Hổ lang chi sư

Chương 55: Hổ Bào


Bàn Long sơn.

Tiết trời vô cùng giá rét, nước đóng thành băng.

Trên công trường khai thác quặng, mấy ngàn tên Man nhân áo quần rách nát đang làm việc.

Hổ Bào hít một hơi khí lạnh như băng, uốn gối khom lưng, dùng hết sức ôm lên một khối đá lớn nặng khoảng trăm cân, một đám mụn nhọt xù xì lập tức hiện ra trên cánh tay rắn chắc, làn da vì quá lạnh mà trở thành tím ngắt cũng đã nổi đầy những sợi gân xanh, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt tung vì dùng sức quá độ.

Một bông hoa tuyết trong suốt đột nhiên từ trên trời chậm rãi đáp xuống.

Có phải là tuyết rơi không?

Hổ Bào hơi mờ mịt ngẩng đầu lên, bầu trời trên đầu thật là u ám lạnh lẽo làm cho người ta ngạt thở. Nhớ lại lúc vừa mới bị bắt đến đây một năm trước, cũng là lúc đầy trời tuyết bay tán loạn, nếu như tuyết lại rơi, hiển nhiên là hắn đã tới địa phương quỷ quái này đúng một năm…..

Chát!

Hổ Bào còn đang suy nghĩ xuất thần, trên lưng đột nhiên truyền đến một cơn đau nóng rát.

Hổ Bào lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một tên lính địa phương toàn thân mặc áo bông phủ kín đang hung hăng nhìn hắn chằm chằm, ngọn roi da trong tay tên binh sĩ nọ đang múa loạn trên không.

Thấy Hổ Bào quay đầu lại, tên lính địa phương nọ không nói gì lại quất thêm roi nữa, thoáng chốc để lại trên mặt Hổ Bào một vết hằn đỏ ửng. Tên lính địa phương kia vẫn chưa trút giận xong, lớn tiếng mắng chửi:

- Tên Man nhân ti tiện, heo chó này, không chịu lo làm việc chăm chỉ, lại đứng ngẩn ra ở đây làm gì? Muốn lười biếng phải không?

Hổ Bào nhìn trừng trừng vào tên lính địa phương kia, nỗi giận trào dâng đến mức có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Cuộc sống nô lệ suốt một năm ròng rã đã lấy đi hết tính tình nhẫn nại của Hổ Bào, thay vì sống cuộc sống không bằng heo chó, chi bằng dứt khoát chết cho thống khoái một lần.

- Còn dám trừng mắt nhìn ta sao?

Tên lính nọ lại hung hăng quất roi da, phát ra một tiếng vang xé gió, lớn tiếng quát:

- Nhìn gì mà nhìn? Có tin rằng đại gia móc mắt ngươi ra không?

Hổ Bào đột nhiên nở nụ cười nửa miệng mang theo sát cơ lạnh lẽo, khối đá to mà hắn ôm trong ngực bất giác đã giơ lên cao từ lúc nào không biết.

Tên lính địa phương kia vội vã bỏ roi rút đao ra, nhưng tiếc là đã muộn, chiến đao vừa mới ra khỏi bao thì khối đá to nặng hơn trăm cân cũng đã đập vào đầu hắn. Khối đá to cứng rắn không hề hoa mỹ đập thẳng vào đầu tên lính địa phương, chỉ nghe một tiếng bốp vang lên, đầu của hắn như quả dưa hấu vỡ vụn ra, máu tươi và não văng tung toé ra bốn phía, dính đầy đầu mặt của Hổ Bào.

Một kích thành công, thế nhưng Hổ Bào lại gập người thở dốc.

Một kích vừa rồi gần như đã làm tiêu hao hết toàn bộ lực lượng của tên Man nhân này, cũng không phải do cơ thể Hổ Bào không cường tráng, chỉ vì hắn đã quá suy yếu, đã rất lâu hắn chưa từng ăn được một bữa no. Đế quốc đối xử với bọn nô lệ Man nhân cực kỳ tàn khốc, mỗi ngày chỉ cấp cho một phần lương thực tối thiểu, chỉ vừa đủ để duy trì những nô lệ Man nhân này không chết đói, đương nhiên là không đủ thể lực để lao động.

Trong hoàn cảnh khốc liệt như thế, cho dù Man nhân có cường tráng đến mức nào cũng tuyệt đối không sống được quá một năm, cuối cùng nếu không phải chết vì đói thì cũng chết vì kiệt sức.

Sở dĩ Hổ Bào chống cự, thật ra là vì hắn cảm nhận được cơ thể của mình không còn chịu đựng được bao lâu nữa, cho nên trước khi chết muốn phấn khởi chống cự một phen, nếu như thành công thì cũng có hy vọng trốn thoát, còn nếu như thất bại thì cũng không có gì để mất, dù sao tiếp tục làm ở công trường khai thác quặng này, sớm muộn gì cũng phải chết mà thôi.

Không khí chung quanh dường như ngưng đọng lại.

Gần như tất cả các Man nhân đều trợn mắt há miệng nhìn màn kịch vừa rồi, ánh mắt dại hẳn đi.

Một lúc sau, rốt cục một vài tên binh sĩ địa phương đang trông coi gần đấy cũng đã có phản ứng, rất nhanh, một hồi còi chói tai vang lên xé toạc không khí yên tĩnh ở công trường. Quân doanh nằm ở phía Đông của công trường cách đó không xa bắt đầu náo loạn cả lên, một đội binh sĩ võ trang đầy đủ từ trong doanh nhanh chóng ào ra, không kịp chỉnh đốn đội hình đã vội vàng ập tới phía bên này công trường.

Giờ phút quyết định vận mệnh đã điểm!

Hổ Bào tiến lên hai bước, nhặt chiến đao từ trên tay của tên lính địa phương hắn vừa giết chết, hét lớn với những Man nhân chung quanh:

- Các ngươi còn sợ gì nữa? Mau mau tìm vũ khí, liều mạng với bọn chó này!

Bốn bề im lặng như tờ, đám Man nhân chung quanh trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

Ánh mắt sắc như đao lướt qua vẻ mặt ngây dại của đám Man nhân, lớn tiếng quát:

- Các ngươi còn chờ gì nữa? Tưởng rằng đế quốc sẽ thả các ngươi sao? Đừng nằm mơ, không biết các ngươi có sống hết hôm nay, thấy được ngày mai hay không! Nếu còn tiếp tục như vậy, tất cả mọi người nếu không chết đói cũng chết vì kiệt sức, các ngươi có từng nghe qua có người nào còn sống mà rời khỏi nơi đây chưa?

Mấy trăm Man nhân bất giác tụ tập lại bên cạnh Hổ Bào, vẻ mặt cũng không còn thờ ơ như vừa rồi. Hổ Bào nói không sai chút nào, những Man nhân đã đến nơi này chỉ có kết cục không phải chết đói thì kiệt sức mà chết, chưa bao giờ có ngoại lệ nào khác. Nếu như bọn chúng muốn sống, ngoại trừ cố gắng phấn khởi lên chống lại thì không còn con đường nào khác.

Hổ Bào dùng sức giơ chiến đao trong tay lên cao, quát to đến nỗi khàn cả giọng:

- Đường nào cũng chết, tại sao không liều mạng với bọn chúng?

- Đúng, liều mạng với bọn chúng!

Rốt cục, có một tên Man nhân có tuổi cũng vung nắm đấm lên, gào thét theo Hổ Bào.

Lão Man nhân kia vừa dứt lời, không ít Man nhân chung quanh cũng bắt đầu gào thét, không lâu sau đó, tất cả bốn, năm ngàn nô lệ Man nhân trên công trường cũng bắt đầu gáo thét như dã thú.

Hổ Bào cầm chiến đao trong tay dẫn đầu, sải từng bước dài tiến về phía đám binh sĩ địa phương. Bốn, năm ngàn nô lệ Man nhân điên cuồng gào thét, ai nấy vội vã nhặt đá lên làm vũ khí, theo sau Hổ Bào thẳng tiến về phía trước. Chỉ trong chốc lát, đám Man nhân ùa tới đã chạm mặt với đám binh sĩ địa phương…

Keng!

Trong tiếng kim loại va chạm vào nhau đinh tai nhức óc, chiến đao trong tay Hổ Bào đã chạm thẳng với khảm đao trong tay một tên binh sĩ. Hổ Bào chỉ thấy cánh tay mềm nhũn, chiến đao trong tay dội ngược trở về, sống đao nện mạnh vào ngực hắn, nhất thời Hổ Bào hự lên một tiếng, há miệng phun ra một búng máu tươi.

Trong nháy mắt, Hổ Bào lộ vẻ ảm đạm khác thường, nếu như được ăn uống no đủ, một mình hắn có thể dễ dàng đối phó với vài chục thậm chí cả trăm tên binh sĩ như vậy. Thế nhưng bây giờ hắn đã quá suy yếu, đúng là có thực mới vực được đạo, vì trong một thời gian rất dài đã không được ăn no, sức lực của hắn đã gần như khô kiệt.

Tên binh sĩ địa phương kia cười gằn một tiếng, thuận thế xoay ngang khảm đao chém vào cổ Hổ Bào. Một đao này mặc dù không mạnh lắm, không đủ sức chém rớt đầu Hổ Bào, nhưng cũng đã đủ để chém đứt cổ họng của hắn.

Ánh mắt Hổ Bào thoáng chốc đã trở nên ảm đạm, trong giây phút sắp sửa lìa đời, hắn như nhớ lại đại hoang nguyên, nhớ thương về cố hương xa vời vợi, nhớ đến vợ con tựa cửa lều ngày ngày trông hắn trở về, nhớ đến đứa con gái nhỏ nhắn dễ thương, Hổ Bào đột nhiên mỉm cười, năm nay Hổ Nữu đã tròn mười tám….

Vút!

Keng!

Đang lúc Hổ Bào đinh ninh mình phải chết, một tiếng rít gió lạnh lùng đột ngột vang lên, chỉ nghe keng một tiếng, chiến đao trên tay tên binh sĩ địa phương kia đã không cánh mà bay. Hổ Bào và tên binh sĩ kia vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một kỵ mã đen tuyền, lướt nhanh như gió cuốn ào vào sơn cốc Bàn Long.

Trong chớp mắt, tiếng kèn hiệu chói tai đột nhiên vang lên từ bên ngoài sơn cốc, theo tiếng kèn kéo dài liên tục, một cánh quân võ trang đầy đủ của đế quốc Quang Huy đã mang theo sát khí dày đặc mãnh liệt xông tới. Đồng tử của Hổ Bào thoáng chốc co rút lại, cánh quân kia tuyệt đối không phải là đội cảnh vệ đóng ở Bàn Long sơn, mà là quân chính quy của đế quốc Quang Huy.

Trong tiếng ngựa hí vang, kỵ mã nọ đã nhanh như chớp lướt tới công trường, trường thương đen nhánh trong tay chỉ thẳng lên trời, lớn tiếng quát:

- Tất cả đứng yên tại chỗ, không được vọng động, ai trái lệnh…. Giết không tha!

- Giết!

- Giết!

- Giết!

Đội quân chính quy đã ùa tới, nhanh chóng triển khai đội hình nghiêm cẩn trên công trường, ai nấy giương căng trường cung, từng mũi Lang Nha tiễn sắc bén đã nằm trên dây cung, mũi tên nhọn hoắt lạnh lẽo đã nhắm vào đám nô lệ Man nhân trên công trường, thậm chí ngay cả đội cảnh vệ đang cố gắng trấn áp đám nô lệ Man nhân cũng bị cung tên chĩa vào người…

Sát cơ lạnh lẽo trong nháy mắt đã ngập tràn trong sơn cốc, bất kể là đám nô lệ Man nhân hay đội cảnh vệ đều không dám có bất cứ cử động nào. Bọn chúng không hề nghi ngờ lời tên trưởng quan kia vừa nói, nếu như bọn chúng còn dám vọng động, trường cung đợi sẵn của quân chính quy đế quốc tuyệt đối sẽ bắn giết bọn chúng không thương tiếc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status