một cái. Tịch Viêm nhìn bánh bao cùng sữa đậu nành, trong lòng mang theo vài phần nuối tiếc. Đây là thứ đầu tiên Lâm Mặc mua cho hắn đó, rất có giá trị kỷ niệm có được không! Đáng tiếc đồ ăn không giữ lâu được, sớm muộn cũng vứt đi, còn không bằng để hắn nhét vào bụng phần kỷ niệm ngọt ngào này, coi như hòa làm một thể với hắn.

Là một tổng tài bạc tỷ có hẳn quản gia cùng một đội ngũ người hầu chuyên nghiệp, Tịch Viêm đã sớm không còn nhớ lần cuối cùng mình mua đồ ăn lề đường nữa rồi. Bởi vì quan niệm giờ giấc của hắn cực tốt, luôn luôn dậy đúng giờ, vì vậy dù có đi công tác bận rộn đến đâu đi chăng nữa cũng có thời gian ăn uống đầy đủ. Hôm nay bất quá là vì bị tiểu yêu tinh nào đó câu dẫn mê hoặc tâm trí, mãi đến khi tỉnh táo lại thì đã sắp trễ đến nơi rồi.

Tịch Viêm tuy sống điều độ, nhưng cũng không đến nỗi chấp nhất với cách sống của mình, cho dù hắn có quên ăn một hai bữa sáng gì đó cũng không thành vấn đề. Nếu như Lâm Mặc không dừng xe lại mua đồ, hắn khẳng định sẽ không nghĩ tới việc ăn sáng.

Bánh bao bên ngoài trắng mềm mại, cắn vào một miếng nước thịt liền tứa ra thấm vào từng gai lưỡi đem hương vị thưởng thức đến trình độ cao nhất. Vỏ bánh không quá dày, ăn không ngấy vị bột, còn có chút ngọt của gạo, thịt heo bên trong lại đẫy đà vô cùng, miếng nào miếng nấy đều thơm ngon đến muốn cắn vào lưỡi, cảm tưởng như thứ hắn đang nhai trong miệng không phải bánh bao năm đồng một cái mà chính là thịt bò kobe hảo hạng vậy. Kèm thêm một ly sữa đậu nành nóng ngọt ngào mang ấm ấp lan tỏa khắp người, Tịch Viêm cảm thấy chưa bao giờ nếm trải qua mỹ vị thơm ngon đến nhường này.

Đương nhiên, cũng rất có thể vì đây là đồ Lâm Mặc mua cho hắn, hắn mới có loại ảo giác như đang high thế kia.

"Ăn được chứ? Tuy rằng chỉ là hàng bán vỉa hè, nhưng tuyệt đối sạch sẽ." Lâm Mặc sợ hắn quen thói công tử nhà giàu ngại mất vệ sinh, cho nên liền giải thích, "Cửa hàng bánh bao này có thâm niên hơn chục năm rồi, hồi trước tôi rất hay ghé đây để mua."

"Rất ngon." Tịch Viêm nuốt xuống miếng bánh cuối cùng, trong lòng vẫn day dứt không thôi. Món quà đầu tiên Lâm Mặc tặng cho hắn cứ như thế đi theo đường tiêu hóa xuống dạ dày rồi.

Đột nhiên hắn sực nhớ một vấn đề quan trọng, tiền của Lâm Mặc từ đâu mà ra? Bởi vì cậu luôn phải kè kè đi theo hắn, ăn nhà hắn ngủ nhà hắn, cho nên về cơ bản mọi chi tiêu của cậu đều do hắn trả. Tiền ba mẹ cậu để lại cũng đều nằm trong tài khoản hắn, nhìn chung Lâm Mặc không hề có một tờ tiền giấy nào trên người.

Giấu quỹ đen chính là nguồn gốc của gia đình tan vỡ, Tịch Viêm cảm thấy tình cảm giữa bọn họ vừa bồi đắp chưa được bao lâu lại đứng trước nguy cơ lung lay không thôi...

Suy luận của Tịch Viêm: Giấu tiền riêng = Có ý định không thành thật = Gom tiền bỏ chạy = Rời bỏ khỏi hắn.

"Em đi đổi tiền mặt từ bao giờ thế?" Giọng Tịch Viêm có chút khô khốc.

Kỳ thực hắn muốn hỏi trực tiếp cậu lấy tiền ở đâu, nhưng dường như như vậy quá mức khiếm nhã, sẽ khiến Lâm Mặc lâm vào tình cảnh lúng túng mất. Đó không phải là việc một người đàn ông phong độ như hắn nên làm.

"A? Không có a." Lâm Mặc vẫn còn đang gặm bánh bao, ngước lên nhìn hắn, "Em lấy trong ví anh sáng nay."

Bị một người khác tự tiện lục lọi ví tiền lại còn lấy tiền đi không xin phép trước, Tịch tổng vô cùng...

Hạnh phúc đến nở hoa!

Hành động này có phải chứng minh hai người bọn họ càng thêm gần gũi dúng không? Theo suy nghĩ của Tịch Viêm, Lâm Mặc dùng tiền của hắn tùy ý như thế chứng tỏ cậu không ngại, đã xem hắn như người thân cận bên người!

Vì vậy hắn vô cùng hào phóng nhét vào tay cậu một chiếc thẻ tín dụng: "Cái này cho em. Về sau muốn mua gì thì cứ quẹt thẻ, không cần mất công đi lấy ví tiền làm gì cho cực khổ."

Tài xế ngồi phía trước nghe đến run rẩy khóe miệng. Tịch tổng à, lấy tiền từ ví ra mà cũng xem như cực khổ được sao?! Hơn nữa đối phương tùy tiện như vậy, ngài không trách mắng câu nào thì thôi, lại còn khuyến khích người ta làm càn nữa?!

Hắn bắt đầu não bổ một câu chuyện tình bi thương giữa tổng tài bá đạo cùng sinh viên nghèo bất khuất, tổng tài muốn dùng tiền để khuất nhục cậu, nhưng cậu lại ném số tiền ấy vào mặt hắn thể hiện sự kiên định của chính mình, sau đó tổng tài cảm thấy người này thật thú vị...

Nào ngờ Lâm Mặc cầm lấy thẻ thậm chí đến chần chừ cũng không chần chừ một giây đã đút vào túi áo: "Ừ, thế này đúng là tiện hơn thật."

Nội tâm tài xế tan vỡ:... Quả nhiên tiểu thuyết cùng phim truyện đều lừa người.

Chàng trai! Lẽ ra lúc này cậu nên ném trả chiếc thẻ tín dụng lại cho tổng tài, sau đó tức giận đến rưng rưng nước mắt gào to: "Đừng vũ nhục tôi bằng mấy đồng tiền dơ bẩn đấy!" mới đúng kịch bản chứ! Nếu cậu cứ thế cầm tiền Tịch tổng sẽ rất thất vọng, cho rằng cậu cũng như những thứ đê tiện yêu diễm kia chỉ cần tiền không cần tâm của hắn!

Lâm Mặc đã cùng hắn làm phu phu không biết bao nhiêu kiếp rồi, lúc này còn e thẹn ngại ngùng cái lông gì được nữa chứ. Hơn nữa dựa theo hiểu biết của cậu đối với người này, cậu từ chối sẽ khiến hắn não bổ linh tinh, đối phương căn bản không đi theo lộ tuyến bá dạo tổng tài cùng ngốc bạch ngọt. Cậu cầm của hắn càng nhiều, hắn sẽ chỉ càng thêm hớn hở mà thôi.

Quả nhiên sau khi Lâm Mặc nhận lấy thẻ rồi, Tịch Viêm càng vui vẻ hơn bao giờ hết! Thế nhưng hắn không thể để lộ ra! Phải giữ vững khí chất lạnh lùng của mình, khiến cho Mặc Mặc cảm thấy mình thật khốc, thật hâm mộ!

May mắn thay mặt hắn chính là mặt quan tài trời sinh, bình thường rất khó biểu lộ cảm xúc, cho nên có chút gượng ép vẫn đè xuống được nụ cười muốn cong lên. Thế nhưng hắn không biết làm ra vẻ mặt như vậy càng dọa người như thế nào.

Tài xế lén lút nhìn qua gương chiếu hậu, trông thấy vẻ mặt của tổng tài thì trong lòng run rẩy một trận kinh hoàng! Không xong rồi! Tịch tổng khẳng định đang rất giận dữ! Chàng trai ngốc nghếch kia ơi, tại sao cậu không thể làm bộ ra vẻ thanh thuần một chút hả?! Tới mấy tên MB cũng không thẳng thắn được như cậu đâu!

Có điều Tịch tổng cũng rất kiềm chế không ném người ra khỏi xe, tài xế sau khi đưa bọn họ tới được công ty xong liền phóng ga chạy thẳng. Hắn một chút cũng không muốn biết ân oán tình yêu và cừu hận của giới hào môn đâu!

Sau khi lên văn phòng làm việc, Tịch Viêm cho người đem hồ sơ tới để mình xử lý, đồng thời dặn thư ký nhắc nhở chính mình lúc mười hai giờ đi gặp đối tác. Lâm Mặc có chút nhàm chán từ phía sau lưng hắn nhìn thử xem hợp đồng ghi cái gì, thế nhưng toàn những chữ là chữ, cậu đọc không hiểu gì cả, cuối cùng chán nản treo người lên lưng Tịch Viêm như một con gấu koala siêu cấp khổng lồ.

Kể từ lúc Lâm Mặc đứng sau lưng hắn không ngừng phả nhiệt khí, Tịch Viêm đã cảm thấy trong lòng xông lên một cỗ nhiệt hỏa lắm rồi. Hắn không biết phải dùng tới loại thanh tâm chú nào để ép chính mình tập trung được vào công việc. Thế nhưng cậu vừa đè lên một cái, dây thần kinh trong đầu Tịch Viêm liền đứt một cái, cả người cứng đờ.

Muốn văn phòng play... Văn phòng play... Văn phòng play... Trong đầu Tịch tổng cao quý lãnh khốc chỉ còn có nhiêu đó.

Chẳng trách vì sao bao nhiêu kẻ nguyện làm hôn quân cũng không làm minh vương!

"Lâm Mặc, em đi qua kia đọc truyện đi." Hắn lúng túng lấy tay đẩy cậu ra, nhưng không hiểu sao cái tay vừa chạm vào da thịt đối phương liền như mất hết sức lực nằm yên trên đấy luôn.

"Anh không quan tâm em, anh không thương em nữa rồi." Lâm Mặc lầm bầm làu bàu nhất định giả chết.

"Không phải." Tịch Viêm bất đắc dĩ nhéo nhéo má cậu, "Anh đây là đang kiếm tiền nuôi gia đình. Đợi anh giải quyết xong công việc, hai ngày nữa chúng ta đi du lịch."

Lên kế hoạch gấp gáp như vậy, hắn liền chuẩn bị trước tâm lý phải tăng ca sớm chiều. Nhưng nhìn Lâm Mặc ủy khuất như vậy, trong lòng hắn thật sự cũng rất khó chịu. Kể từ khi hai người gặp nhau đến giờ, ngoại trừ lần đi suối nước nóng với khu vui chơi kia ra thì hắn cùng cậu chỉ quanh quẩn từ nhà tới công ty. Lâm Mặc còn trẻ tuổi như vậy, khẳng định cảm thấy rất nhàm chán.

"Thật sao?" Hai mắt Lâm Mặc bắt đầu sáng rỡ như có ngôi sao nhỏ bên trong.

"Đương nhiên rồi."

Nghe được lời khẳng định như vậy, Lâm Mặc lúc này mới ngoan ngoãn bò xuống. Tuy nhiên cậu vẫn lấy tay níu lấy một bên cánh tay Tịch Viêm. Hắn định mở lời khuyên nhủ, bắt gặp ánh mắt đáng thương của cậu tất cả liền nghẹn ngược trở vào. Quên đi! Dương Quá cụt một tay còn có thể luyện thành thần điêu đại hiệp, hắn đây bớt mất một tay chẳng lẽ không xử lý được công việc sao!

"Cho em ôm một lát thôi." Trong giọng nói Lâm Mặc tràn ngập làm nũng, pha lẫn chút buồn man mác khó nhận ra.

Cũng không biết rằng sau một tuần nữa, liệu còn có cơ hội chạm vào đối phương như vậy không.

Lâm Mặc kỳ thực vốn là một người dễ dàng xúc động. Thế nhưng việc ấy không tốt cho tim, cho nên cậu học được cách tĩnh tâm, luôn giữ cho chính mình ở trong một trạng thái nhất định, không quá phấn khởi cũng không quá đau buồn. Bề ngoài cậu vui vẻ vô tư, nhưng có ai biết trong lòng đã hoảng sợ đến chừng nào.

Cậu không sợ chết, nhưng cậu không nỡ để cho Tịch Viêm chịu đựng sự thật tàn khốc đó. Nếu như cái giá phải trả của một đoạn tình cảm ngắn ngủi chính là cả đời sống trong ký ức, như vậy cậu tìm đến hắn làm gì? Những thế giới trước hai người bọn họ còn có cơ hội, hiện tại thì một chút cũng không. Cậu chính là đã chết, chết triệt để, không có rào cản ngăn cách tình yêu nào lớn hơn âm dương cả.

Thế nhưng tất cả chỉ vì cậu ích kỷ, cậu muốn danh chính ngôn thuận ở bên hắn, có thể nắm tay ôm hôn như các cặp tình nhân khác, có thể cùng nhau trải qua những giây phút ngọt ngào. Cậu không muốn lừa dối chính mình, cũng không nỡ làm tổn thương hắn để cắt đứt đoạn tình cảm này.

Thái độ Lâm Mặc có chút dính người quá thể, nếu Tịch Viêm dùng lý trí để so sánh cậu của hiện tại với ngày hôm qua khẳng định sẽ phát hiện nhiều điểm đáng nghi. Nhưng hắn giờ phút này chìm vào yêu đương, hay nên nói, hắn không muốn đi tìm hiểu, cũng không dự định tìm hiểu. Có lẽ chính bản thân Tịch Viêm cũng không biết, nội tâm bên trong hắn đã theo bản năng không muốn nghe thấy khả năng tồi tệ có thể xảy ra.

Sau khi ký kết hợp đồng xong cùng đối tác, Tịch Viêm lại bắt đầu vùi đầu vào làm việc như điên. Hắn không muốn nhìn thấy gương mặt đáng thương đó của Lâm Mặc nữa, hắn nhất định phải khiến cậu trở thành người hạnh phúc nhất thế gian! Bắt đầu từ việc đi tuần trăng mật cái đã!

Tất nhiên chỉ trong hai ngày tăng ca thì Tịch Viêm không có khả năng nghỉ ngơi đi chơi cả một tuần được, dù vậy hắn cũng đặt mua được một vé máy bay đi đến Bali trong ba ngày. Biển xanh, cắt trắng cùng lam nhân, còn thứ gì tuyệt vời hơn được chứ.

Cuối cùng sau hai ngày tăng ca liên tục, Tịch tổng đại nhân rốt cuộc có thể tay xách vali tay ôm eo người đẹp mà đi đến bờ biển mộng mơ rồi!

Tịch Viêm từ trước đến giờ đi máy bay đều thuộc khoang thượng hạng, là cái loại khoang ngươi có thể lăn bò trườn toài tùy ý suốt cả chuyến bay chứ không cần bị bó buộc trên một chiếc ghế nhỏ hẹp kia. Trước kia hắn cũng từng nghĩ đến chuyện mua phi cơ, nhưng thủ tục quá phiền phức, hơn nữa hắn cũng không mấy khi dùng đến, vì vậy liền bỏ qua. Bất quá nhìn Lâm Mặc đang tò mò nhìn qua khung cửa sổ ngắm mây, hắn cảm thấy có lẽ nên cân nhắc lại chuyện này.

Nội tâm Lâm Mặc triệt để gào khóc, cậu đây rốt cuộc cũng có thể đi máy bay lần đầu tiên trong đời rồi! Hơn nữa còn là khoang thượng hạng! Nói ra thật xấu hổ, hai mươi cái xuân xanh của cậu vì bệnh tim nên không được đi chơi xa, hơn nữa cha mẹ cậu lo ngại cậu phát bệnh giữa đường nên đều để cậu đi bằng đường bộ, máy bay tàu thủy gì đó không có khả năng. Lăn lộn qua bao nhiêu thế giới, tới cả ngự kiếm phi hành chín tầng mây cũng đã làm rồi, vậy mà lại chưa nếm qua mùi vị máy bay, đặc biệt là máy bay khoang thượng hạng như thế nào.

Có lẽ đã từng ngự kiếm phi hành, cho nên Lâm Mặc hoàn toàn không hề cảm nhận được cái gọi là say máy bay. Huống hồ đảo Bali cách bọn họ chỉ vài tiếng, cậu cơ hồ còn chưa kịp khám phá xong khoang thượng hạng thì loa đã thông báo máy bay sắp hạ cánh rồi.

Tịch Viêm không hổ là lão tổng đại tài khí thô, trực tiếp thuê hẳn một biệt thự trông ra biển, bên trong biệt thự còn có cả sân vườn cực lớn để nướng BBQ, ngoài ra còn sắp xếp thêm một hồ bơi nước ngọt. Về phần hồ bơi Lâm Mặc thú thực không hiểu lắm cách chơi của người nhà giàu, đã đến biển rồi vì sao còn phải đi bơi trong hồ bơi chứ. Còn nếu chỉ thích bơi hồ không thích bơi ở biển, như vậy đi du lịch biển làm gì, còn không bằng leo núi vào rừng cho rồi.

Nhưng mà biển rất dễ dàng thuận lợi để phát sinh một vài chuyện không đứng đắn nào đó... Lâm Mặc nghĩ vậy, cởi quần áo thay vào một cái quần bơi, sau đó nằm úp sấp lười biếng gọi Tịch Viêm: "Anh thoa kem chống nắng phía sau lưng giùm em."

Phương pháp này bách chiến bách thắng, cậu cũng không tin người yêu mình còn có thể cưỡng lại sự dụ hoặc này! Liếc mắt nhìn sang đũng quần Tịch Viêm một cái, rất tốt, còn chưa chạm vào người cậu đã phồng lên như vậy rồi, khẳng định hôm nay có thịt ăn.

"Ừ... ừ." Tịch Viêm có chút không tin tưởng, chỉ muốn đập mình mấy cái xem có phải là mơ hay không. Một bên tay hắn cầm chai kem chống nắng, tay còn lại thì thoa trên người cậu, trời ơi là xoa xoa trực tiếp trên da thịt đấy!

Đầu óc Tịch Viêm bắt đầu nghĩ tới những thứ không hài hòa đối với trẻ em, bàn tay thoa kem kia động tác có chút kỳ quái ám muội, khiến Lâm Mặc nằm bên dưới cũng miệng khô lưỡi nóng theo. Cậu nhẫn nhịn hừ lên một tiếng khe khẽ: "Ưm, Tịch Viêm..."

Nào ngờ lời còn chưa nói xong, Tịch tổng đại nhân đã bỏ chạy mất tiêu! Để cho Lâm Mặc bơ vơ một mình cùng đất trời!

Thật quá nguy hiểm! Khi nãy hắn bị kích thích quá độ, chất lỏng đỏ thắm đã ươn ướt chảy ra khỏi mũi rồi. Nếu bị Lâm Mặc nhìn thấy, như vậy chẳng phải là quá mức xấu hổ sao! Tịch Viêm hối hả chạy vào nhà vệ sinh rửa cho sạch, trong lòng tự mắng chính mình không có tiền đồ. Rõ ràng cũng chẳng phải xử nam, vì cái gì lại bị chút hình ảnh đó làm cho nóng đầu đến xịt máu mũi chứ.

Tới lúc Tịch Viêm quay trở lại, bao nhiêu dục hỏa của Lâm Mặc cũng đều đã dập tắt. Cậu phải rất nhẫn nhịn mới không đè hắn xuống lột quần ra tự mình ngồi lên, trông thấy đối phương chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó bước đi về phía bãi biển không buồn ngoái đầu.

"Lâm Mặc! Đợi đã!" Tịch Viêm ảo não nhận ra dường như mình vừa làm sai nữa rồi, một đường đuổi theo.

Khu vực này đã được Tịch Viêm bao trọn nên tuyệt nhiên không có một khách nhân nào khác vãng lai, tất nhiên giá cả khiến người kinh hãi không thôi. Có điều tiền nào của nấy quả không sai, bởi vì không có ai nên nước biển khá trong lành, không khí cũng tốt hơn nhiều, như vậy mới là tắm biển chứ. Nếu như leo xuống nước chỉ để chen lấn qua lại cùng một đám người khác, rõ ràng là hành xác chứ hưởng thụ gì.

Lâm Mặc sau khi bơi vòng qua một tảng đá, trong lòng đột nhiên nảy ra loại ý nghĩ hù dọa hắn một cái, vì vậy hít một hơi thật sâu lặn xuống nước, ý đồ túm lấy chân Tịch Viêm. Nước thật sự rất trong, vì vậy cậu không mấy khó khăn xác định vị trí của hắn.

"Lâm Mặc, em đâu rồi?" Tịch Viêm đuổi theo một hồi không thấy người đâu liền hô to.

Cậu cũng không trả lời, chỉ bơi đến gần hơn. Khổ thay Lâm Mặc đánh giá thể lực mình quá cao, còn chưa bơi được nửa đường trở về thì dưỡng khí trong phổi đã hết, đành ngoi đầu lên khỏi mặt nước, cứ thế bại lộ trước mặt người ta, kế hoạch hù dọa triệt để thất bại.

"Lâm Mặc!" Tịch Viêm vẫn tiếp tục hô to gọi nhỏ khắp nơi.

"Em ở ngay đây này!" Lâm Mặc cũng gào lên đáp lại. Khoảng cách giữa hai bọn họ không tính là gần, nhưng cũng không quá xa, Tịch Viêm chưa già mắt đã mờ rồi sao.

Tịch Viêm dựa theo âm thanh quay đầu lại, trước mắt cũng chỉ có một vùng biển xanh biếc, rốt cuộc Lâm Mặc trốn ở đâu chứ: "Anh không thấy em đâu cả, em ở đâu?"

Lâm Mặc cảm giác có điều kỳ quái, cậu đứng hẳn cả người dậy, lúc này đây nước chỉ tới ngang ngực, cậu lại đứng đối diện Tịch Viêm. Dưới loại tình huống này hắn còn có thể không nhìn thấy cậu sao? Nhưng khi cậu nhìn vào mắt đối phương, chỉ thấy một tia mờ mịt, thật sự không giống như đùa giỡn.

Chẳng lẽ... Cả người Lâm Mặc lạnh toát, suy đoán đoán sợ khiến cậu không dám nghĩ tới.

Tên thần côn kia bảo cậu còn được tới một tuần cơ mà, hiện tại chỉ mới qua có ba bốn ngày, không thể nhanh như thế được. Lâm Mặc có chút sợ hãi, nhưng sợ Tịch Viêm phát hiện ra dị thường, chỉ đành run rẩy lên tiếng: "Em... em không nói anh biết đâu, anh giỏi thì đi tìm đi!"

Tịch Viêm bất đắc dĩ nở nụ cười, người yêu của hắn tính tình thật sự quá trẻ con mà. Hắn đành dựa theo phương hướng âm thanh mà bơi tới, có điều trước mắt trống trải như vậy, Lâm Mặc có thể trốn ở đâu đây.

Đương sự Lâm Mặc lúc này đang hoảng sợ cố tìm cách khôi phục. Cậu vận dụng toàn bộ nơ-ron não suy nghĩ, tuy rằng hình thể cậu biến mất nhưng âm thanh vẫn còn, như vậy chưa chắc đã hoàn toàn tan biến như Mộ Dung Thế nói. Nói không chừng đây chỉ là hiện tượng tạm thời, một lát nữa sẽ trở lại bình thường.

Tịch Viêm bên này tìm mãi không ra, trong lòng đã bắt đầu sinh hoài nghi: "Lâm Mặc, em ở đâu thì mau ra đi, trời cũng sắp tối rồi. Tắm đêm nguy hiểm lắm."

"Em... em..." Cậu lúng túng, quả thật cái cớ trốn tìm này không thể dùng mãi được.

Tịch Viêm lần này không từ từ mà kiếm nữa, trực tiếp dựa theo nơi phát ra âm thanh mà lao tới, tuy rằng hắn nhìn không thấy Lâm Mặc đâu, nhưng cứ thế dùng hai tay vồ lấy hệt như bắt người.

"Bắt được em rồi."

Lâm Mặc mở to mắt, phát hiện Tịch Viêm đầu tóc ướt sũng đang đứng trước mặt mình mỉm cười, mà chính cậu bị hai cánh tay của hắn kiềm kẹp ấn đầu vào trong lồng ngực. Cậu liền biết mình đã trở về như cũ, trong lòng ngũ vị tạp trần, vừa mừng rỡ lại lo lắng không thôi.

"Lâm Mặc, lần sau đừng chơi trò trốn tìm như vậy nữa có được không?" Thanh âm đầy bất đắc dĩ của Tịch Viêm vang lên bên tai cậu.

"Không chơi, tuyệt đối không chơi." Việc này đại khái cũng để lại bóng ma trong lòng Lâm Mặc, cậu không dám nghịch bậy nữa.

Tịch Viêm thở phào một hơi nhẹ nhõm, cánh tay ôm người trong lòng ngực lại càng căng chặt thêm chút.

Hắn không muốn cậu biết, trong khoảng khắc khi ấy, hắn đã ngỡ như rằng mình hoàn toàn không thể tìm thấy cậu, Lâm Mặc cứ như thế biến mất khỏi tầm mắt hắn. Đáy lòng Tịch Viêm dấy lên một trận sợ hãi, mãi đến khi ôm được người trong lòng rồi nhịp tim mới bình ổn trở lại.

Hai người bọn họ không nhắc tới việc khi nãy nữa. Lâm Mặc ồn ào đòi ăn hải sản, Tịch Viêm đành chiều theo ý cậu mà cho người làm một bữa tiệc hải sản linh đình, ăn đến căng cả bụng mới thôi.

Chè chén xong xuôi, bản thân cũng tắm rửa sạch sẽ, Lâm Mặc nhân lúc Tịch Viêm đi tắm mà lấy ra trong va li một chiếc quần lót màu đen cực kỳ gợi cảm. Đây chính là vũ khí bí mật cuối cùng của cậu, trước đó để phòng hờ nên cậu đặt hàng chuyển phát nhanh một cái cho ngày đi chơi hôm nay. Vải quần rất mỏng, gần như trong suốt, phía sau còn có một lỗ rách nho nhỏ, dĩ nhiên không phải do quần chất lượng kém mà là vì loại hoạt động đặc thù nào đó... Thật sự không hổ danh cửa hàng bán đồ tình thú năm vương miện, Lâm Mặc mặt đỏ bừng bừng cởi quần lót của mình ra mặc vào chiếc quần này. Hôm nay cậu nhất định phải thành công cùng Tịch Viêm lên giường!

Trong nước biển có muối, nếu không tắm kỹ sẽ rất khó chịu. Tịch Viêm xối nước gần nửa giờ mới loại bỏ hết cảm giác dính nhớp trên da, trên hông quấn một cái khăn tắm trắng bước ra ngoài. Bởi vì muốn chứng tỏ mình là quân tử đạo mạo, hắn vô cùng đau đớn chia phòng ngủ riêng. Dù sao nếu ngủ chung, hắn cũng không biết chính mình có cưỡng lại được sự dụ hoặc hay không.

Phòng ngủ tối đen một mảnh, Tịch Viêm lấy làm kỳ quái, rõ ràng khi nãy lúc đi tắm hắn đâu có tắt đèn. Đưa tay mò mẫm về phía công tắc, lúc ánh sáng bật lên mắt hắn có chút không thích ứng được nheo lại, sau đó cả người cứng đờ, đến hô hấp cũng quên mất.

Lâm Mặc đang nằm trên giường, ngoại trừ một chiếc quần lót đen ôm sát mông ra thì không còn gì cả. Nhìn thấy hắn, cậu trở mình một cái ngáp dài, vẫy tay nói: "Còn đứng đó làm gì, mau tới đây."

Chân Lâm Mặc vốn dĩ thon dài, mông lại căng vểnh, hiện tại đung đưa qua lại trước mắt Tịch Viêm quả thật chính là kích thích cực độ. Hơn nữa không biết có do nguyên trở thành ma hay không, da cậu thật sự trắng quá mức so với đại đa số dân châu Á, mà còn là loại trắng hồng hào tươi ngon kia, vừa nhìn đã muốn nuốt vào bụng rồi.

Hắn thầm nghĩ mình không nên thấy sắc mà đánh mất lý trí, thế nhưng trước khi bản thân tỉnh táo trở lại cơ thể đã vô thức leo lên giường rồi.

"Đến đây." Giọng Tịch Viêm bị tình dục làm cho khàn đục. Hắn nhịn không nổi, cũng không muốn nhịn nữa.

*****

Tiểu kịch trường:

Tịch Viêm: "Tối nay em muốn ăn gì?"

Lâm Mặc: "Đại điểu siêu cay siêu khổng lồ."

Tịch Viêm: Đây nhất định là ám chỉ! Là ám chỉ! Một lão công tốt phải thỏa mãn được nhu cầu của lão bà mình!

- -Buổi tổi.

Lâm Mặc: "Tại sao lại là hải sản? Thịt chim của em đâu?"

Tịch Viêm: "..." Im lặng nén đau thương cất đại điểu siêu cay siêu khổng lồ vào.

Tác giả có lời muốn nói: Xin chào mọi người, ta rốt cuộc cũng sống sót qua được deadline rồi! Nhưng mà hiện thực tàn khốc, chạy xong deadline chỉ để phát hiện 2 hôm sau có một deadline khác! TT_TT
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status