Hổ lang chi sư

Chương 154: Thiên la địa võng


Tư Đồ Duệ vừa dứt lời, trong đại sảnh đột nhiên vang lên thanh âm chất vấn:

- Vì sao trước tiên lão tướng quân muốn kích phá cánh quân đường phía Bắc mà không phải kích phá cánh quân đường phía Nam? Theo như tại hạ thấy, chủ tướng của cánh quân đường phía Bắc là Mạnh Hổ, mà chủ tướng của cánh quân đường phía Nam là Trọng Sơn, nếu so sánh với nhau, hiển nhiên Trọng Sơn dễ dàng đối phó hơn là Mạnh Hổ.

Ánh mắt của mọi người thoáng chốc đổ dồn về phía người vừa lên tiếng.

Ở đế quốc Minh Nguyệt, người dám lên tiếng chất vấn Tư Đồ Duệ cũng không nhiều, mà Tiêu Lãng là một trong số những người đó.

Cha của Tiêu Lãng chính là quan tể phụ của đế quốc Tiêu Thành Lương, mẹ của hắn chính là hoàng cô mẫu của đương kim hoàng đế Thu Phong Kính, về huyết thống, Tiêu Lãng là biểu đệ của Thu Phong Kính, cũng là biểu huynh của Thu Vũ Đường. Chính vì có tồn tại mối quan hệ huyết thống này, cho nên vốn Tiêu Lãng là người ngoài nhưng vẫn được giao chức quân đoàn trưởng của quân đoàn cận vệ.

Trong loạn Thất vương, Tiêu Lãng theo phò Thu Vũ Đường lập được vô số công lao hãn mã, hôm nay được coi là một danh tướng thanh danh hiển hách của đế quốc Minh Nguyệt.

- Tiêu tướng quân hỏi rất hay!

Đối mặt với sự chất vấn của Tiêu Lãng, Tư Đồ Duệ vẫn trả lời với vẻ ung dung:

- Sở dĩ lão phu lựa chọn Mạnh Hổ ở cánh quân đường Bắc là đối tượng kích phá trước tiên, chính là vì hắn khó đối phó hơn Trọng Sơn!

- …Căn cứ vào tin tức của gian tế ẩn núp bên trong thành Lạc Kinh báo về, hiện tại Mạnh Hổ đã là anh hùng đế quốc ai ai cũng biết của đế quốc Quang Huy. Thậm chí Mông Khác còn đặc biệt cho cử hành nghi thức khải hoàn vô cùng long trọng trên đại lộ khải hoàn để đón tiếp Mạnh Hổ, đây là chuyện chưa từng có trong vòng mấy trăm năm nay của đế quốc Quang Huy!

- …Không dám giấu các vị, sở dĩ lão phu Đông chinh thất bại, hoàn toàn là do Mạnh Hổ ban tặng!

- …Hôm nay Mạnh Hổ đã là danh tướng có thanh danh hiển hách của thế giới Trung Thổ, nếu như có thể tiêu diệt cánh quân đường phía Bắc đồng thời bắt sống hoặc là giết chết Mạnh Hổ, vậy thì sẽ tạo thành một sự đả kích vô cùng nghiêm trọng đối với sĩ khí của quân địch. Mà cũng chính nhờ vậy, sĩ khí của đại quân đế quốc Minh Nguyệt sẽ tăng cao, cứ như vậy, trận đại chiến bảo vệ đế quốc này, phần thắng của đế quốc sẽ tăng lên rất nhiều!

- Nói rất hay!

Thu Vũ Đường nhẹ gật đầu, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên quyết:

- Tiểu vương hoàn toàn ủng hộ đề nghị của lão tướng quân.

Tiêu Lãng nhún vai một cái rồi không nói thêm gì nữa. Trên thực tế vừa rồi hắn đưa ra chất vấn cũng không phải vì hắn thật sự muốn phản đối Tư Đồ Duệ, mà là muốn chứng minh với mọi người về sự tồn tại của hắn mà thôi. Dù sao hắn cũng là thanh niên khí thịnh, chuyện thích làm khó dễ lão tướng trong quân cũng là chuyện thường tình của con người. Bất quá Thu Vũ Đường đã nói ủng hộ ý kiến của Tư Đồ Duệ, Tiêu Lãng cũng thôi không công kích nữa.

Thu Vũ Đường lại nói:

- Lão tướng quân, hội nghị hôm nay tới đây có thể chấm dứt được rồi!

Tư Đồ Duệ gật đầu, hắn biết Thu Vũ Đường muốn thương lượng chuyện đối phó cánh quân đường Bắc với hắn, cho nên lập tức khoát khoát tay với mười mấy tên sư đoàn trưởng trong đại sảnh. Mười mấy tên sư đoàn trưởng của quân Đông chinh liền lên tiếng cáo từ rồi lui ra, đại sảnh to lớn như thế trong thoáng chốc chỉ còn lại Tư Đồ Duệ, Thu Vũ Đường cùng với Tiêu Lãng, Nguyệt Vương Tứ Kiệt và một số ít người khác.

Thu Vũ Đường nhẹ nhàng bước tới trước tấm bản đồ treo trên bình phong, nhẹ giọng hỏi:

- Lão tướng quân, cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ hiện tại đã tiến đến chỗ nào?

Tư Đồ Duệ nói:

- Hai ngày trước khoái mã báo về, cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ còn cách thành Liệt Liễu chỉ có hơn trăm dặm. Bây giờ đã qua hai ngày, e rằng thành Liệt Liễu đã rơi vào tay quân địch.

Thu Vũ Đường nhẹ gật đầu, giọng nặng vẻ lo buồn:

- Dân chúng trong thành Liệt Liễu đã rút lui hết cả chưa?

Tư Đồ Duệ thở dài một tiếng, giọng tràn đầy chán nản:

- Phần lớn đã rút lui hết, phía Bắc Thanh Châu có rất nhiều gò đất cao thấp, việc tổ chức cho dân chúng rút lui gặp nhiều khó khăn, cho nên…..

Thu Vũ Đường than nhẹ một tiếng:

- Tiểu vương biết lão tướng quân đã cố gắng hết sức của mình.

Vẻ ảm đạm trên mặt Thu Vũ Đường đột nhiên tiêu tan rất nhanh, thay vào đó là vẻ uy nghi khiếp người, nghiêm giọng hỏi:

- Nói cách khác, cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ bây giờ coi như đã tới gần thành Liệt Liễu, phải không?

Tư Đồ Duệ gật đầu xác nhận.

Thu Vũ Đường lại hỏi:

- Ba đại quân đoàn Tịnh Châu, Định Châu và Vân Châu đã tụ hợp xong chưa?

Tư Đồ Duệ nói:

- Lão thần vừa nhận được bồ câu đưa tin, quân đoàn Tịnh Châu của Thác Bạt Thọ và quân đoàn Vân Châu của Diêu Trường đã tụ hợp xong, đang chuẩn bị tụ hợp về phía Hắc Hổ Khẩu, sau đó xuôi Nam tiến về Trung Châu. Quân đoàn Định Châu của Tần Liệt hai ngày trước đã lên đường xuôi Nam, bất quá quân đoàn Vân Châu của lão Diêu và quân đoàn Định Châu của lão Tần đều chỉ còn lại hai sư đoàn mà thôi.

Thu Vũ Đường xoay người nhìn lên bản đồ, hơi trầm ngâm một chút rồi nói:

- Lão tướng quân, lập túc dùng bồ câu đưa tin cho Tịnh Châu, Vân Châu, Định Châu, huỷ bỏ kế hoạch lúc trước, bảo quân đoàn Tịnh Châu của Thác Bạt Thọ chuyển sang hướng Đông Nam, sau đó âm thầm di chuyển về phía Đông hướng về thành Liệt Liễu. Bảo quân đoàn Vân Châu của Diêu Trường di chuyển về sườn Đông của Hắc Phong Lĩnh, nếu gặp được cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ, lập tức lập doanh phòng thủ thật kiên cố, không được tuỳ tiện xuất chiến.

Vẻ mặt Tư Đồ Duệ ngưng trọng gật đầu, lại hỏi:

- Vậy quân đoàn Định Châu của lão Tần thì sao?

Thu Vũ Đường trầm tư một hồi rồi nói tiếp:

- Quân đoàn Vân Châu của tướng quân Diêu Trường đã có hai sư đoàn điều động qua làm thủ hạ dưới trướng lão tướng quân, chỉ còn lại hai sư đoàn e rằng rất khó ngăn trở cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ. Quân đoàn Định Châu của Tần lão tướng quân trước tiên hãy đi về phía Hắc Phong Khẩu để hợp quân, lúc cần thiết có thể viện thủ cho tướng quân Diêu Trường.

Tư Đồ Duệ im lặng gật đầu.

Thu Vũ Đường lại hỏi:

- Lão tướng quân, quân Đông chinh còn dư được bao nhiêu?

Tư Đồ Duệ nói:

- Quân Đông chinh thương vong gần mười lăm vạn, hiện giờ binh lực còn lại là hơn hai mươi vạn chín ngàn.

Lúc biên chế quân Đông chinh tổng cộng điều động mười bốn sư đoàn, trừ bốn sư đoàn của quân đoàn Thanh Châu ra, điều động từ quân đoàn cận vệ và quân đoàn Ứng Châu mỗi nơi ba sư đoàn, điều động từ Định Châu, Vân Châu mỗi nơi hai sư đoàn. Trong số đó, hai sư đoàn kỵ binh của quân đoàn Định Châu coi như đã tan tác, hai sư đoàn của quân đoàn Vân Châu ở lại thủ Tam Giang và Hà Tây căn bản không bị tổn thất chút nào, còn lại mười sư đoàn tổn thất không khác nhau bao nhiêu.

Thu Vũ Đường lại hỏi:

- Còn quân đoàn Thanh Châu của lão tướng quân thì sao?

Tư Đồ Duệ nghiêm nghị nói:

- Còn có hơn bảy vạn, bất quá sư đoàn số Một và sư đoàn số Ba có quá nhiều tân binh cho nên lực chiến đấu không mạnh lắm. Sư đoàn số hai của Yến Trường Không vừa rút đi hai liên đội chủ lực, bằng vào cơ sở phòng thủ được xây dựng chắc chắn của Hổ Khiếu quan, muốn ngăn trở quân địch một tháng không thành vấn đề, nếu như hơn một tháng thì khó mà nói được.

Chuyện quan hệ tới sinh tử tồn vong của đế quốc Minh Nguyệt, Tư Đồ Duệ phải phỏng đoán tới kết quả tồi tệ nhất.

Đây chính là đại sự quan hệ đến tính mạng, không được có nửa điểm khinh thường, chỉ cần sai sót một chút là không thể nào cứu vãn.

Thu Vũ Đường trầm ngâm:

- Thời gian một tháng quá ngắn, hai quân đoàn Hoàng gia muốn chạy tới Hắc Phong Khẩu e rằng đã mất hết nửa tháng. Nếu muốn hình thành thế hợp vây tiêu diệt cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ, cũng cần phải có thời gian, nếu như tính toán mọi chuyện lạc quan thì cũng phải mất hết bốn mươi ngày, còn gặp phải trắc trở thì cũng phải mất chừng hai tháng.

Tư Đồ Duệ tỏ vẻ nghiêm nghị:

- Lão thần…

Thu Vũ Đường khoát tay, nhẹ giọng:

- Lão tướng quân, ba sư đoàn của quân đoàn Ứng Châu giao cho ngài chỉ huy, lúc cần thiết còn có thể điều động ba liên đội bộ binh của quân đoàn Thuỷ quân tham gia thủ quan. Với sự bố trí binh lực như vậy, lão tướng quân có tự tin bảo vệ Hổ Khiếu quan trong vòng hai tháng được không?

Tư Đồ Duệ dõng dạc đáp:

- Lão thần lấy đầu mình ra bảo đảm, trong vòng hai tháng tuyệt đối không để cho quân địch vượt qua Hổ Khiếu quan nửa bước!

- Tốt!

Thu Vũ Đường vui vẻ gật đầu:

- Nói như vậy, tiểu vương cũng có thể yên tâm đối phó với cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ, tướng quân Tiêu Lãng nghe lệnh!

Tiêu Lãng vội tiến lên hai bước rồi ngừng lại:

- Có ty chức!

Ánh mắt Thu Vũ Đường toát ra vẻ lạnh lùng:

- Trước tiên điều động ba sư đoàn trong đội ngũ quân Đông chinh ngay hôm nay bổ sung vào biên chế quân đoàn cận vệ, sau đó lệnh cho ngươi dẫn quân đoàn cận vệ đi suốt đêm ra khỏi Hổ Khiếu quan về hướng Bắc. Chỉ được phép âm thầm lặng lẽ đi đường nhỏ lên phía Bắc, cách ba ngày phải cho kim điêu đưa tin một lần, lúc nào cũng phải duy trì liên lạc với bản vương!

- Dạ!

Tiêu Lãng ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.

Sau đó Thu Vũ Đường xoay người lại, khom gối thi lễ với Tư Đồ Duệ, hạ giọng:

- Lão tướng quân, Vũ Đường bái biệt!

Tư Đồ Duệ vội vàng đưa tay ra làm động tác như muốn đỡ Thu Vũ Đường lên, luôn miệng đáp:

- Không dám, lão thần xấu hổ không dám nhận.

Thu Vũ Đường vẫn cố chấp lấy lễ của vãn bối dịu dàng hành lễ với Tư Đồ Duệ, sau đó đứng dậy rời khỏi đại ảnh. Đưa mắt nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Thu Vũ Đường dần khuất, lúc Tư Đồ Duệ quay lại thì nước mắt đã chảy tràn trên gương mặt già nua. Hắn lại nhớ đến Tư Đồ Hạo tử trận sa trường, có lẽ do người già rồi, tình cảm cũng đã trở nên mềm yếu, mấy ngày nay hắn không thể nhịn được thỉnh thoảng lại nhớ đến Tư Đồ Hạo.

Nếu dưới suối vàng Tư Đồ Hạo vô tình biết được, hẳn cũng cảm thấy vui mừng. Mặc dù Thu Vũ Đường và hắn chưa chính thức thành hôn, nhưng Thu Vũ Đường cũng đã lấy tư cách con dâu của họ Tư Đồ mà đối xử với Tư Đồ Duệ. Chuyện quan trọng hơn là, Thu Vũ Đường đã chuẩn bị sẵn sàng mười tám sư đoàn ở bốn hướng, tổng cộng có hơn bốn mươi vạn đại quân, dự định bày ra thiên la địa võng ở bốn phía thành Liệt Liễu và Hắc Phong Khẩu, chờ Mạnh Hổ chui đầu vào tròng!

--------------

Thành Liệt Liễu, trên vọng gác ở Bắc thành.

Mạnh Hổ đang đứng với Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo trông về phía chân trời xa xăm.

Thành Liệt Liễu là thủ phủ của quận Bắc Thanh Châu, đồng thời cũng là thành lớn thứ hai của Thanh Châu. Dân chúng trong thành có hơn hai mươi vạn, còn dân chúng trong quận Bắc là hơn tám mươi vạn. Bất quá trước khi quân đoàn Tây Bộ đến đây, phần lớn dân chúng bên trong thành Liệt Liễu cũng đã được đội cảnh vệ hộ tống rút lui đi nơi khác, chỉ còn lại một ít người già và phụ nữ chân yếu tay mềm còn ở lại trong thành.

- Toà thành này thật là xinh đẹp!

Tất Điêu Tử quay đầu lại nhìn thành Liệt Liễu ở phía sau, buồn bã thở dài:

- Thế nhưng quá yên tĩnh, một sự yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

-Đây chính là thương tổn mà chiến tranh mang lại cho bá tánh bình dân.

Mạnh Hổ đột nhiên nói một câu làm cho Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo cảm thấy bất ngờ:

- Cho tới bây giờ chiến tranh chính là nhơ bẩn, tràn ngập máu tanh. Nếu như có thể lựa chọn, không ai muốn phát động chiến tranh, nhưng có nhiều lúc, mọi người không thể không vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà tiến hành chiến đấu sinh tử với quân địch.

Cổ Vô Đạo đột nhiên hỏi:

- Tướng quân, ngài cho rằng chiến tranh có phân ra chính nghĩa và tà ác hay không?

- Không hề!

Mạnh Hổ lắc đầu:

- Cho tới bây giờ chiến tranh không có chính nghĩa tuyệt đối, cũng không có tà ác tuyệt đối. Nói chính nghĩa và tà ác chỉ là chiếc áo mà chính trị gia dùng để nguỵ trang mà thôi, bỏ đi chiếc áo nguỵ trang kia, tất cả những điều mà chiến tranh bộc lộ ra chỉ là xấu xa, nhơ bẩn, máu tanh, tàn bạo.

- Đó là một đề tài thâm ảo...

Hiếm khi thấy Tất Điêu Tử đưa ra ý kiến bất đồng cùng Mạnh Hổ:

- Có lẽ cho đến ngày cuối cùng của lịch sử loài người cũng không thể kết luận chính xác được.

- Ha ha, lão Tất ngươi nói rất hay.

Mạnh Hổ không cho là Tất Điêu Tử ngang ngược, vui vẻ mỉm cười:

- Đề tài này hết sức thâm ảo, không phải bọn phàm phu tục tử chúng ta có thể hiểu được. Lịch sử của loài người rất dài, nhưng chúng ta chỉ có thể sống được mấy chục năm ngắn ngủi, cần gì phải lãng phí tinh lực và thời gian tìm hiểu đề tài chó má này? Chiến tranh xấu xa cũng được, nhơ bẩn cũng được, những chuyện này chúng ta không cần quan tâm. Chúng ta chỉ cần sử dụng tinh lực có hạn của mình để làm cho cuộc đời mình thêm đặc sắc, chỉ cần trong quãng thời gian có hạn của đời mình làm ra đại sự oanh oanh liệt liệt, cho dù vì vậy mà phải phát động chiến tranh cũng không hề hối tiếc, hai vị nghĩ sao?

Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo đưa mắt nhìn nhau, đồng thời ôm quyền hành lễ với Mạnh Hổ:

- Ty chức nguyện ra công khuyển mã!

Mạnh Hổ vung tay một cái, gạt bỏ đề tài thâm ảo này qua một bên, sau đó nói:

- Bây giờ chúng ta nói về trận Tây chinh này đi. Chia quân ở thành Hà Nguyên cũng đã được mười ngày, quân ta đã xâm nhập vào nội địa Thanh Châu năm trăm dặm, đại quân trung lộ của Mông Diễn cũng đã công hạ thành Khúc A, còn cách Hổ Khiếu quan không xa phải không?

Tất Điêu Tử nói:

- Nếu như biết được cánh quân đường Bắc của tướng quân đã chiếm được thành Liệt Liễu, hơn nữa nhờ có Sử Di Viễn đổ thêm dầu vào lửa, nhất định Mông Diễn sẽ bị kích thích rất mạnh, sau đó tăng tốc đại quân thẳng tiến thật nhanh đến Hổ Khiếu quan. Nói cách khác, mục đích kích thích Mông Diễn đã đạt được, ty chức cho rằng hiện tại chúng ta đã có thể giảm tốc độ hành quân!

Cổ Vô Đạo gật đầu, nói với vẻ đầy tiếc nuối:

- Tiếc rằng chúng ta không có nội ứng bên trong đế quốc Minh Nguyệt, cho nên không có cách nào biết được hiện tại Tư Đồ Duệ và Thu Vũ Đường đang làm gì. Bất quá có một chuyện có thể khẳng định được, chính là bọn chúng nhất định đã biết chuyện chúng ta chia quân thành ba đường. Nói không chừng Thu Vũ Đường đã phác thảo kế hoạch làm thế nào để đối phó với chúng ta!

- Vậy thì cứ để tiểu quả phụ thanh xuân kia phóng ngựa qua đây…

Mạnh Hổ hung hãn dùng sức làm cho cơ bắp của cánh tay cho nổi vồng lên, cười nhẹ:

- Cứ mặc cho nàng bày thiên la địa võng, bản quan chỉ huy cũng có thể đâm cho thân nàng thủng lỗ chỗ như cái sàng gạo!

Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo nhìn nhau, trên mặt cả hai đồng thời toát ra vẻ cực kỳ ám muội.

Mạnh Hổ không để ý đến Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo đang có suy nghĩ xấu xa về những lời của hắn, lại nói tiếp:

- Bắt đầu từ ngày hôm nay, buổi sáng nhổ trại trễ hơn hai giờ, xế chiều nghỉ sớm hơn mọi khi hai giờ, mỗi ngày hành quân không được nhiều hơn ba mươi dặm. Lại truyền lệnh cho Hùng Bá Thiên, bảo đám kỵ binh Man nhân trinh sát của hắn mở rộng phạm vi lên hai trăm dặm!

Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo đồng thời ôm quyền cung kính:

- Tướng quân anh minh!

Mạnh Hổ lại nghĩ sang chuyện khác, đột nhiên nói một câu không liên quan gì đến vấn đề đang thảo luận:

- Tính theo thời gian, Mông Khác ở Lạc Kinh xa xôi có lẽ cũng đã biết được chuyện ở đây, không biết hắn có ra lệnh cho Mông Diễn rút lui khỏi thành Khúc A, trở về cố thủ Thanh Châu hay không? Bất quá hiện tại Mông Diễn là mũi tên nằm trên cung đã giương căng không thể nào không bắn ra, cho dù Mông Khác có ngăn cản, chỉ sợ Mông Diễn cũng không nghe!

--------------

Thành Lạc Kinh, phủ Yến vương.

Mông Khác đã nhận được phong thư do Tào Mặc ở Tây Lăng dùng bồ câu truyền tin đưa về, phong thư này là do Mông Diễn cho khoái mã mang về Tây Lăng nhờ Tào Mặc chuyển trình lên. Chuyện thay đổi chiến lược Thanh Châu lại còn chia quân ra thành ba đường là chuyện lớn, Mông Diễn cũng không nghĩ đến chuyện giấu diếm Mông Khác. Bởi vì hắn có muốn giấu diếm cũng không thể nào giấu được, hoàng thúc không thể nào không có tai mắt bên trong đại quân Tây chinh.

Sau khi đọc xong phong thư, Mông Khác cau mày một lúc lâu, thầm nghĩ Diễn nhi quả thật là làm loạn, hắn sao có thể cầm trong tay tính mạng của năm mươi vạn tướng sĩ đế quốc đi mạo hiểm như vậy? Nếu như dựa theo chiến lược Thanh Châu đi từng bước một, đế quốc có thể nắm chắc thắng lợi một cách ổn thoả vững vàng, cần gì chỉ vì muốn tiết kiệm thời gian năm ba năm mà mạo hiểm lớn đến như vậy?

Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên là người mang phong thư tới liền cất tiếng khuyên nhủ:

- Vương gia không cần lo lắng, điện hạ còn trẻ không tránh khỏi chuyện hành động theo cảm tính, nhưng đã có Di Viễn tiên sinh mưu kế hơn người, Tán Chi tiên sinh cũng là bậc lão luyện thành thục. Nếu như ngay cả hai người này cũng không phản đối cho thấy rõ ràng thế cục của chiến trường đã xuất hiện biến hoá không lường trước, có lẽ thế cục mà đế quốc Minh Nguyệt gặp phải còn nghiêm trọng hơn là chúng ta dự liệu.

- Ôi, cho dù bây giờ bản vương có đưa tin ngăn cản e rằng không kịp nữa rồi, đại quân hai cánh Nam Bắc cũng đã chia xong, có lẽ cũng đang trên đường hành quân, nếu như muốn thu binh lại làm một còn phải mất bao nhiêu thời gian nữa, tướng sĩ nơi tiền tuyến cũng khó tránh khỏi tư tưởng hỗn loạn, sĩ khí dao động. Chuyện đã đến nước này rồi, cũng chỉ có thể hy vọng kế hoạch chia quân ba đường của Diễn nhi có thể mạo hiểm thành công.

Mông Khác thở dài một tiếng, lại hỏi:

- Diệp đại nhân, biên giới phía Bắc có động tĩnh gì mới hay không?

- Có!

Mông Khác nhắc tới biên giới phía Bắc, sắc mặt Diệp Hạo Thiên trở nên nặng nề hẳn, thấp giọng nói:

- Ty chức vừa mới nhận được bồ câu đưa tin của Lý Vũ, đang muốn bẩm báo với Vương gia. Lý Vũ nói đế quốc Tinh Hà đã có động tĩnh ở biên giới phía Bắc, hơn nữa động tĩnh này hoàn toàn không nhỏ chút nào!

Mông Khác nghe vậy sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói:

- Xin Diệp đại nhân cứ nói.

Diệp Hạo Thiên nói:

- Căn cứ theo tin tức mới nhất vừa nhận được, ít nhất đã có năm vạn kỵ binh tụ hợp tại thành Mạc Nam, vẫn không ngừng có rất đông kỵ binh từ nhiều địa phương khác đang tụ hợp lại. Lý Vũ đoán chừng lần này lực lượng thiết kỵ của đế quốc Tinh Hà xuôi Nam không ít hơn mười vạn kỵ binh, hơn nữa trong vòng nửa tháng sẽ xuôi Nam!

Mông Khác vội la lên:

- Quân đoàn Đông Bộ của Lý Vũ đã vào vị trí chưa?

- Đã vào vị trí rồi…

Diệp Hạo Thiên nói:

- Bốn sư đoàn bộ binh của Lý Vũ đã chia nhau đóng quân ở các thành lớn của hành tỉnh Bắc Phương, phòng ngự nơi trọng điểm là thủ phủ Mặc Thành của hành tỉnh Bắc Phương cùng với thành Đại Cô. Cơ cấu cảnh báo của đài Phong Hoả cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi phát hiện ra quân địch, lửa trên đài Phong Hoả sẽ được đốt lên, dân chúng xung quanh đó có thể nhanh chóng tị nạn vào thành trì gần nhất.

- Ừ!

Mông Khác gật đầu:

- Mặc dù thiết kỵ của đế quốc Tinh Hà rất lợi hại, nhưng bọn chúng không có bộ binh. Chỉ cần làm tốt công tác tra xét gian tế, đề phòng gian tế của địch xâm nhập vào trong thành, bọn chúng cũng đừng vọng tưởng có thể công hãm được thành trì của chúng ta. Chỉ có những thôn trấn đơn độc nằm ở ngoài thành rất dễ dàng bị kỵ binh của đế quốc Tinh Hà cướp bóc, cho nên chuyện cảnh báo bằng đài Phong Hoả là vô cùng quan trọng.

Diệp Hạo Thiên gật đầu, nghiêm nghị nói:

- Nếu là như thế, vậy ty chức sẽ phát ra một lệnh dụ khẩn cấp, lệnh cho Lý Vũ phái người kiểm tra tất cả đài Phong Hoả ở hành tỉnh Bắc Phương một lần nữa, để bảo đảm không có bất kỳ sơ xuất nào!

Mông Khác gật nhẹ đầu, môi giật giật nhưng cuối cùng cũng không nói lời nào.

Diệp Hạo Thiên thấy vẻ mặt lo âu, ngập ngừng muốn nói lại thôi của Mông Khác, trong lòng đã đoán ra được là chuyện gì rồi. Vị Vương gia này chắc là đang lo lắng cho sự an nguy sinh tử đứa con riêng của hắn, trong thư Lý Vũ cũng có đề cập tới sự sắp xếp Nhạc Mông, tên tiểu tử kia đã được an trí ở thành Tiểu Cô trong sườn Nam của đại hoang sơn, cũng không có gì nguy hiểm. Bất quá hình như Nhạc Mông đang đảm nhiệm chức liên đội trưởng của liên đội Thiểm tộc, tựa hồ cuộc sống thường ngày cũng không được yên lành cho lắm, hẳn là Lý Vũ cố ý cho Vương gia biết nỗi bất mãn trong lòng hắn!

Nhưng những lời này cũng không nên nói thẳng ra, dù sao chuyện Nhạc Mông là con riêng của Mông Khác cũng không thể mang ra nói bừa bãi được!

Suy nghĩ một chút, Diệp Hạo Thiên nói một câu vô cùng mập mờ:

- Vương gia, nghe nói bốn mươi tên học viên tốt nghiệp học viện quân sự Hoàng gia vừa phân đến quân đoàn Đông Bộ đều có biểu hiện ưu tú hơn người. Trong đó tên Nhạc Mông có biểu hiện ưu tú nhất lập tức đã được Lý Vũ giao cho đảm nhiệm chức liên đội trưởng, nghe nói đã chạy đi thành Tiểu Cô nhậm chức, ha ha!

- Vậy sao?

Chân mày Mông Khác đang cau chặt lập tức giãn ra:

- Tên khốn Lý Vũ này vẫn không chịu thua kém, ha ha!

--------------

Thành Tiểu Cô, nơi đóng quân của liên đội Thiểm tộc.

Trong đại sảnh, năm tên đại đội trưởng của liên đội Thiểm tộc đang ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau.

Thiểm tộc thật ra là bộ tộc vốn sống ở Tử Vong Đại Sa Mạc, nếu dựa theo cấp bậc ở thế giới Trung Thổ mà phân chia, thật ra Thiểm tộc cũng giống như bộ tộc Man nhân. Bất quá trong lịch sử từng có một cánh quân Thiểm tộc đi theo Quang Huy Đại đế chinh chiến tứ phương, lập được nhiều chiến công hiển hách cho đế quốc. Vì thế cho nên người Thiểm tộc mới thoát khỏi vận mệnh nô lệ như Man nhân, trở thành công dân hợp pháp của đế quốc Quang Huy.

Trăm ngàn năm qua, một phần lớn người Thiểm tộc đã dung nhập vào đế quốc biến thành người Trung Thổ, nhưng vẫn có một phần người Thiểm tộc cố chấp vẫn ở lại sinh sống trong vài đại lục nằm trong Tử Vong Đại Sa Mạc rộng lớn. Một phần người Thiểm tộc ấy vẫn duy trì tính cách kiệt ngạo bất tuân cường hãn của tổ tiên, cũng trở thành nguồn chiêu mộ binh sĩ tuyệt hảo của quân đoàn Đông Bộ. Trong bốn sư đoàn của quân đoàn Đông Bộ, mỗi sư đoàn đều có một liên đội Thiểm tộc.

Người Thiểm tộc đa số thân hình cao lớn, mạnh mẽ có lực, có thể nói là nhân tuyển tốt nhất để trở thành trọng trang bộ binh.

Năm tên đại đội trưởng còn đang nói chuyện rất cao hứng, một tên thanh niên trẻ tuổi vóc người thon thả tuấn tú cùng với tham mưu trưởng La Thịnh của sư đoàn số Một quân đoàn Đông Bộ đi vào nơi đóng quân của liên đội Thiểm tộc. Vừa thấy La Thịnh, mặc dù năm tên đại đội trưởng Thiểm tộc ngừng lại không trò chuyện nữa, nhưng vẫn không có ý đứng dậy nghênh đón.

La Thịnh cũng không có vẻ gì là tức giận, tính cách kiệt ngạo bất tuân của người Thiểm tộc cũng nổi danh ngang với sự kiêu dũng thiện chiến của họ, tình huống như vậy hắn đã quá quen thuộc. La Thịnh chỉ nói vài câu đơn giản, sau đó để lại tên thanh niên vóc dáng thon gầy rồi rời khỏi, rốt cục năm tên đại đội trưởng Thiểm tộc cũng biết được thanh niên này tên là Nhạc Mông, sau này chính là liên đội trưởng mới của bọn chúng.

Trước ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của năm tên đại đội trưởng Thiểm tộc, Nhạc Mông lại tỏ ra rất bình thản, ôm quyền thi lễ:

- Các vị đồng liêu, sau này chúng ta chính là chiến hữu với nhau, xin chiếu cố nhiều hơn.

- Chiếu cố thì không dám, ngươi là liên đội trưởng của chúng ta…

Một tên đại đội trưởng Thiểm tộc có bộ râu quai nón rậm rạp nói với vẻ lạnh lùng:

- Sau này chúng ta nghe theo quân lệnh của ngươi là được, ngươi bảo chúng ta đi hướng Đông, chúng ta sẽ đi hướng Đông, ngươi bảo chúng ta đi hướng Tây, chúng ta sẽ đi hướng Tây. Ngươi bảo chúng ta mang nước cho ngươi rửa chân, chúng ta cũng phải biết điều mà tuân theo, không phải sao?

- Vị đại ca này nói chơi rồi!

Nhạc Mông mỉm cười:

- Ta là liên đội trưởng của các ngươi không sai, nhưng các ngươi đâu phải là nô lệ của ta, ta cũng không thể nào coi các ngươi là nô lệ mà sai Đông chỉ Tây. Bắt đầu từ hôm nay, ta muốn cùng sống chết, cùng vinh nhục với các ngươi, tướng sĩ Thiểm tộc ăn gì ta ăn thứ ấy, nếu tướng sĩ Thiểm tộc ngủ trong trướng bồng* ta tuyệt đối không ngủ trên giường!

(*Trướng bồng (tent): lều ngủ.)

Năm tên đại đội trưởng Thiểm tộc ngạc nhiên nhìn nhau, những lời này của Nhạc Mông hiển nhiên ngoài dự đoán của bọn chúng.

Phải nói rằng, tính cách kiệt ngạo bất tuân của liên đội Thiểm tộc một nửa là do tính cách ảnh hưởng của tổ tiên, một nửa là do người Trung Thổ ép bức. Bởi vì người Trung Thổ vẫn quen thói xem thường người Thiểm tộc, trong liên đội Thiểm tộc cũng có không ít quan quân người Trung Thổ, bọn quan quân này thường đối xử với người Thiểm tộc như là nô lệ của bọn chúng, lâu ngày dài tháng khiến cho người Thiểm tộc sinh lòng chán ghét, thậm chí còn đối nghịch nhau như nước với lửa.

Tên đại đội trưởng có bộ râu quai nón cau mày:

- Ngươi quả thật muốn cùng sinh tử, cùng vinh nhục, lại muốn cùng ăn cơm, cùng ngủ chung lều với chúng ta sao?

- Dĩ nhiên!

Giọng Nhạc Mông nhẹ nhàng nhưng lộ vẻ vô cùng cương quyết:

- Ta nói được nhất định sẽ làm được, nếu không sao xứng đáng làm liên đội trưởng của các ngươi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status