Hoa sơn tiên môn

Chương 608: Thiên kiếp (hạ)


Vệ Tinh Lôi ngày càng gần.

Trong mắt đám Tần Sương Thành thì Vệ Tinh Lôi cao cỡ mấy trăm ngọn núi, chiếm tất cả tầm mắt bầu trời, ngẩng đầu đều là lôi quang chớp lóe.

Nhạc Sương thè lưỡi nói:

- Đây là kiếp số gì vậy? Khủng khiếp quá đi. Chậc chậc, nếu là ta độ kiếp số này chắc chắn dễ bị đánh chết.

Tất nhiên Nhạc Sương đang nói đùa, bởi vì thực lực, căn cơ như nàng, khi độ kiếp đến một xuân thu huyền thủy thiên kiếp đã là không tệ, không khả năng sẽ là kiếp số cực kỳ đáng sợ như vậy.

Nhưng không chút nghi ngờ, tám người Tần Sương Thành đều bị siêu cấp thiên kiếp chấn nhiếp đến không nói nên lời.

Lúc này Lục Nguyên sắc mặt vô cùng nghiêm túc.

Vệ Tinh Lôi mang cho Lục Nguyên áp lực cực lớn, khiến hắn không dám phân tâm chút nào.

Có sơ hở!

Đôi mắt Lục Nguyên như ưng nhìn bầu trời trên đầu, phát hiện trong Vệ Tinh Lôi vô cùng to lớn tồn tại chút sơ hở, nhưng sơ hở cực kỳ nhỏ, hơn nữa chỗ sơ hở có vô tận sát khí, muốn phá sơ hở không dễ dàng. Tuy nhiên, chỉ đành làm vậy.

Lục Nguyên hú dài ra tay, Dưỡng Ngô linh kiếm dốc sức xuất kiếm.

Đánh một chiêu hướng Vệ Tinh Lôi trên không trung.

Thái Sử Không ngây ra. Bây giờ Vệ Tinh Lôi khí thế cực thịnh, thế mà Lục Nguyên lựa chọn ra tay, dường như không sáng suốt lắm. Nhưng lập tức Thái Sử Không bỗng hét hét tiếng.

- Kiếm thuật nhất tuyến thiên, không thể nào!

Kiếm thuật nhất tuyến thiên, đây là kiếm pháp cả Thái Sử Không còn không làm được.

Kiếm thuật nhất tuyến thiên yêu cầu mỗi một điểm rơi đều phải hoàn mỹ, không phải nói kiếm pháp của Thái Sử Không không bằng Lục Nguyên, kiếm pháp của gã so với hắn cao hơn chút. Nói trắng ra là Lục Nguyên tinh thông âm dương mà Thái Sử Không không biết cái này, chỉ có nắm giữ âm dương mới càng giỏi nắm giữ chiêu kiếm thuật nhất tuyến thiên.

Lục Nguyên một kiếm thi triển ra, đâm vào trong Vệ Tinh Lôi.

Một kiếm đâm vào sơ hở thứ nhất, lập tức cái thứ hai rồi cái thứ ba.

Sơ hở thứ ba mươi lăm, sáu mươi bảy, chín mươi chín.

Một trăm sơ hở, một trăm năm mươi ba, hai trăm lẻ một.

Giờ thì Lục Nguyên hơi khó kiên trì nổi, Vệ Tinh Lôi quá to lớn, muốn liên tục cắt nhiều sơ hở thì phải tập trung tinh thần rất cao, hơn nữa đáng sợ nhất là sấm sét bên cạnh luôn không ngừng công kích thân thể mình, hắn toàn dùng ý chí cố chống. Trên người không biết có bao nhiêu dấu vết bí sấm sét đánh trúng, nhưng lòng Lục Nguyên hiểu rõ nếu bây giờ ngừng thì Vệ Tinh Lôi sẽ hoàn toàn đánh trúng, mình đang công kích sơ hở mới có cơ may đem công kích từ Vệ Tinh Lôi giảm nhỏ nhất.

Cho nên chỉ có thể cố chống tiếp.

Không ngừng đụng độ.

Lục Nguyên cầm Dưỡng Ngô linh kiếm, kiếm trong tay, một đường vung. Giờ phút này toàn là ý chí chống đỡ hắn công kích.

Sơ hở thứ hai trăm năm mươi mốt, thứ ba trăm lẻ năm, thứ bốn trăm bốn mươi ba.

Hơn bốn trăm sơ hở chém xuống, Lục Nguyên cảm giác thân thể rã rớt, bị sét đánh thương không nhẹ, nhưng giờ không có cách nào, tiếp tục va chạm. Lục Nguyên quát dài một tiếng, trường kiếm ở trên không trung vạch một đường ánh sáng rực rỡ, phá mở mấy chục sơ hở.

Sơ hở thứ năm trăm!

Thành công!

Lục Nguyên mừng rỡ, một kiếm này triệt để đâm xuyên sơ hở lướn nhất của Vệ Tinh Lôi. Vệ Tinh Lôi bị đâm xuyên sơ hở, năm trăm sơ hở bị một kiếm xuyên qua đã hiện trạng thái không ổn định. Lục Nguyên không màng thân thể đau đớn và vô số vết thương, xoay người xông lên.

Lại một kiếm đâm ra, nhát kiếm bắt đầu là đâm, tước, chém xéo, trảm, chuyển sang chém ngang, cả quá trình như mây bay nước chảy, có mỹ cảm khó tả. Một kiếm lại một kiếm không ngừng gọt Vệ Tinh Lôi, vết thương trên người hắn không ngừng tăng thêm nhưng Vệ Tinh Lôi cũng tùy thời tan vỡ.

Nhát kiếm cuối cùng, Lục Nguyên nhất kiếm động. *ầm* một tiếng, Vệ Tinh Lôi nổ tung. Nguy rồi! Tuy Vệ Tinh Lôi bị Lục Nguyên công phá nhưng một khi bắn ra bốn phía thì e rằng sẽ phá hỏng vô số sơn mạch. Đang khi Thái Sử Không định ra tay thì Lục Nguyên chuyển kiếm pháp, lại là luân hồi.

Vô số sấm sét theo kiếm pháp của Lục Nguyên bị thu vào một hồ lô trong tay hắn. Hồ lô là pháp bảo có thể thu năng lượng, lấy từ trong di sản của Mạc Dã Vương, luôn không biết tác dụng nhưng bây giờ xem như mò ra. Sấm sét to lớn vô cùng bị thu vào trong hồ lô, lập tức hồ lô hiện màu tử điện, hóa thành sấm sét hồ lô.

Hồ lô này chất liệu không đơn giản nhỉ, gần như phân nửa năng lượng Vệ Tinh Lôi bị nó hấp thu mà nó không bạo tạc. Thật ra Mạc Dã Vương vô tình có được hồ lô này, lão không biết lai lục của nó, bị Lục Nguyên vô tình có được.

Rốt cuộc độ hỗn động thiên kiếp, tới hỗn động cảnh.

Lục Nguyên thở ra hơi dài.

Nhưng lúc này có một ý niệm vô cùng mạnh mẽ chui vào đầu.

Đang khi mình độ qua hỗn động thiên kiếp, sao lại có ý niệm mạnh mẽ chui vào, đây là cái gì? Lục Nguyên ngây ra.

Ý niệm này muốn chui vào trong đầu cường đại, và bá đạo.

Trong đầu Lục Nguyên bất giác hiện ra sấm sét to lớn vô cùng đánh xuống dưới.

Cửu thiên lôi đình.

Thiên lôi vạn đình.

Lôi và đình thật ra rất giống nhau.

Lôi là độ công kích của thiên lôi.

Đình là uy nghiêm thiên lôi công kích.

Một khi tổ hợp lôi đình có thể hóa thành loại công kích hung tàn mà bá đạo, tất nhiên còn có tổ hợp càng thêm bá đạo, tức là hợp ba cái lôi đình điện. Một khi ba thứ hợp lại như thiên lôi giáng thế.

Bây giờ Lục Nguyên hiểu, chui vào trong đầu mình là đình kiếm ý.

Mới rồi Vệ Tinh Lôi vô cùng hung ác, to cỡ năm mươi vạn trượng, bên trong có thiên địa hung tàn. Tu hành vốn là việc nghịch thiên, vật bình thường, gốc cây ngọn cỏ phàm nhân tích góp năng lượng có hạn. Tu sĩ là cùng thiên địa tranh giành năng lượng, cho nên mới có thiên kiếp.

Trong Vệ Tinh Lôi có lôi chi thiên địa pháp tắc, đình chi thiên địa pháp tắc.

Lục Nguyên đánh bại Vệ Tinh Lôi, đình chi thiên địa pháp tắc đại biểu uy nghiêm, cho rằng hắn đủ uy nghiêm nên đình chi thiên địa pháp tắc tứ tán ngược lại tiến vào đầu Lục Nguyên. Lục Nguyên lập chí phải tìm ba ngàn kiếm ý, tu thành kiếm thần, có thể nhiều một kiếm ý thì tất nhiên vui vẻ nhận.

Đình kiếm ý ở trong óc xẹt qua, cái loại này không cần hắn cảm ngộ bao nhiêu, công kích của lôi, uy nghiêm của đình, nhanh của điện, có cảm ngộ lôi và điện, cảm ngộ đình kiếm ý cực nhanh. Tấm thượng cổ phù chú thứ chín mươi hai đã xuất hiện, khiến thiên địa pháp tướng lại to chút, còn tràn ngập uy nghiêm như là Cửu Điện Thần Lôi vậy.

Hắn mới lĩnh ngộ đình kiếm ý thì cảm giác thời không xa xôi có hai cánh cửa tang thương, cổ xưa, to lớn chậm rãi mở ra.

Cửa thứ nhất là trong tam đại môn thộ thiên địa môn, cửa này đại biểu nguyên khí thiên địa, chậm rãi mở ra, bên trong một mảnh mơ hồ, căn bản thấy không rõ tình hình bên trong. Nhưng theo sau đó lập tức có nguyên khí như sông dài bay nhanh vào người Lục Nguyên.

Đó là nguyên khí khổng lồ cỡ nào chứ, tất cả đều ùa vào người Lục Nguyên.

Nguyên khí như trường giang, Thái Sử Không thầm nghĩ, năm đó mình lên hỗn động cảnh cũng không có nhiều nguyên khí như vậy. Khi đó căn cơ của mình khá sâu, nhưng thiên địa môn mở phóng ra nguyên khí không bằng một nửa Lục Nguyên bây giờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status