Hẹn kiếp sau gặp lại chàng

Chương 238: Cô không nhìn thấy?

Tôi lập tức nhìn theo ánh mắt của Hạ Lẫm.

Nhưng vẫn là một màn đêm đen Kịt, tôi vẫn không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Tôi dựng hết cả lông tơ, vội vàng quay lại nhìn Hạ Lãm và phát hiện ra cậu ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào phía trước, không chỉ có vậy, mà tròng mắt của cậu còn đang châm chậm di chuyển.

Giống như đang quan sát một thứ gì chuyển động.

Tôi chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần.

Rốt cuộc Hạ Lẫm đang nhìn cái gì? Tại sao tôi lại chẳng thấy gì cả?  Lúc này, tôi lại thấy tròng mắt của Hạ Lãm nhìn chòng chọc vào phía trước.

Tôi thậm chí còn thấy mồ hôi chảy xuống trên thái dương của cậu ta.

Phản ứng này của cậu ta là nhìn thấy thứ  gì?  Tôi còn chưa kịp nghi ngờ, bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo ập vào cổ mình.

Cả người tôi đều đông cứng lại Tôi đã quá quen với cảm giác này.

Đó là quỷ.

Tôi không dám cử động cơ thể, cũng không dám hít thở, chỉ điên cuồng đảo mắt nhìn.

Nhưng thứ tôi nhìn thấy vẫn chỉ là một con đường đá tối om, không có bất kỳ bóng ma nào.

Thật vô lý.

Tôi cũng có con mắt âm dương, nếu Hạ Lãm có thể thấy được ma quỷ, hẳn là tôi cũng có thể thấy được chứ.

Tôi chưa có thời gian nghĩ kỹ về điều kỳ lạ trong chuyện này, đã cảm thấy một thứ gì  đó trơn mịn lạnh như băng lướt qua cổ mình  Cả người tôi nổi một lớp da gà dày cộm! Thứ gì chạm vào tôi vậy chứ!

Cảm giác này thật sự quá kinh khủng, tôi hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ vật gì, nhưng lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó một cách rõ ràng.

Trước kia tôi luôn oán trách Tiết Xán hại mình có mắt âm dương, có thể nhìn thấy mấy thứ đáng sợ, nhưng giờ này phút này, tôi thật sự hi vọng mình có thể nhìn thấy!  Điều đáng sợ nhất trên thế giới này, từ trước tới nay đều không phải là ma quỷ, mà chính là điều mình không biết.

Thứ nào đó trơn nhẫn kia lướt qua cổ tôi một chút, rồi cuối cùng cũng chầm chậm rời đi      Sau đó hoàn toàn yên ắng.

Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi chỉ cảm thấy nó dài như cả một thế kỷ.

Tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể của Hạ Lãm ở bên cạnh mình thả lỏng.

“Đi thôi” Cậu ta khẽ nói.

Hai chữ này khiến cơ thể đang căng gồng lên của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng.

Tôi hít một hơi nâng người lên, suýt chứt nữa ngã xụi lơ xuống mặt đất.

“Này, cô không sao chứ?” Hạ Lẫm không khỏi nhíu mày nhìn gương mặt trắng bệch của tôi trong bóng đêm với vẻ chán ghét, “Cũng chỉ là một con quỷ thôi, dù gì cô cũng là vợ của quỷ, lại sợ đến như vậy sao?”  Tôi ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn Hạ Lãm.

Hạ Lẫm bị tôi nhìn đến phát cáu, không thể không hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Ban nãy..” Tôi run run, cuối cùng cũng mở miệng nói, “Có quỷ đi qua sao?”  Lần này, sắc mặt Hạ Lãm cũng hơi hơi thay đổi.

Nhưng chẳng mấy chốc, mặt mày cậu ta lại tối sầm vào và hỏi: “An Tố, đã tới nước này rồi, cô còn giả ngu cái gì hả?”

“Tôi không hề giả ngu” Lúc này tôi đã suýt phát khóc, “Tôi, ban nãy tôi thật sự không thấy gì cả… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì”  Sắc mặt Hạ Lẫm tái nhợt.

“Cô thật sự không nhìn thấy?” Cậu ta túm lấy bả vai của tôi, “Cô không thấy một nữ quỷ lưỡi dài màu đỏ đi về phía cô và liếm vào cổ cô sao?”  Tuy trong đầu tôi cũng đoán được ban nấy có quỷ, nhưng lúc này nghe Hạ Lãm miêu tả, tôi tự nghĩ lại cũng cảm thấy lạnh hết sống lưng.

Điều khiến tôi cảm thấy muốn chửi thề mà, cái cảm giác trơn mịn ban nấy, hóa ra là  mình bị quỷ liếm! Thật sự là nghĩ lại cũng phát ói!  “Tôi thực sự không nhìn thấy!” Tôi sợ Hạ Lẫm không tin, hận không thể lập lời thề ngay tại chỗ,

“Tôi làm sao vậy? Chẳng lẽ con mắt âm dương của tôi mất hiệu lực?”

Lúc này Hạ Lẫm đã bình tĩnh lại một chút, thấp giọng nói: “Về lý mà nói, mắt âm dương sẽ không thể mất hiệu lực được.”

“Vậy tôi bị làm sao? Tại sao đột nhiên không nhìn thấy quỷ nữa?”

Tôi lo lắng, “Chẳng lẽ con quỷ kia cố tình giấu mình? Nên tôi không có đủ tu vi sẽ không thể thấy nó?”  Tôi nhớ lúc ở đảo M, bởi vì Lý Thiên Họa cố tình trốn đi, nên con mắt âm dương của tôi cũng không thể thấy cô ta.

Nhưng không ngờ, Hạ Lãm lại lắc đầu, “Nữ  quỷ đó không hề giấu mình”  Sắc mặt tôi càng tái nhợt.

Trước kia thật sự là có thể nào tôi cũng không ngờ rằng, có một ngày mình sẽ lo lắng chỉ vì không nhìn thấy ma quỷ.

Hạ Lẫm nhìn tôi, giống như đột nhiên nhận ra điều gì, sắc mặt cậu ta hơi thay đổi  “Nếu không phải mắt âm dương mất đi hiệu lực, cũng không phải con quỷ kia cố tình ẩn mình, thì việc cô bỗng nhiên không thấy quỷ nữa, chỉ có một cách giải thích… Cậu †a thấp giọng nói  “Là cái gì?” Tôi vội vàng thúc giục. Cái tên Hạ Lẫãm này, đã tới lúc này mà còn bày đặt kịch tính với tôi.

Hạ Lẫm lặng lẽ nhìn tôi.

Lúc này ánh sáng duy nhất giữa hai chúng tôi chính là ánh đèn pin trong tay cậu †a.

Cái bóng chiếu trên mặt cậu ta nhìn qua thật vô cùng kỳ quái.

“Khả năng duy nhất là… Cậu ta châm chậm lên tiếng, “Quỷ che mắt.”  Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh lan từ lòng bàn chân lên tận đỉnh đầu của mình.

Cả người lạnh ngát.

“Cái, cái gì là quỷ che mắt?” Tôi lắp ba lắp bắp nói, trong đầu thẫn thờ.

‘Vẻ mặt Hạ Lẫm lúc này cũng hơi nghiêm trọng, cậu ta thong thả đáp: “Chính là có quỷ nhập vào người cô, lấy tay che mắt cô.

Như vậy thì con mắt âm dương của cô cũng chẳng khác đôi mắt của người thường là mấy”  Tôi thực sự như gặp phải sét đánh, suýt chút nữa run rẩy ngã xuống đất.

Cảm giác đau nhức và lạnh lẽo trên cổ, trong nháy mắt lập tức trở nên vô cùng rõ ràng.

Còn có cả cảm giác lạnh lẽo trên mí mắt.

“Hạ Lẫm, cậu mau giúp tôi… Tôi túm lấy Hạ Lẫm, định nhờ cậu ta giúp mình, nhưng mới nói tới đây thì đột nhiên hét lên chói tay, “ÁI”  “Có chuyện gì vậy? Hạ Lẫm cũng hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy tôi.

Còn tôi chỉ ôm mắt và cuộn tròn người lại, một câu cũng không nói nên lời.

Lúc này mắt tôi vô cùng đau đớn, giống như có một bàn tay vô hình đang cố gắng moi nhãn cầu của tôi từ trong hốc mắt ra Vậy.

Nhưng tôi vẫn không nhìn thấy gì cả.

Cùng lúc đó, tôi thấy bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười âm u lạnh lẽo.

“Hi hì hì hì… con mất âm dương, mau cho †a… cho ta ăn…”  Lông tơ tôi dựng đứng!  Tiếng nói này gần quát  Thật sự giống như có kẻ đang ghé sát vào.

†ai tôi rồi nói!  Lúc này tôi mới hoàn toàn tin lời Hạ Lãm nói…

Có quỷ đang ám lên người tôi, che mắt tôi lại  “Hạ, Hạ Lãm..” Tôi giãy giụa, chỉ có thể nhờ người bạn đồng hành duy nhất giúp đỡ mình.

Hạ Lẫm thấy tôi vẫn ôm mát, lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì.

Giây tiếp theo, cậu ta liền ra tay một cách lưu loát.

Hai lá bùa vàng mau chóng bay ra, một tấm dán lên trên mắt tôi, một tấm ở trên lưng.

“Á” Giọng nói lạnh lẽo âm u bên tai tôi, đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết sác  nhọn.

Ngay sau đó, tôi cảm thấy như có thứ gì đang lờ mờ hiện lên trước mắt mình.

Tôi nghĩ chắc hắn con quỷ che mắt tôi đã dùng quỷ thuật nên lúc mới xuất hiện đã tránh được ánh mắt của tôi và Hạ Lẫm.

Nó bò lên người và che mắt tôi, khiến tôi không thể nhìn thấy ma quỷ khác.

Lúc này cuối cùng nó cũng phải hiện nguyên hình dưới lá bùa của Hạ Lẫm.

Đó là một con quỷ rất nhỏ, cả người nó cưỡi  trên cổ tôi và dùng tay ôm gì lấy đôi mắt tôi.[đọc tiếp trên +truyenhay.com]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 1560 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status