Hoa sơn tiên môn

Chương 435: Thiên Sửu lão nhân (thượng)


Này thật là một kế hoạch vô cùng tà ác!

Bất quá, ta thích.

Trước sớm đã nói qua, ở phụ cận Thanh Thành Sơn có một ngọn Ma Mộc Nhai.

Từ khi có Ma Mộc Nhai này, bên trong vạn dặm chung quanh, một mảnh đen nhánh, thỉnh thoảng có ma khí cuồn cuộn phát ra từ tróng đó, phàm nhân sống ở chung quanh đều bị ma hóa, thậm chí tu tiên giả ngây người ở chỗ này, đạo tâm cũng sẽ không yên, Tấn Quốc Ma Mộc Nhai, những năm này có uy vọng cực kỳ lớn ở Tấn Quốc.

Hắn còn nhớ rõ, lúc ấy khi Ma Mộc Nhai mới dựng lên, năm Tiên Môn Thượng Đẳng của Tấn Quốc cũng sắp bị lật đổ, mắt thấy Ma Mộc Nhai muốn nhất thống thiên hạ, khi đó ma uy rất sâu, thậm chí thỉnh thoảng có người phàm muốn đầu nhập Ma Mộc Nhai, thành một ma tu, Nhâm Độc không giống Yêu Ma Thánh Đế lúc trước, chẳng những dưới tay hắn có Yêu Ma, còn có ma tu, loại ma tu này có thể mượn hơi rất nhiều phàm nhân đi qua, Ma Mộc Nhai khi đó, ma diễm cuồn cuộn, uy thế kinh người.

Chiến dịch Hoa Sơn, Ma Mộc Nhai thảm bại, vốn mọi người cho là Ma Mộc Nhai sẽ suy bại, thậm chí Võ Đang, Thanh Thành, Côn Luân, Nam Hải mấy lần liên thủ tới tấn công, nhưng mà Nhâm Độc quả nhiên là trí cao kế sâu vô cùng, nhiều lần đẩy lùi Võ Đang, Thanh Thành, Côn Luân, Nam Hải trở về.

Sau này phát triển, danh tiếng Ma Mộc Nhai liền vượt qua Võ Đang, nhưng không bằng Hoa Sơn, căn bản coi như là thế lực thứ hai của Tấn Quốc.

Nhâm Độc Độc Thiên Nhất Đế, ở trong Tấn Quốc có thể coi như là nhân vật thứ hai.

Mà Ma Mộc Nhai, được người xưng là cấm địa tử vong.

Có một cách nói khác là, ở tám trăm dặm Sa Hà, không bằng tới Ma Mộc Nhai.

Mặc dù ở Ma Mộc Nhai an bài rất nhiều thủ vệ, nhưng lại không có bất kỳ một thủ vệ nào để tâm đi thủ hộ, bởi vì này không cần thiết, Võ Đang thua, Thanh Thành thua, Côn Luân thua, Nam Hải thua, chưởng môn Hoa Sơn đi tham gia Bách Quốc Khảo Hạch, thực lực bản thân chưa khôi phục, khí lực ở đâu mà tới tấn công Ma Mộc Nhai.

Đơn giản mà nói, cho dù Ma Mộc Nhai không có một thủ vệ nào, cũng không có người dám xông tới.

Cho nên, những thủ vệ này coi việc canh gác là lãng phí thời gian, đa số đều tụ tập làm việc riêng.

Một ngày kia, trước sơn môn Ma Mộc Nhai uy phong bát diện, nơi đó viết một chữ Ma thật to, khí thế chữ Ma kia giống như Ma Vương tới thế gian, có thể nhất thống thiên hạ, thủ vệ đang đánh bạc ở phía sau, một chút lưu ý cũng không có, ngay lúc này, đột nhiên phát hiện hai người đứng ở phía trước.

Một người là lão giả tóc trắng bận bạch y, tự có một cổ khí độ xuất trần.

Một người là thanh niên bận áo xanh, có một cổ mùi vị bại hoại.

- Người nào? Có Độc Thiên Nhất Đế triệu kiến hay không, nếu như không có triệu kiến thì mau cút đi.

Thủ vệ không nhịn được hỏi, mỗi ngày người muốn gặp Độc Thiên Nhất Đế quá nhiều, hắn nhìn riết rồi quen, thực lực thủ vệ này không cao, chỉ là Trường Sinh Kỳ Nhất tầng, nhưng mà hắn là người giữ cửa của Độc Thiên Nhất Đế, là người giữ cửa của Ma Mộc Nhai, tự nhiên tài trí hơn người.

- Nga, là như vậy, Nhâm Độc thiếu ta một trăm Dị Thú Cấp Linh Thú, một ngàn khối trung phẩm Linh Thạch, cho nên ta tới đòi nợ.

Thanh niên áo xanh nói.

- Nhâm Độc là...

Thủ vệ này đang muốn hỏi Nhâm Độc là người nào, các vị Hương Chủ, Kỳ Chủ, Yêu Hầu, Yêu Vương ở Ma Mộc Nhai còn không có ai tên là Nhâm Độc, hắn theo thói quen nói ra miệng, nhưng mà lập tức nghĩ tới một cái tên, Độc Thiên Nhất Đế Nhâm Độc, lập tức không khỏi kinh hãi:

- Thật to gan, lại dám gọi thẳng tên của Độc Thiên Nhất Đế, thật là muốn chết.

Tất cả đám ma tu đang canh cửa đều tức giận xông tới, nhưng sau đó, tất cả bọn họ đều bay ra ngoài!

Lão giả bạch y cùng thanh niên áo xanh kia căn bản không có làm gì cả, nhưng bọn hắn lại bay ra ngoài.

Thậm chí, ở dưới cổ khí thế vô cùng cường đại này, bọn họ muốn phản kháng cũng không có khả năng.

Mà lúc này bọn họ mới nhìn thấy, phía sau thanh niên áo xanh kia, tựa hồ có một con rồng màu trắng như ẩn như hiện.

Gần một Long Lực!

Một Long Lực, ở Tấn Quốc là thần thoại.

Mà gần một Long Lực, ở Tấn Quốc vẫn là thần thoại.

Ở dưới khí thế khổng lồ như vậy, chân của bọn họ đều không nghe sai sử, không thể nhúc nhích, đầu óc cũng cơ hồ ngừng suy tư, đây là một đại nhân vật kinh thiên động địa.

Hắc Mộc Nhai, Thế Thiên Minh.

Hiển hách ma uy, quay cuồng thiên địa.

Nơi này, là cấm địa sinh mệnh.

Nơi này, từng để cho nhiều Tiên Môn Thượng Đẳng gãy cánh.

Nơi này, là bước đầu tiên Độc Thiên Nhất Đế chinh phục đại địa.

Ngày hôm nay, nơi này cư nhiên bị một già một trẻ đánh tới cửa.

Hơn nữa còn nói những chuyện không ai tin nổi.

Nhâm Độc thiếu nợ hắn, một trăm con Dị Thú Cấp Linh Thú, một ngàn khối Linh Thạch trung phẩm! Làm sao Độc Thiên Nhất Đế có thể nợ tiền người khác, này rõ ràng là khiêu khích, những thủ vệ này giận tím mặt tấn công tới, bất quá thanh niên áo xanh kia động cũng không động, chẳng qua là tản mát ra khí thế, liền làm cho bọn họ thể nhúc cũng không được!

Có Long ẩn hiện!

- Nhanh, báo lên cấp trên.

- Mời đại nhân Nam Hải Thượng Nhân Kiều Phi Độ tới xem một chút, Kiều Phi Độ đại nhân cũng có gần một Long Lực.

- Hay là đi mời Thiên Sửu Lão Nhân.

Mấy thủ vệ lập tức đi mời Thiên Sửu Lão Nhân cùng Kiều Phi Độ, hai vị này đều là người có gần một Long Lực, bọn họ tới sẽ ứng phó được hai người trước mắt này, không người nào trong bọn hắn dám đi mời Kinh Hoàn Chân, đó là Hắc Ám Ma Hoàng, là loại người bất cận nhân tình.

Kiều Phi Độ đang bế quan, cho nên tới là Thiên Sửu Lão Nhân.

Nhưng mà Thiên Sửu Lão Nhân vừa nhìn thấy thanh niên áo xanh đứng ở trước Ma Mộc Nhai kia, lập tức cảm giác mình đến nhầm, mình thật sự là sai lầm, mười phần sai! Chết tiệt! Tại sao mình không bế quan, tại sao mình lại chạy đến nơi đây, mình tránh tên sát tinh này cũng không kịp, tới nơi này làm gì chứ?

Thiên Sửu Lão Nhân nghĩ đến bại trận ở Hoa Sơn, liền thấy lạnh cả người, mà lúc khảo hạch ở Nam Cảnh, lực chiến đấu của Lục Nguyên cho thấy còn hơn lúc ở Hoa Sơn vài lần.

Mình thật ngu ngốc, mình sai lầm rồi!

Đang yên đang lành, tự nhiên lại thò đầu ra, Thiên Sửu Lão Nhân chỉ nhìn người áo xanh một cái, ngay cả người bên cạnh cũng không nhìn, liền xoay người trốn đi, trốn tới chỗ sâu nhất trong Ma Mộc Nhai, mấy thủ vệ đi mời Thiên Sửu Lão Nhân cũng cảm giác cực kỳ cổ quái, tại sao Thiên Sửu Lão Nhân vội vả bỏ chạy như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa chuyện này xử lý thế nào đây.

Hiện tại Thiên Sửu Lão Nhân chỉ có thể nói:

- Ta mơ hồ cảm thấy chân khí không chắc chắn, hiện tại muốn đi bế quan.



- Xem một chút là vị nào, dám đến địa bàn của bổn tọa đòi nợ.

Nhâm Độc vừa mới xuất quan liền nghe được có người tới trước cửa đòi nợ, mà thủ hạ dưới tay lại không ai dám ra giải quyết, trong lòng hắn không khỏi thầm giận, hắn tự nghĩ ở cả Tấn Quốc, không người nào dám tới địa bàn mình đòi nợ, cho dù là Tống Thanh Kiều cũng không có thể, mà người duy nhất có thể lại vẫn sống ở Hoa Sơn không ra.

Một kẻ thương tích đầy mình núp ở Hoa Sơn mà thôi, sao có thể ngăn được đại kế của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status