Hẹn kiếp sau gặp lại chàng
Chương 234: Khu nhà cũ của nhà họ Hạ
Chương 234: Khu nhà cũ của nhà họ Hạ
Không cần phải nói, đây chính là nhà cũ
của họ Hạ.
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
Trước đó tôi còn thấy lạ, rốt cuộc nhà họ
Hạ làm thế nào mà bảo quản một tòa nhà
dưới đáy nước được, hóa ra là đặt cả tòa
nhà vào trong cỗ quan tài đá này, sau đó
dìm xuống đáy nước.
Khu nhà cũ của họ Hạ, không khác biệt
nhiều với khu nhà cũ của dòng họ Ninh mà
tôi từng thấy ở Tương Tây ngày trước.
Chẳng qua xét về mặt kiến trúc, khu nhà cũ
của họ Hạ nhỏ nhắn tỉnh tế hơn một chút,
còn nhà cũ họ Ninh lại pha trộn chút phong
cách của dân tộc thiểu số.
"Đi thôi" So với tôi đang trợn mắt há hốc
mồm, Tiết Xán thật ra khá bình tĩnh, hắn
nảm lấy tay tôi đi về phía cửa chính của
khu nhà cũ họ Hạ.
Đại sư Thừa Ảnh, Hạ Lẫm và Tiết Phong
đã đứng trên bãi đất trống trước cửa tòa
nhà, bọn họ cũng đã cởi bỏ bộ đồ lặn để
sang bên cạnh.
Bọn họ nói với tôi, trước đó họ không hề
nhận ra tôi và Tiết Xán bị bỏ lại, trên đường
tới khu nhà cũ nhà họ Hạ mới phát hiện
không thấy chúng tôi đâu, vừa định ra
ngoài tìm thì Tiết Xán đã tự mò tới.
Sau đó, Tiết Xán trở lại đón tôi, khó khăn
lắm mới cứu được tôi từ trong tay đám
quái vật dưới đáy hồ kia.
"Tiết Xán, rốt cuộc những con quái vật
dưới đáy hồ đó là cái gì vậy?" Tôi nhịn
không được hỏi.
"Thi La" Tiết Xán thản nhiên đáp, "Thứ đó
có ở bên dưới của rất nhiều sông hồ, là xác
bị chết đuối dưới đáy hồ, vùng dậy thành
một loại quái vật.
"Cái gì? Tố Tố em gặp phải Thi La sao?"
Tiết Phong ở bên cạnh trợn tròn đôi mắt,
"Thi La rất hiếm khi chủ động tấn công
người sống, làm sao lại xui xẻo như vậy
chứ..."
Tiết Phong đang nói thì đột nhiên thay đổi
sắc mặt, không nói thêm gì nữa.
Rõ ràng anh ta cũng nhận ra, không phải
do tôi xúi quấy gì cả, mà là bị người ta gài
bẫy.
Bất kể là ngọn đèn mê hoặc tôi và Tiết Xán
lúc đầu, hay là Thi La đột nhiên phát động
tấn công tôi sau đó, tất cả đều nhắm vào
tôi cả.
Xem ra người nhà họ Ninh vẫn chưa chịu
buông tha cho tôi.
"Chết tiệt, lại là đám người nhà họ Ninh”
Rõ ràng là Tiết Phong cũng nghĩ như vậy,
anh ta liên mảng một câu.
"Làm sao anh biết là người nhà họ Ninh?"
Lúc này, Hạ Lẫm ở bên cạnh vẫn không
phản ứng gì trước sự xuất hiện của tôi đột
nhiên cất giọng nói lãnh đạm.
"Ngoại trừ bọn họ ra, ai lại sợ chúng tôi
bước vào khu nhà của của họ Hạ các
người như vậy chứ?" Tiết Phong nói với vẻ
mặt đương nhiên, "Nhất định là bọn họ
muốn lấy Cỏ Hồi Hồn của họ Hạ nhà các
người, sợ các người phát hiện nên đã tìm
cách ngăn cản chúng tôi."
"Anh đừng quá coi thường nhà họ Hạ
chúng tôi." Hạ Lẫm mặt không đổi sắc nói,
"Vật gia truyên nhà họ Hạ, cũng không phải
thứ họ Ninh bọn họ muốn lấy thì lấy."
Tôi giật mình.
Lúc này tôi mới nhận ra, tuy Hạ Lẫm đồng
ý cho chúng tôi đi tới khu nhà cũ của họ
Hạ để kiểm tra Cỏ Hồi Hồn còn ở đó hay
không, nhưng cậu ta cúng không thật sự
nghĩ rằng Cỏ Hồi Hồn đã bị trộm mất.
Nói cho cùng, cậu ta vẫn tin tưởng vào trận
pháp và cơ quan mà tổ tiên mình bày ra,
đồng ý với chúng tôi chẳng qua là muốn
giao dịch với Tiết Xán, muốn hắn giúp cậu
ta tìm chị gái mà thôi.
Trước thái độ lạnh lùng kiêu ngạo của Hạ
Lẫm, Tiết Xán cũng không nói gì.
"Khụ” Cuối cùng vẫn là Thừa Ảnh đại sư
lên tiếng giảng hòa, "Nếu cô An đã tới rồi,
chúng ta mau đi vào thôi"
Nói xong, ông ấy định dẫn chúng tôi vào
nhà họ Hạ.
"Chờ một lát" Nhưng không ngờ, Tiết Xán
lại ngăn ông ấy lại.
Cả đám người nhìn Tiết Xán với ánh mắt kỳ
quái, liên thấy hắn châm chậm bước về
phía tôi.
"Anh làm gì thế?" Tôi giật mình, còn chưa
kịp phản ứng thì Tiết Xán đã chạm lên mái
tóc ướt sũng của tôi.
"Tóc em bị ướt, phải hong khô trước đã"
Tiết Xán cúi xuống nói với tôi bằng giọng
điệu bình thản, "Nếu không sẽ bị ốm đó."
Khán giả đều chết lặng.
Tất cả mọi người, bao gôm cả tôi đều trợn
tròn mắt.
Chúng tôi cứ nghĩ Tiết Xán tạm hoãn việc
bước vào nhà họ Hạ vì có việc quan trọng.
Nhưng hóa ra chỉ là hong khô tóc cho tôi?
Trước sự kinh ngạc của chúng tôi, Tiết Xán
chỉ nhắm mắt làm ngơ, chỉ thấy quỷ hỏa
hiện lên trong lòng bàn tay hẳn và bắt đầu
hong tóc cho tôi.
"chuyện này.." Cảm nhận được ánh nhìn
chằm chăm xung quanh mình, tôi cảm
thấy hơi ngượng ngùng, "Để lát nữa em tự
hong tóc sau, anh không cần phải giúp
Không cần phải nói, đây chính là nhà cũ
của họ Hạ.
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
Trước đó tôi còn thấy lạ, rốt cuộc nhà họ
Hạ làm thế nào mà bảo quản một tòa nhà
dưới đáy nước được, hóa ra là đặt cả tòa
nhà vào trong cỗ quan tài đá này, sau đó
dìm xuống đáy nước.
Khu nhà cũ của họ Hạ, không khác biệt
nhiều với khu nhà cũ của dòng họ Ninh mà
tôi từng thấy ở Tương Tây ngày trước.
Chẳng qua xét về mặt kiến trúc, khu nhà cũ
của họ Hạ nhỏ nhắn tỉnh tế hơn một chút,
còn nhà cũ họ Ninh lại pha trộn chút phong
cách của dân tộc thiểu số.
"Đi thôi" So với tôi đang trợn mắt há hốc
mồm, Tiết Xán thật ra khá bình tĩnh, hắn
nảm lấy tay tôi đi về phía cửa chính của
khu nhà cũ họ Hạ.
Đại sư Thừa Ảnh, Hạ Lẫm và Tiết Phong
đã đứng trên bãi đất trống trước cửa tòa
nhà, bọn họ cũng đã cởi bỏ bộ đồ lặn để
sang bên cạnh.
Bọn họ nói với tôi, trước đó họ không hề
nhận ra tôi và Tiết Xán bị bỏ lại, trên đường
tới khu nhà cũ nhà họ Hạ mới phát hiện
không thấy chúng tôi đâu, vừa định ra
ngoài tìm thì Tiết Xán đã tự mò tới.
Sau đó, Tiết Xán trở lại đón tôi, khó khăn
lắm mới cứu được tôi từ trong tay đám
quái vật dưới đáy hồ kia.
"Tiết Xán, rốt cuộc những con quái vật
dưới đáy hồ đó là cái gì vậy?" Tôi nhịn
không được hỏi.
"Thi La" Tiết Xán thản nhiên đáp, "Thứ đó
có ở bên dưới của rất nhiều sông hồ, là xác
bị chết đuối dưới đáy hồ, vùng dậy thành
một loại quái vật.
"Cái gì? Tố Tố em gặp phải Thi La sao?"
Tiết Phong ở bên cạnh trợn tròn đôi mắt,
"Thi La rất hiếm khi chủ động tấn công
người sống, làm sao lại xui xẻo như vậy
chứ..."
Tiết Phong đang nói thì đột nhiên thay đổi
sắc mặt, không nói thêm gì nữa.
Rõ ràng anh ta cũng nhận ra, không phải
do tôi xúi quấy gì cả, mà là bị người ta gài
bẫy.
Bất kể là ngọn đèn mê hoặc tôi và Tiết Xán
lúc đầu, hay là Thi La đột nhiên phát động
tấn công tôi sau đó, tất cả đều nhắm vào
tôi cả.
Xem ra người nhà họ Ninh vẫn chưa chịu
buông tha cho tôi.
"Chết tiệt, lại là đám người nhà họ Ninh”
Rõ ràng là Tiết Phong cũng nghĩ như vậy,
anh ta liên mảng một câu.
"Làm sao anh biết là người nhà họ Ninh?"
Lúc này, Hạ Lẫm ở bên cạnh vẫn không
phản ứng gì trước sự xuất hiện của tôi đột
nhiên cất giọng nói lãnh đạm.
"Ngoại trừ bọn họ ra, ai lại sợ chúng tôi
bước vào khu nhà của của họ Hạ các
người như vậy chứ?" Tiết Phong nói với vẻ
mặt đương nhiên, "Nhất định là bọn họ
muốn lấy Cỏ Hồi Hồn của họ Hạ nhà các
người, sợ các người phát hiện nên đã tìm
cách ngăn cản chúng tôi."
"Anh đừng quá coi thường nhà họ Hạ
chúng tôi." Hạ Lẫm mặt không đổi sắc nói,
"Vật gia truyên nhà họ Hạ, cũng không phải
thứ họ Ninh bọn họ muốn lấy thì lấy."
Tôi giật mình.
Lúc này tôi mới nhận ra, tuy Hạ Lẫm đồng
ý cho chúng tôi đi tới khu nhà cũ của họ
Hạ để kiểm tra Cỏ Hồi Hồn còn ở đó hay
không, nhưng cậu ta cúng không thật sự
nghĩ rằng Cỏ Hồi Hồn đã bị trộm mất.
Nói cho cùng, cậu ta vẫn tin tưởng vào trận
pháp và cơ quan mà tổ tiên mình bày ra,
đồng ý với chúng tôi chẳng qua là muốn
giao dịch với Tiết Xán, muốn hắn giúp cậu
ta tìm chị gái mà thôi.
Trước thái độ lạnh lùng kiêu ngạo của Hạ
Lẫm, Tiết Xán cũng không nói gì.
"Khụ” Cuối cùng vẫn là Thừa Ảnh đại sư
lên tiếng giảng hòa, "Nếu cô An đã tới rồi,
chúng ta mau đi vào thôi"
Nói xong, ông ấy định dẫn chúng tôi vào
nhà họ Hạ.
"Chờ một lát" Nhưng không ngờ, Tiết Xán
lại ngăn ông ấy lại.
Cả đám người nhìn Tiết Xán với ánh mắt kỳ
quái, liên thấy hắn châm chậm bước về
phía tôi.
"Anh làm gì thế?" Tôi giật mình, còn chưa
kịp phản ứng thì Tiết Xán đã chạm lên mái
tóc ướt sũng của tôi.
"Tóc em bị ướt, phải hong khô trước đã"
Tiết Xán cúi xuống nói với tôi bằng giọng
điệu bình thản, "Nếu không sẽ bị ốm đó."
Khán giả đều chết lặng.
Tất cả mọi người, bao gôm cả tôi đều trợn
tròn mắt.
Chúng tôi cứ nghĩ Tiết Xán tạm hoãn việc
bước vào nhà họ Hạ vì có việc quan trọng.
Nhưng hóa ra chỉ là hong khô tóc cho tôi?
Trước sự kinh ngạc của chúng tôi, Tiết Xán
chỉ nhắm mắt làm ngơ, chỉ thấy quỷ hỏa
hiện lên trong lòng bàn tay hẳn và bắt đầu
hong tóc cho tôi.
"chuyện này.." Cảm nhận được ánh nhìn
chằm chăm xung quanh mình, tôi cảm
thấy hơi ngượng ngùng, "Để lát nữa em tự
hong tóc sau, anh không cần phải giúp
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1560 lượt.